Chương 2585 Vụ án huyền bí không nổi bật (2)
Một chiếc ô tô nhỏ màu đỏ lái trên đường phố phồn hoa nhộn nhịp của Tokyo“Thật ngại quá” Hiyama Masako vừa lái xe vừa tỏ vẻ xin lỗi với Triệu Ngọc: “Vóc người của tôi chỉ nhỏ như vậy thôi, cho nên chỉ mua một chiếc ô tô nhỏ thế này là chuyện bình thường, khiến Triệu thần thám đại nhân phải chịu khổ rồi…”
Masako cười rộ lên trông rất ngọt ngào, nhưng giọng nhỏ đi lại có vẻ khá sắc nhọn, lộ rõ tính cách hướng ngoại của cô ta.
Triệu Ngọc hơi nhăn nhó trên chỗ ngồi nhỏ hẹp, hỏi: “Chúng ta phải đi bao lâu nữa mới đến?”
“Ừm, nếu tình hình giao thông vẫn như bây giờ thì chỉ sợ phải đi hơn một giờ đấy nhỉ?” Masako cười nói: “Nơi này dù sao cũng là Tokyo mà!
“Đúng rồi” Cô ta tò mò hỏi: “Ông chú trông hung dữ kia không phải trợ thủ của anh à? Ông ta thật sự không đi cùng chúng ta sao?”
“Đừng để ý đến ông ta làm gì” Triệu Ngọc thuận miệng nói: “Ông ta luôn làm theo ý mình, lúc nào cũng cứ như bị thần kinh ấy, có khi lại tự dưng xuất hiện đấy!”
Triệu Ngọc ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại cực kỳ hiểu rõ rằng Lee Bon Seong đang âm thầm bảo vệ mình.
Là vua đặc công, ngụy trang tất nhiên là kiến thức cơ bản của hắn ta.
“Thật ra, đến hiện trường cũng không có tác dụng gì đâu” Hiyama Masako nói: “Lúc ấy thì vị trí đó khá hẻo lánh, nhưng mà bây giờ đã là một khu vực phồn hoa, nhìn đâu cũng thấy vô số tòa nhà cao tầng san sát nhau, không thể nhìn thấy thứ gì đâu!”
“Không sao cả, tôi chỉ muốn cảm thụ xem sao thôi…” Triệu Ngọc nhắm mắt lại, bắt đầu cân nhắc kế hoạch điều tra sắp tới của mình.
“Triệu-san, xin thứ cho tôi mạo muội, tôi thật sự rất rất hiếu kỳ” Hiyama Masako vẫn không chịu nổi tịch mịch: “Nạn nhân… chẳng lẽ có mối liên quan gì đến anh à? Nhưng mà vừa rồi xem ra, anh cứ như là lần đầu tiên tiếp xúc vụ án này ấy!”
“Không liên quan gì cả, chỉ là có người ủy thác tôi điều tra vụ án này mà thôi!” Triệu Ngọc thuận miệng trả lời.
“Thế à? Vậy quan hệ của người ủy thác và anh chắc hẳn không tầm thường đâu nhỉ?” Hiyama Masako cười nói: “Trước kia, tôi mời anh nhiều lần như vậy mà anh cứ bảo bề bộn nhiều việc thôi… Chỗ tôi toàn vụ án huyền bí nghiêm trọng thích hợp với khẩu vị của anh mà anh vẫn không chịu đến, nhưng lúc này chỉ là một vụ án không quá thu hút thì anh lại… Đúng là làm người ta phải ghen tị mà!”
“Nghe cái miệng nhỏ nhắn của cô kìa, thật không hổ là phóng viên mà” Triệu Ngọc cũng cười nhẹ, sau đó giải thích: “Lúc ấy tôi thật sự bận mà, cô đã nghe nói đến vụ án thi thể nữ dưới cây cầu chưa? Mà bây giờ, vừa hay tôi có chút thời gian rảnh thôi…”
“Thi thể nữ dưới cây cầu, tôi đương nhiên nghe nói rồi! Nghe nói hung thủ đã phỏng theo vụ án thi thể cô gái trên cầu treo Bucharest để gây án đúng không?” Hiyama Masako kích động nói: “Bên phía các anh đưa tin lên báo ít quá đi mất, tôi tin chắc là quá trình điều tra vụ án này cực kỳ phấn khích đúng không?”
