Chương 2580 Cục diện bế tắc
Vào 20 giờ 40, trong căn phòng trang nhã của nhà hàng tây“Chị Miêu à, em thật sự đã điều tra tất cả rồi” Tăng Khả cầm điện thoại di động của mình và nói: “Tài xế xe cứu thương không nói dối, đêm đó, họ thực sự đã đưa bệnh nhân chuyển viện, đi ngang qua đoạn đường Trương Khải Nhạc mất tích. Bệnh viện cũng đã xác minh rồi, ngoài ra, hai y tá đi cùng cũng khẳng định không phát hiện ra điều gì khả nghi trên đường về…”
“Xem đi, em nói không thành vấn đề rồi mà?” Thôi Lệ Châu nói: “Chị Miêu, chị hơi căng thẳng rồi!”
“Đúng đấy, tổ phó Miêu” Ngô Tú Mẫn khuyên nhủ: “Đêm nay, em vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt đã! Em đã cố gắng nhiều rồi…”
“…” Miêu Anh không nói gì mà là bóp bóp trán mình, trông cực kỳ mỏi mệt.
Thật ra, không ai biết rốt cuộc cô áp lực đến thế nào, vụ án chỉ là một chuyện, mà đa số đều là lo lắng cho Triệu Ngọc.
Nhất là sau khi năm viên đặc công được giải cứu, Triệu Ngọc vẫn không hề lộ diện, điều này khiến Miêu Anh càng thêm sầu lo.
Cô biết Triệu Ngọc sở dĩ không lộ diện nhất định là để đến Pháp cứu Amerola!
Cô hiểu biết tính cách của Triệu Ngọc, tuy rằng Amerola và hắn chỉ là bèo nước gặp nhau, thậm chí họ còn không tính là bạn bè theo đúng nghĩa, nhưng Triệu Ngọc vẫn sẽ cứu cô ta không chút do dự.
Đương nhiên, trong lòng Miêu Anh cực kỳ rõ ràng, Amerola hẳn chỉ là một cái bẫy!
Mà Triệu Ngọc cũng không chỉ muốn cứu Amerola mà còn muốn thông qua quá trình giải cứu để điều tra tin tức về kẻ kế nhiệm.
Cô nhớ rõ Triệu Ngọc đã chính miệng nói với cô rằng nếu muốn giải quyết mối nguy hiểm về kẻ kế nhiệm thì phải giải quyết từ căn bản, nếu cứ để bị động bị đánh thì không phải biện pháp…
Thế nhưng…
Thế nhưng một mình hắn đang chiến đấu đấy, tập đoàn Lundy khổng lồ như thế, một mình hắn sao có thể giải quyết được chứ?
“Tổ phó Miêu, em không sao chứ?” Thấy Miêu Anh thất thần, Ngô Tú Mẫn thân thiết hỏi một câu.
“À… Không sao đâu, không sao đâu…” Miêu Anh uống một ngụm nước trái cây, giải thích: “Em chỉ là cảm thấy vụ án này càng ngày càng phức tạp thôi…
“Đúng rồi, chị Ngô” Cô hỏi Ngô Tú Mẫn: “Chuyện điều tra giáo viên thế nào rồi?”
“Bọn chị đã tra xét suốt một ngày” Ngô Tú Mẫn nói: “Trước mắt chỉ tìm được một người phù hợp với điều kiện thôi, nhưng tin tức cụ thể thì vẫn còn đang điều tra!”
“Ồ? Để em đoán xem…” Thôi Lệ Châu hưng phấn nói: “Có phải họa sĩ Trần Tĩnh Hoa nổi tiếng kia hay không? Là giáo viên mà Trương Khải Nhạc bỏ tiền ra mua cái danh học trò trên danh nghĩa ấy?”
“Không!” Ngô Tú Mẫn lắc đầu nói: “Năm 2009, Trần đại sư mới đến Việt Châu, ông ấy và Trương Khải Nhạc mặc dù có danh phận thầy trò, nhưng hai người cơ bản không hề giao lưu gì cả!”
