Chương 2583 Vụ án huyền bí không nổi bật (1)
Tại Ginza ở Tokyo, trong một quán cà phê, 12 giờ trưa“Tôi cảm thấy… Tôi nên đi xung quanh kiểm tra canh gác xem sao…” Lee Bon Seong uống một ly nước trái cây ướp lạnh và nói với Triệu Ngọc: “Dù sao thì tôi vẫn cảm thấy bạn bè của cậu không đáng tin cho lắm!”
“Được rồi, ông đừng quậy tung lên nữa!” Triệu Ngọc nói: “Ông hãy động não đi, đây vốn dĩ không có khả năng là một cái bẫy!”
“Cậu vốn không hiểu biết đối thủ của cậu” Lee Bon Seong nói: “Tác phong của tôi là không chút sơ hở!”
“Tiết kiệm chút sức lực đi lão Lee” Triệu Ngọc nuốt bánh ngọt trong miệng xuống, nói: “Ông ngẫm lại xem, nếu kẻ kế nhiệm muốn giải quyết tôi ở Tokyo thì tại sao lại phải bịa ra một lý do không đầu không đuôi như vậy chứ? Hắn đã mất bao nhiêu công sức để khiến Juliet chuyển lời nhắn cho chúng ta, à không, chuyển lời nhắn cho tôi, nếu chỉ là vì giải quyết tôi thì còn nói con mẹ nó nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì? Trực tiếp yêu cầu sư tỷ Dagger đánh với tôi đến mức anh chết tôi sống không phải là xong rồi à? Cần gì phải làm nhiều trò mờ ám, lấy ra vô số bức ảnh để uy hiếp tôi, ra điều kiện với tôi như vậy?”
“Thế tức là…” Lee Bon Seong kiềm chế tâm tình bất an, nói với Triệu Ngọc: “Cậu thật sự cho rằng kẻ kế nhiệm muốn cậu phá vụ án này giúp hắn? Cậu không cảm thấy nghe có vẻ rất vô nghĩa sao?”
“Ôi trời ạ, ngay cả câu ấy mà ông cũng nói được à?” Triệu Ngọc bất ngờ: “Cho dù hắn có vô nghĩa hay không, thì sự thật vẫn xảy ra trước mắt mà!”
“Một vụ án bình thường, lại còn xảy ra ở Tokyo xa xôi!” Lee Bon Seong vẫn còn hoài nghi: “Kẻ kế nhiệm có thế lực lớn như vậy, tại sao cố tình phải nhờ cậu?”
“Không, đây không phải vụ án bình thường, một cô gái xinh đẹp bị người ta giết chết! Là vụ án giết người!” Triệu Ngọc sửa chữa: “Làm một thần thám có lương tri là phải điều tra rõ chân tướng, lấy lại công bằng cho nạn nhân…”
“Công bằng, cậu nghĩ đương nhiên quá đấy!” Lee Bon Seong lắc đầu: “Nếu cậu nghĩ sai thì rất có thể bây giờ chúng ta đã ở bờ vực sinh tử! Nói không chừng đã có tay súng bắn tỉa đang nhắm vào trán chúng ta rồi!”
“Cược đi ông anh” Triệu Ngọc chỉ chỉ nhà ăn: “Chúng ta đâu dựa sát vào cửa sổ, làm gì có tay súng bắn tỉa nào nhắm chúng ta chứ? Ông đừng như vậy nữa có được không? Tôi đã nói rồi, tôi sẽ cấp giấy chứng nhận cho ông, ông về nhà đoàn tụ với con trai, thật tốt biết bao? Ông nghi thần nghi quỷ như vậy làm chậm trễ công tác của tôi đấy!”
“Tôi nói rồi, tôi không phải là kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, cậu đã cứu tôi hai lần, tôi phải trả lại cho cậu mới được!” Lee Bon Seong nói như một lời thề vậy.
