Chương 2581 Tai trái
Đoàng!Ngoài cửa sổ lại có tiếng sấm vang lên, mưa to tầm tã, làm cho người ta dù đang ở trong phòng ấm áp vẫn có thể cảm thấy rét tận xương.
“Triệu Ngọc” Juliet đã hút xong điếu thuốc thứ nhất, cô ta mở tủ quần áo ra, lấy ra một cái túi, vừa lục lọi gì đó ở bên trong vừa nói với Triệu Ngọc: “Tôi cho rằng tôi đã nói rất rõ ràng rồi, chỉ cần cậu phá vụ án này thì cậu có thể biết rốt cuộc kẻ kế nhiệm Lundy là ai!”
“Tôi… Tôi bị bệnh, hay là hắn bị bệnh thế?” Triệu Ngọc nhếch miệng, vẫn cảm thấy lời nói của Juliet cứ như râu ông nọ cắm cằm bà kia vậy.
“Tôi không bị bệnh!” Juliet lấy một cái hộp từ trong túi ra, sau khi mở ra, không ngờ bên trong lại có ống tiêm, hơn nữa còn là một ống tiêm chứa đầy thuốc.
Kế tiếp, cô ta bước đến chỗ người đàn ông trung niên đang bất tỉnh và tiêm thuốc vào cơ thể ông ta.
Tuy rằng Juliet không giải thích, nhưng Triệu Ngọc hiểu rằng đó là một loại thuốc an thần nào đó, Juliet lo người đàn ông này sẽ tỉnh lại và làm trì hoãn cuộc trò chuyện của họ.
“Tôi chỉ gửi lời nhắn mà thôi, khi nhắn rồi thì bọn chúng sẽ tạm thời buông tha cho tôi…” Juliet phẫn nộ nói: “Mà bây giờ, hiển nhiên tôi đã gửi thành công rồi!”
“Liệu cô có thể…” Lee Bon Seong thật sự không chịu nổi, hỏi: “Có thể nói rõ hơn được không? Chẳng lẽ cô đã bị tôi đánh đến mức đầu óc choáng váng rồi à?”
“Choáng cái đầu anh!” Juliet mắng: “Nơi này không có chuyện của anh đâu! Lẽ ra anh đã chết từ lâu…”
“Sư tỷ, sư tỷ à” Triệu Ngọc cảm thấy rất hỗn loạn, nhanh chóng ra hiệu bình tĩnh rồi hỏi: “Cô có thể nói rõ mọi chuyện không? Rốt cuộc kẻ kế nhiệm muốn tôi phá vụ án gì? Thật sự là Van Gogh sao?”
“Đó chỉ là một lời dẫn đầu! Lời dẫn đầu thôi cậu hiểu không?” Juliet giải thích: “Đoạn đó là câu nói của Van Gogh, nhưng ý lại không liên quan gì đến Van Gogh cả. Triệu Ngọc… Chậc chậc…” Juliet chậc lưỡi cảm thán: “Tôi có một cảm giác rằng hình như kẻ kế nhiệm này biết cậu!”
“Vô nghĩa!” Triệu Ngọc nhíu mày: “Không biết tôi thì sao lại chơi với tôi chứ?”
“Không, tôi không có ý ấy…” Juliet tổ chức ngôn ngữ một lần nữa, nói: “Ý tôi là có khi kẻ kế nhiệm này là người mà cậu quen biết đấy!”
“…” Triệu Ngọc nghẹn lời, mấy giây sau lại nhắc nhở: “Rốt cuộc là vụ án gì thế? Kẻ kế nhiệm có bản lĩnh lớn như vậy, vụ án gì có thể làm khó hắn chứ?”
“Tai trái” Juliet nặng nề nói hai chữ, rồi lại nói tiếp: “Vụ án này xảy ra ở Tokyo, tuy rằng đã lâu rồi nhưng thật ra… lại là một vụ án không hề nổi bật!”
“Ồ?” Lời này rõ ràng đã gợi lòng tò mò của Triệu Ngọc lên, hắn cũng không rõ, rốt cuộc kẻ kế nhiệm đang ấp ủ kế hoạch gì?
