Chương 2584 Nghi phạm (1)
Năm giờ chiều, tại Cục Cảnh sát Vân Châu, trong văn phòng tổ điều tra đặc biệtMiêu Anh đang quan sát tình hình hỏi thăm của cảnh sát thông qua màn hình lớn.
Vì có thể nhanh chóng tra ra nghi phạm, cảnh sát đã triển khai lực lượng đông đảo, ngoài việc dò hỏi những người điều khiển phương tiện đi qua điểm mù vào đêm hôm đó, họ còn tiến hành điều tra theo dõi những người lái xe này.
Lúc này, các cảnh sát đang tiến hành hỏi thăm một vài người trong số họ.
“Trong vòng một giờ sau khi Trương Khải Nhạc đi vào điểm mù” Nhiễm Đào mô tả chi tiết: “Tổng cộng có 29 chiếc ô tô chạy qua nơi đó, bây giờ chúng ta đang tập trung điều tra hơn mười chiếc chạy trước!”
“Bởi vì sau khi Trương Khải Nhạc đi vào điểm mù ngày hôm đó, cô ta đã không sử dụng điện thoại di động, không gọi điện và cũng không trò chuyện trên WeChat, cho nên chúng tôi cho rằng nếu cô ta thật sự tiện tay chặn lại một chiếc ô tô thì hẳn là ngay trong 10 phút đầu tiên nhỉ?
“Hoặc là… còn ngắn hơn nữa…”
“Trong vòng 10 phút này” Miêu Anh hỏi: “Có mấy chiếc ô tô chạy qua đoạn đường đó?”
“Tính cả chiếc xe cứu thương kia thì tổng cộng chỉ có bốn chiếc!” Nhiễm Đào nói: “Nhưng mà một chiếc trong số đó là phụ nữ độc thân; một chiếc là một gia đình ba người; còn loại trừ xe cứu thương nữa thì bây giờ chỉ còn lại một chiếc…”
Nói xong, Nhiễm Đào chỉ vào màn hình lớn, mô tả chi tiết: “Đó, chính là người này, một người đàn ông độc thân, là một công nhân sửa chữa điện!”
“Không phải anh ta đâu!” Ai ngờ, Nhiễm Đào còn chưa dứt lời thì Thôi Lệ Châu đã lập tức xua tay nói: “Người này rất xấu xí, lại không có tiền, Trương Khải Nhạc phải bị mờ mắt đến thế nào mới có thể lên giường với anh ta chứ?”
“Nhưng mà…” Nhiễm Đào nói với vẻ khó xử: “Chúng tôi đều đã xác minh quỹ đạo của 29 chiếc xe rồi, chỉ có lời khai của người tài xế này là không đúng thôi!”
Nghe thấy Nhiễm Đào kể, Tăng Khả tăng âm lượng của máy tính lên.
Mọi người đều nghe thấy người tài xế kia đang giải thích với cảnh sát: “Anh cảnh sát à, tôi thật sự về nhà mà, tôi không hề làm chuyện gì trái pháp luật cả!”
“Khu nhà của các anh chỉ có một cửa vào thôi” Cảnh sát nói: “Chúng tôi không thấy xe của anh trong camera theo dõi, cũng không thấy anh trở về khu nhà của anh, anh giải thích thế nào về điều này?”
“Không có à?” Tài xế kinh ngạc nói: “Có phải camera theo dõi bị hỏng rồi không?”
“Anh nói là anh về nhà” Cảnh sát cầm lấy điện thoại di động, nói: “Bây giờ anh hãy lập tức gọi một cuộc điện thoại cho vợ đi! Chúng tôi muốn xác minh với cô ấy xem sao…”
“Đừng, đừng! Xin đừng!” Tài xế sợ hãi: “Vợ tôi về nhà mẹ đẻ rồi, ngày đó trong nhà không có ai cả, chỉ có tôi thôi, anh hỏi cô ấy cũng vô dụng!”