“Không phải à?” Thôi Lệ Châu tò mò: “Thế là ai?”
“Bọn chị đã điều tra hồi Trương Khải Nhạc đến trường” Ngô Tú Mẫn nói: “Chỉ có một vài giáo viên thân thiết với Trương Khải Nhạc thôi, nhưng đại đa số những người này đều được thuyên chuyển từ tỉnh ngoài tới, độ tuổi cũng không hợp! Bây giờ, chỉ có phó hiệu trưởng danh dự Trương Xuân Vọng của Học viện Mỹ thuật Vân Châu là phù hợp điều kiện, thứ nhất, ông ta là người địa phương Vân Châu; thứ hai, ông ta và Trương Khải Nhạc có mối quan hệ rất chặt chẽ, từng đề cử rất nhiều tác phẩm cho Trương Khải Nhạc; thứ ba, năm nay ông ta đã 71 tuổi, về mặt độ tuổi thì cũng phù hợp…”
“Wow” Thôi Lệ Châu suy đoán: “Liệu có khả năng thầy giáo này si mê vụ án bồn tắm đỏ, cho nên đã bảo Trương Khải Nhạc vẽ một bức tranh như thế hay không?”
“Bây giờ vẫn chưa thể nói chắc được…” Ngô Tú Mẫn nói: “Nếu thầy giáo này thật sự có liên quan đến vụ án bồn tắm đỏ 40 năm trước thì… hẳn là ông ta sẽ không cho phép Trương Khải Nhạc vẽ ra như vậy đâu! Hơn nữa, ông ta lớn tuổi như vậy, không giống như là hung thủ có thể sát hại Trương Khải Nhạc…”
Miêu Anh nói: “Dù thế nào đi nữa thì đây ít nhất vẫn là một phương hướng, chị Ngô, chị hãy điều tra thầy giáo này đi!”
“Ừm” Ngô Tú Mẫn nói: “Ngày mai sẽ có kết quả ngay!”
“Ôi chao, ôi chao…” Trong lúc mọi người nói chuyện, giọng của Nhiễm Đào vang lên ngoài cửa, sau khi nhìn thấy một bàn đầy thức ăn phong phú thì anh ta xoa xoa lòng bàn tay và nói: “Đói quá đi mất, cuối cùng cũng có thể ăn một bữa ngon rồi, tổ phó Miêu thật uy vũ, ha ha ha…”
Nói xong, anh ta không buồn tỏ vẻ nhã nhặn, trực tiếp dùng dĩa xiên một miếng thịt bò to bỏ vào miệng.
Thôi Lệ Châu lườm anh ta một cái, miệng than thở hai chữ: “Đức hạnh…”
Sau khi ăn xong, Nhiễm Đào thế mới dùng khăn lau tay rồi báo cáo với Miêu Anh: “Cả ngày hôm nay, tôi đều giao tiếp với hai anh em Bao Nhất Thành và Bao Ngọc Thành đấy!” Nhiễm Đào nói: “Hai người này thì thật ra rất phối hợp, không có lệnh khám xét nhưng bọn họ vẫn để chúng ta điều tra chỗ ở của bọn họ…”
“Tôi thấy hẳn là hai người này không có vấn đề gì đâu. Chẳng qua, bên phía Bao Nhất Thành thì phiền rồi, vợ anh ta đã biết chuyện anh ta và Trương Khải Nhạc nên đã làm ầm lên một trận động trời…”
“Nói như vậy tức là…” Miêu Anh hỏi: “Chuyện Khúc Pháp Lỵ cũng đã được xác minh rồi à?”
“Đúng, Bao Ngọc Thành nói không sai một chút nào, năm đó, Khúc Pháp Lỵ đích thật là tình nhân của ông cụ Bao, bọn họ còn cùng nhau chụp một bức ảnh, mọi người xem này, con lai xinh đẹp như vậy, chỉ cần là đàn ông đều sẽ rung động nhỉ?”