“Tôi cũng nói rồi, tôi là người có đạo đức cao thượng, tôi cứu ông là phổ độ chúng sinh, bác ái và từ bi, không mong báo đáp! Đương nhiên, nếu ông thật sự băn khoăn” Triệu Ngọc nói: “Cho tôi một hai triệu cũng được, tôi tuyệt đối không chối từ đâu!”
“Ha ha ha…” Lee Bon Seong tức giận đến mức cười to: “Các cậu có câu ngạn ngữ, đòi tiền thì không có, đòi mạng thì có một cái!”
“Tôi cho ông một gậy bây giờ!” Triệu Ngọc lườm vua đặc công một cái, lại chuyển tầm mắt ra bên ngoài cửa sổ, đợi một người đến.
Thật ra, nỗi lo lắng vừa rồi của Lee Bon Seong cũng không phải không có lý, nhưng mà theo Triệu Ngọc, kẻ kế nhiệm tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mà nói ra một vụ án như vậy!
Hắn cho rằng vài chục năm trước, vụ án cô gái bị giết huyền bí xảy ra ở Tokyo nhất định có mối liên hệ nào đó với kẻ kế nhiệm!
Thông qua điều tra phá vụ án này, có lẽ hắn có thể tìm ra thân phận của kẻ kế nhiệm và càng thêm hiểu biết đế quốc tội phạm mà Lundy tạo ra!
Đương nhiên, đây cũng không phải biện pháp duy nhất, nhưng dưới cái nhìn của Triệu Ngọc lại là biện pháp ổn thỏa nhất.
Trước khi ra quyết định đến Tokyo, hắn cũng từng phân tích tình thế rất kỹ rất sâu.
Đúng vậy, dựa vào đạo cụ thần kỳ của mình, chuyện hắn muốn cứu Amerola ra vốn không quá khó khăn, nhưng mà cho dù cứu được Amerola, đối với tình thế vĩ mô mà nói, không những không có tác dụng gì mà trái lại sẽ kích thích kẻ địch, khiến kẻ địch làm ra hành động càng thêm điên cuồng!
Triệu Ngọc biết rõ mình muốn tự bảo vệ mình thì không thành vấn đề, thế nhưng đối mặt với những đòn tấn công bừa bãi của kẻ địch thì mình cũng bất lực!
Một khi đã hoàn toàn chọc giận kẻ kế nhiệm, hai bên thật sự khai chiến thì người thân, bạn bè và cả các đồng nghiệp của mình đều sẽ chìm vào nguy hiểm rất lớn!
Đến lúc đó, tất nhiên sẽ không khống chế được tình hình, mình sẽ bị đẩy vào thế bị động, làm như vậy hiển nhiên bất lợi với mình và phòng Đặc Cần.
Cho nên sau khi bình tĩnh suy nghĩ, cuối cùng Triệu Ngọc quyết định đến Tokyo thử phá vụ án huyền bí này xem sao, xem rốt cuộc kẻ kế nhiệm thần bí kia định giở trò gì!
Ngay tại lúc Triệu Ngọc và Lee Bon Seong thảo luận thì người mà Triệu Ngọc chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện.
Một cô gái có dáng người thấp bé bước vào cửa chính của quán cà phê, cô gái ôm túi hồ sơ bằng giấy dai trong lòng, đeo một chiếc kính râm to, trên đầu còn đội một cái mũ che nắng, hoàn toàn che khuất dung mạo của cô ta.
Người này không phải ai khác, đúng là nữ phóng viên mà Triệu Ngọc đã kết bạn hồi điều tra vụ án con ngươi đen ở Seoul – Hiyama Masako!
Bởi vì lúc trước đã chào qua rồi, cho nên Masako cực kỳ khiêm tốn đến trước mặt Triệu Ngọc, nhỏ giọng chào: “Trời ơi, đúng là anh! Thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau bằng cách này, đây chính là…” Cô ta chỉ một ngón tay vào Lee Bon Seong bên cạnh.
“À” Triệu Ngọc thuận miệng nói: “Đây là trợ lý của tôi, cô cứ gọi ông ta là lão Lee là được!”