“Thế à?” Cảnh sát cũng là tay già đời, lập tức cười lạnh một tiếng, lại cầm lấy điện thoại di động và nói: “Cô ấy ở nhà hay không thì chúng tôi cũng phải xác minh mới được…”
Nói xong, anh ta giả vờ muốn gọi thì tài xế nhanh chóng đưa tay ngăn cản, lớn tiếng cầu xin: “Đừng mà! Tôi… Tôi nói… Tôi sai rồi… Tôi sai rồi… Tối đó tôi đã… đến nhà bạn đánh bài! Nếu bị vợ tôi biết thì thế nào cũng chém tôi mất, tôi xin các anh đấy…”
“Anh nói đánh bài có phải không?” Cảnh sát hiển nhiên không tin, lại giơ điện thoại di động ra trước mặt anh ta: “Anh gọi cho bạn bè của anh đi, chúng ta xác minh xem sao!”
“Chuyện này…” Tài xế lại lâm vào khó xử, khẩn trương xoa xoa tay.
“Làm ơn đi!” Cảnh sát hừ một tiếng với vẻ khinh miệt: “Anh hãy thành thật nói cho chúng tôi biết rốt cuộc anh đã đi nơi nào? Anh có biết anh đang liên quan đến vụ án giết người hay không? Nếu anh không nói thật thì hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng, anh sẽ bị liệt vào danh sách nghi phạm giết người!”
“Tôi nói, tôi nói…” Nghe thấy vậy, tài xế cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Tôi đến trung tâm tắm rửa Tinh Bàn, tìm… tìm một người phục vụ…”
⚝ ✽ ⚝
Nghe thấy vậy, trong văn phòng tổ điều tra đặc biệt lập tức ồ lên.
“Lại là hiểu lầm!” Thôi Lệ Châu lắc đầu: “Tôi đã nói rồi mà, Trương Khải Nhạc là họa sĩ theo đuổi hoàn mỹ, sao có thể nhìn trúng một người đàn ông xấu như vậy được chứ?”
“29 chiếc ô tô đều không phải..
” Tăng Khả nói: “Chẳng lẽ… là chiếc xe nào đó trong một giờ sau?”
“Thế thì càng không thể!” Ngô Tú Mẫn nói: “Mặc dù nhiệt độ ngoài trời trong ngày hôm đó rất dễ chịu, nhưng trong điểm mù toàn là quốc lộ, không có cửa hàng nào cả, Trương Khải Nhạc sao có thể ở đó suốt một giờ chứ?”
“Hoặc là…” Tăng Khả nghi ngờ nói: “Cô ta có điện thoại di động khác? Cô ta dùng điện thoại di động khác gọi điện cho người ta, còn gọi rất lâu nữa?”
“Lúc ấy, trời đã khuya” Thôi Lệ Châu phân tích: “Cô ta đứng ở ven đường gọi điện thoại, chẳng lẽ không sợ hãi sao?”
“Quả thực trời đã khuya rồi!” Nhiễm Đào nói: “Trong một giờ sau đó, chỉ có 11 chiếc xe chạy qua khu vực ấy. Chúng ta đã xác minh tài xế của những chiếc xe này, trước mắt không tìm thấy bất kỳ vấn đề nào cả… Thậm chí, chúng ta đã kiểm tra tất cả các phương tiện đi qua điểm mù trong đêm hôm đó, tuy rằng kết quả không được chi tiết, nhưng hiềm nghi thật sự không lớn!”
“Chậc chậc… thế thì kỳ quái rồi!” Thôi Lệ Châu nhìn về phía Tăng Khả: “Chẳng lẽ suy luận thần thánh của tiểu Tăng là sai à? Trừ phỏng đoán duy nhất này của anh ra, còn có khả năng nào khác không? Rốt cuộc người phụ nữ này đã biến mất vào không khí như thế nào chứ?”
“Anh Đào” Miêu Anh nói: “Nếu đã làm rồi thì cứ kiên trì đến cùng đi, tra rõ tất cả những chiếc xe đã đi qua đó một lượt, tất nhiên phải có một lời giải thích cho sự biến mất của Trương Khải Nhạc chứ!”
“Tôi biết rồi” Nhiễm Đào nói: “Tôi đang làm như vậy rồi!”
Nhiễm Đào nói xong, Miêu Anh lập tức ra hiệu một cái, Tăng Khả tắt màn hình lớn đi.
Kế tiếp, mọi người cần tiếp thu ý kiến hữu ích để tiếp tục phân tích vụ án.