Sao tự dưng lại đánh gậy đến tận Tokyo chứ?
“Ha ha, tôi hiểu rồi!” Lúc này, Lee Bon Seong tiện tay quơ lấy rượu vang đỏ trên bàn trà lên, ngửa cổ uống một ngụm, nói như thật: “Nếu người phụ nữ điên này không điên thì tức là kẻ kế nhiệm muốn chơi một trò chơi với Triệu Ngọc!”
“Tôi đã điều tra rồi” Juliet nói: “Đó đích thật là một vụ huyền bí chưa kết án, nó xảy ra vào những năm 1990, nạn nhân là một người phụ nữ trẻ tuổi, bởi vì cô ấy chết trên cánh đồng hoa hướng dương, còn bị hung thủ cắt mất tai bên trái! Hoa hướng dương và một cái tai bị cắt, tất cả những thứ đó đều có thể liên tưởng đến họa sĩ nổi tiếng Van Gogh, cho nên vụ án này đã bị dân bản xứ gọi là vụ án giết người Van Gogh!”
“Mà một tờ báo địa phương khi đưa tin về vụ án cũng đã dùng câu nói kia của Van Gogh làm tiêu đề, bởi vậy đã gây chấn động ngắn ngủi!” Juliet lại đọc lại câu nói kia: “Trong lòng mỗi người đều có một ngọn lửa, nhưng người đi ngang qua lại chỉ thấy khói…”
Juliet nói: “Từ khi xảy ra vụ án mãi cho đến ngày nay vẫn chưa tìm ra được hung thủ… Tôi thật sự không hiểu tại sao kẻ kế nhiệm lại muốn cậu đi phá một vụ án như vậy?”
“Hừ!” Lee Bon Seong hừ lạnh một tiếng: “Có khi nào kẻ kế nhiệm là người Nhật Bản không? Vụ án này có mối liên quan nào đó đến hắn?”
Nghe thấy vậy, Triệu Ngọc lọc lại trong đầu một lượt.
Hình như những người Nhật Bản mà hắn biết quả thực chỉ có vài người, ví dụ như Tani Ichiro, Hiyama Masako, và cả thủ phạm vụ án con ngươi đen Matsumoto Yusaki…
Nhưng mà Tani Ichiro đã chết, Matsumoto Yusaki bị nhốt trong nhà giam, Hiyama Masako chỉ là một phóng viên, hẳn là… không liên quan gì đâu nhỉ?
“Vụ án đó là như thế đấy” Juliet tiếp tục nói: “Bọn chúng yêu cầu tôi chuyển lời đến cậu rằng chỉ cần cậu giải quyết được vụ này thì bọn chúng sẽ thả Amelola cùng với năm viên đặc công kia ra… Còn nữa, hắn sẽ ngừng tất cả những vụ tấn công nhằm vào các cậu…”
“Chết tiệt!”
“Axi…”
Triệu Ngọc và Lee Bon Seong đồng thời cảm thán một tiếng.
“Rốt cuộc kẻ kế nhiệm là ai? Đầu óc có bị bệnh gì không?” Triệu Ngọc nói: “Sao mà hắn nghĩ đương nhiên thế?”
“Chính vì như vậy” Juliet nói đầy thâm ý: “Tôi mới có cảm giác giữa kẻ kế nhiệm này và cậu có mối liên hệ sâu xa nào đó, có lẽ trước kia hai người đã quen biết nhau rồi!”
“Tôi không nhớ ra nổi, nhưng mà…” Triệu Ngọc nói: “Hành vi của người này có vẻ không bình thường, giết Độc Lựu không phải là tự mình hại mình sao? Những thuộc hạ cũ của Lundy sẽ nghĩ gì? Điều này không có lợi cho việc làm lòng quân ổn định đâu…”
“Ở nước cậu có một câu tục ngữ, gọi là “tân quan thượng nhâm tam bả hỏa*”…” Lee Bon Seong tiếp lời một cách hài hước: “Hắn muốn lấy Độc Lựu ra để lập uy!”