“Xin chào, tên tôi là Hiyama Masako, xin được giúp đỡ nhiều hơn!” Cô Masako có lễ phép chào hỏi.
“Konnichiwa!” Lee Bon Seong thì dùng tiếng Nhật chào lại.
“Triệu-san” Hiyama Masako dùng tiếng Nhật thuần thục nói: “Lần này anh đến đây chẳng lẽ là vì vụ án cô gái bị hại này à? Vụ án này… Tuy rằng đến nay vẫn chưa tìm được hung thủ, nhưng mà đối với Tokyo mà nói lại chỉ là một vụ án nhỏ cực kỳ bình thường thôi mà? Anh… Có phải anh có manh mối gì quan trọng hay không?”
“Cô Masako, đầu tiên, cảm ơn cô đã trợ giúp!” Triệu Ngọc trịnh trọng nói: “Tôi cam đoan rằng sau khi điều tra rõ toàn bộ, tôi sẽ tặng cô tư liệu về các vụ án độc nhất vô nhị. Nhưng mà trước khi chưa điều tra rõ, hy vọng cô có thể giữ bí mật giúp chúng tôi!”
“Tôi hiểu rồi, anh yên tâm đi! Đây đâu phải lần đầu tiên chúng ta hợp tác chứ” Masako thẳng thắn nói: “Tôi cứ nghe theo Triệu đại thần thám anh là được!”
Nói xong, cô ta mở túi hồ sơ bằng giấy dai, lấy tài liệu bên trong ra.
“Tuy rằng đây chỉ là một vụ án bí ẩn bình thường, nhưng mà…” Hiyama Masako nói thành khẩn: “Nếu thần thám Triệu có thể điều tra rõ chân tướng, bắt lấy hung thủ giết người kia thì đúng là đã hoàn thành tâm nguyện cho người nhà nạn nhân rồi! Đây là chuyện rất tốt, cho dù không có hồi báo, tôi vẫn toàn lực duy trì!”
“Vậy tôi cảm ơn trước nhé!”
Triệu Ngọc vừa nói lời cảm ơn vừa mở tư liệu ra xem xét, nhưng sau khi mở ra thì lập tức há hốc miệng, hồ sơ đương nhiên chỉ được viết bằng tiếng Nhật, hắn vốn dĩ không hiểu gì.
“Để tôi… để tôi giới thiệu tổng quát cho anh nhé!” Hiyama Masako nhận ra Triệu Ngọc quẫn bách, nhanh chóng nói: “Vụ án này xảy ra vào mùa hè năm 1991, đúng là mùa hoa mặt trời đang nở rộ!”
“Hoa mặt trời…” Triệu Ngọc vội hỏi: “Chính là hoa hướng dương đúng không?”
“Đúng rồi, ở đất nước chúng tôi thích gọi là hoa mặt trời hơn” Hiyama Masako tiếp tục mô tả chi tiết: “Thi thể được phát hiện bởi một người nông dân già khi đi bón phân cho hoa mặt trời, lúc phát hiện ra, thi thể đã ở đó một đoạn thời gian rồi.
“Vì là giữa mùa hè, không khí ẩm ướt nên thi thể bị thối rữa rất nhanh” Hiyama Masako nói: “Sau khi xác định danh tính, cảnh sát mới biết nạn nhân là một cô gái 23 tuổi, tên là Nobuyoshi Hirajo!
“Có thể nói, thủ đoạn gây án của hung thủ cực kỳ đơn giản” Hiyama Masako mô tả chi tiết: “Hung thủ bóp cổ cô gái khiến cô ấy ngất trước, sau đó kéo đến cánh đồng hoa mặt trời rồi dùng dao cắt cổ tay cô gái, khiến cô gái mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong… Sau khi chết, hung thủ còn cắt lấy một tai của cô ấy…”
Nghe Masako kể, Triệu Ngọc thấy bức ảnh nạn nhân trong tư liệu, trên hai cổ tay của nạn nhân đều có vết thương hình chữ X…