Đúng lúc này, Miêu Anh thuận miệng hỏi một câu: “Đúng rồi anh Đào, việc thẩm vấn tài xế xe cứu thương đã được tiến hành chưa?”
“Chưa!” Nhiễm Đào nói: “Anh ta vẫn chưa tan làm, nói là buổi tối sẽ đến đây!”
“À…” Miêu Anh gật đầu, sau đó bắt đầu sửa sang lại tư liệu, chuẩn bị bắt đầu cuộc họp phân tích vụ án.
“Anh tài xế kia… Còn cần phải điều tra à?” Thôi Lệ Châu thì hỏi: “Ngày hôm qua, không phải chúng ta đã loại trừ anh ta rồi ư?”
“Đúng vậy!” Nhiễm Đào nói: “Chúng tôi đã theo dõi quỹ đạo của xe cấp cứu, phát hiện bọn họ thực sự đã quay trở lại bệnh viện Xuân Giang!”
“Vậy thì càng không thành vấn đề!” Thôi Lệ Châu mở quyển nhật ký của mình ra, nói: “Dù sao cũng không có khả năng là ba người cùng nhau bắt cóc Trương Khải Nhạc đâu đúng không? Ha ha… còn bắt Trương Khải Nhạc tới bệnh viện nữa chứ?”
“À… Nói đến xe cứu thương” Nhiễm Đào lại nghĩ tới điều gì, lập tức báo cáo với Miêu Anh: “Chúng tôi cũng không tìm thấy bất kỳ xe cứu thương nào gần Thần Dương Cư cả, cho dù là vào ngày xảy ra vụ án hay là một ngày trước đó…”
“Ừm!” Miêu Anh gật đầu: “Được rồi, vậy họp đi! Nhưng mà…” Cô suy nghĩ một chút rồi nhắc nhở Nhiễm Đào: “Đừng chỉ gọi riêng tài xế vào Cục Cảnh sát, gọi cả hai y tá trên xe cứu thương hôm ấy luôn đi, phải bảo đảm không xảy ra sai sót nào! Lỡ như thật sự bị Tiểu Thôi nói trúng rồi thì sao?”
Nghe thấy vậy, Thôi Lệ Châu nhún vai.
“Tôi biết, tôi đã gọi cả họ rồi!” Nhiễm Đào nói: “Nói không chừng, bây giờ họ đã tới rồi đấy! Tôi đâu phải là tên gà mờ, cho dù biết rõ bọn họ không có vấn đề, nhưng tôi vẫn sẽ không qua loa cẩu thả trong công việc đâu!”
Thôi Lệ Châu giơ ngón tay cái lên với anh ta…
Kế tiếp, mọi người lập tức ngồi vây quanh trước mặt bảng trắng, bắt đầu cuộc thảo luận mới về vụ án.
Nhưng mà cuộc thảo luận vừa mới tiến hành thì điện thoại của Nhiễm Đào đột nhiên vang lên.
“A lô?” Sau khi nhấn nghe, nét mặt của Nhiễm Đào đột nhiên khựng lại, sau đó nhíu mày lặp lại: “Cô ta thật sự nói như vậy sao? Thế thì… kỳ quái rồi còn gì?”
Thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía mình, Nhiễm Đào vội vàng che điện thoại di động lại và nói với mọi người:
“Một y tá trên xe cứu thương nói rằng vào đêm đó, hai cô gái không hề ở trên xe cứu thương, bởi vì cách nhà rất gần nên hai cô gái đã lập tức xuống xe sau khi đưa người bệnh xong!”
“Hả?” Miêu Anh vội hỏi: “Lần trước, tại sao hai cô gái kia không nói chuyện đó ra?”
“Xuống xe về nhà sớm, không trở về bệnh viện để giao ca là trái với quy định của bệnh viện” Nhiễm Đào giải thích: “Hai cô gái sợ bị lãnh đạo biết được cho nên đã nói dối…”
“Nói như vậy…” Miêu Anh bỗng dưng trừng to mắt: “Tên tài xế xe cứu thương kia…”
“Ừ… Ừ…” Lúc này, sau khi lại nghe thấy tin tức mới, Nhiễm Đào nhanh chóng nói với mọi người: “Tài xế xe cứu thương đã tới đây rồi!”