* Lấy từ điển tích Gia Cát Lượng sau khi trở thành quân sư cho Lưu Bị, trong một thời gian rất ngắn đã ba lần hỏa công quân Tào: mang nghĩa quan viên mới nhậm chức cần phải làm những việc tỏ rõ tài cán, đánh đòn phủ đầu, khiến cho thủ hạ tâm phục khẩu phục.
“Triệu Ngọc” Juliet hơi mất kiên nhẫn nói: “Có thể cậu vẫn chưa nhận ra vấn đề nghiêm trọng đến thế nào! Tôi nghe nói cậu đã bị tấn công ở trong nước đúng hay không? Con gái Tịch Vĩ thiếu chút nữa đã mất mạng rồi?”
“Thế thì sao chứ?” Tính tình ương ngạnh bướng bỉnh của Triệu Ngọc lại nổi lên: “Năm viên đặc công đã được tôi cứu ra rồi, nếu tôi muốn cứu Amerola thì cũng chỉ là chuyện vài phút thôi! Lúc này, hắn còn muốn bàn điều kiện với tôi, muốn tôi phá án giúp hắn á? Có phải hắn đã quá tự mãn về mình không?”
“Ồ? Thế hả?” Juliet mở điện thoại di động của mình ra, nói: “Cậu hãy xem mấy thứ này đi, đây… tất cả đều là thứ mà kẻ kế nhiệm muốn tôi cho cậu xem…”
⚝ ✽ ⚝
Triệu Ngọc hơi hơi sửng sốt, nhận lấy điện thoại di động, chỉ liếc qua một cái là lập tức biến sắc!
Bức ảnh đầu tiên trên điện thoại di động là của một người đẹp tóc vàng.
Triệu Ngọc biết người phụ nữ này đúng là Jenna người Maroc, chính là nữ cảnh sát lúc trước từng cùng hắn tham gia hành trình ở ngôi nhà tội ác.
Ngay sau đó, bức ảnh tiếp theo lại là một người phụ nữ.
Cô gái này cũng là người quen, đúng là cô Lee Jin Ju của Sở Cảnh sát Seoul!
Bức ảnh tiếp theo thì không chụp ai, chỉ là một căn biệt thự, đúng là khu nhà cấp cao của Thôi Lệ Châu ở Yến Kinh!
Mà bức ảnh tiếp thì lại càng khiến Triệu Ngọc khiếp sợ, trong bức ảnh vậy mà lại là… Miêu Anh!
Đó là một bức ảnh rất rõ ràng, Miêu Anh đang mua sắm ở cửa hàng, bị người ta chụp lén…
“Cô…” Triệu Ngọc trừng mắt nhìn Juliet: “Cô thế này là có ý gì?”
“Cậu nên hỏi bọn chúng có ý gì mới đúng!” Juliet sửa lời, lại tiếp tục lật: “Cậu cứ xem tiếp đi!”
Triệu Ngọc nhìn tiếp thì thấy đều là một vài công trình dự án cơ sở hạ tầng, còn có các hình ảnh của nhiều cửa hàng buôn bán…
Triệu Ngọc chưa bao giờ nhìn thấy những nơi này, nhưng hắn theo bản năng nhận ra điều gì đó, sắc mặt lại biến đổi.
“Triệu Ngọc, cho dù cậu là thần tiên cũng không thể ngăn cản một trận công kích toàn diện!” Juliet nói: “Tôi có thể cảm giác được kẻ kế nhiệm là đồ điên, nếu cậu không làm theo quy tắc trò chơi của hắn thì các cậu sẽ phải đối mặt với đòn khai chiến toàn diện của bọn chúng!!!
“Người thân bạn bè của cậu sẽ bị ám sát!” Juliet nhấn mạnh: “Mọi cứ điểm hải ngoại này của các cậu sẽ bị công kích! Các dự án xây dựng quy mô lớn của nước cậu ở nước ngoài sẽ phải hứng chịu đủ loại thảm họa… Những thứ này, cậu vốn dĩ không thể ngăn cản nổi! Cho nên…” Juliet nói gằn từng chữ một: “Cậu vẫn nên chuẩn bị mua vé máy bay đến Tokyo đi!”