Nói xong, Nhiễm Đào mở điện thoại di động ra, để mọi người nhìn thấy bức ảnh của Khúc Pháp Lỵ năm đó.
Quả nhiên, Khúc Pháp Lỵ có dáng người cao gầy, đường cong lả lướt, quả thật là một người cực kỳ xinh đẹp!
“Bức ảnh này…” Miêu Anh chú ý tới chi tiết: “Anh lấy từ đâu ra thế?”
“Nhà họ Bao là gia đình giàu có, làm chuyện gì cũng rất chú ý” Nhiễm Đào khen: “Di vật của ông cụ Bao đều được bảo quản tốt!”
“Vậy…” Thôi Lệ Châu vội hỏi: “Không có phát hiện gì nữa sao?”
“Phát hiện khác à? Thế thì không có…” Nhiễm Đào xua tay nói: “Tôi đã bảo các trợ lý chụp ảnh rồi, khi nào về mọi người xem lại xem sao, tôi thì không thấy thứ gì có liên quan đến vụ án bồn tắm đỏ cả…”
“Tôi vẫn cảm thấy hai anh em nhà này không có vấn đề gì, tối thiểu thì chứng cứ ngoại phạm của bọn họ đều rất rõ ràng, nhất là Bao Ngọc Thành, khi xảy ra vụ án, ông ta vốn dĩ không ở Vân Châu…”
“Xem ra…” Thôi Lệ Châu thì thào: “Ngoại trừ giáo viên là còn có thể điều tra, chúng ta thật sự đã lâm vào cục diện bế tắc rồi sao? Có phải trước kia chúng ta đã phá án quá thuận lợi không?”
“Mấy điểm mấu chốt thì tất cả chúng ta đều không thể làm rõ ràng được, chuyện này quả thực đã khá nghiêm trọng” Ngô Tú Mẫn nói với Miêu Anh: “Đến bây giờ chúng ta vẫn chưa thể làm rõ tại sao hung thủ lại muốn giết Trương Khải Nhạc…”
“Đừng sốt ruột” Nhiễm Đào nói: “Hiện trường vụ án vẫn được dồn toàn lực để điều tra, nói không chừng, manh mối nhanh chóng sẽ tìm tới tận cửa đấy…”
Nói xong, anh ta lại kẹp một miếng bò bít tết và há to miệng cắn…
Những người khác thì đều không còn bụng dạ đâu để ăn uống, nhất là bản thân Miêu Anh, cô nhìn thẳng về phía nào đó, trong đầu thì đang lọc lại cả vụ án…
Giờ khắc này, dường như cô đã cảm nhận được tâm tình của Triệu Ngọc lúc bắt đầu điều tra các vụ án huyền bí rồi, trong vụ án, manh mối vốn không hề ít, nhưng tại sao bộ mặt của hung thủ lại vẫn không hề lộ diện chứ?
Thực sự là do các mối quan hệ cá nhân của Trương Khải Nhạc đều quá phức tạp sao?
Hay là… mình đã xem nhẹ tin tức quan trọng nào đó?
Hoặc là…
Miêu Anh nhíu chặt mày, nóng nảy nghĩ không biết có phải mình đã bị cái gì che mắt rồi hay không?
Ví dụ như…
Nghĩ đến đây, trong mắt cô phút chốc bắn ra ánh sáng, nói thầm trong lòng, chẳng lẽ… là bởi vì mình đã quá chú ý đến vụ án cũ 40 năm trước?
Chính vì mình đã sinh ra hoài nghi vụ án cũ 40 năm trước nên mới nhầm lẫn với vụ án hiện tại?
Nếu… mình không hề nghĩ tới chuyện 40 năm trước, chỉ nhìn vụ án trước mắt thì sao?
Có khi nào… tình hình sẽ khác rồi hay không!?