“Triệu-san, nếu anh rảnh thì kể cho tôi nghe được không?” Masako vỗ tay nói: “Tôi đang lo không có nội dung cho chuyên tập đây này! Nếu tôi có thể viết bản thảo độc nhất vô nhị về vụ án thi thể nữ dưới cây cầu thì tôi có thể kiếm được một khoản lợi nhuận nhỏ đấy!”
Bởi vì quá mức hưng phấn nên Masako không giữ chặt được tay lái, chiếc ô tô nhỏ nhẹ nhàng lập tức đung đưa, suýt nữa đã va vào ô tô bên cạnh.
“Ấy ấy ấy… Cẩn thận một chút…”
Triệu Ngọc nhắc nhở, Masako thế mới nắm chặt lấy tay lái và nói: “Thật ngại quá, thật ngại quá, tại tôi kích động quá…”
“Không thành vấn đề” Triệu Ngọc thẳng thắn đồng ý: “Khi nào điều tra rõ vụ hoa hướng dương thì tôi sẽ lập tức nói cho cô nghe!”
“Thật tốt quá, anh biết không? Từ lần đầu tiên gặp ở Seoul, tôi đã có cảm giác anh là quý nhân trời định của tôi rồi!” Masako hưng phấn nói: “Mỗi lần chỉ cần nhìn thấy anh là tôi nhất định sẽ gặp may mắn!”
Chậc chậc…
Nghe Masako khen tặng, một cảm giác khác thường dâng lên trong lòng Triệu Ngọc, cho tới tận bây giờ, chưa ai nói với hắn câu ấy cả.
Từ trước tới nay, ai cũng nói hắn là tai họa, cứ đến đâu là có người chết ở đó.
“Ừm…” Triệu Ngọc cầm tư liệu, hỏi: “Cô Nobuyoshi hồi ấy đang làm nghề gì thế? Hay vẫn là sinh viên?”
“Không, cô ấy đã tốt nghiệp đại học rồi” Hiyama Masako nói: “Hồi ấy, cô ấy đang thử việc ở một công ty bất động sản, chưa đến một tháng sau đã không may mắn bị giết rồi!”
“Cô ấy… Trong nhà còn có ai không? Hoàn cảnh gia đình thế nào?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“Rất khó tưởng tượng đấy, cô ấy có bốn anh trai, hai em gái” Hiyama Masako nói: “Vào hồi đó, những gia đình đông con như thế khá là phổ biến. Cho nên trong gia đình, Nobuyoshi Hirajo thật ra không nổi bật cho lắm. Điều kiện gia đình của cô ấy chỉ có thể dùng hai chữ “bình thường” để hình dung, mấy người anh đều không học hết chương trình giáo dục bắt buộc, hầu hết đều làm nghề buôn bán nhỏ!”
“Tính cách thì sao?” Triệu Ngọc lại hỏi: “Cô Nobuyoshi là người như thế nào?”
“Chuyện này thì tôi không biết” Hiyama Masako nói không chút do dự: “Anh mới nói với tôi mấy giờ trước mà thôi, tôi có thể lấy được tư liệu điều tra đã xem như thần tốc rồi! Hồ sơ điều tra mà tôi lấy được vốn không phải từ nội bộ cảnh sát đâu, cho nên… Nếu muốn biết tính cách của cô Nobuyoshi thế nào thì còn phải hỏi gia đình của cô ấy mới được!”
“Vậy… việc điều tra của tôi đều dựa vào cô cả đấy!” Triệu Ngọc nói: “Buổi tối cô hãy tìm một nhà hàng đặc sắc đi, tôi mời cô một bữa!”
“Arigato*” Tiếng cười như chuông bạc của Masako vang lên: “Tôi thật sự rất cảm ơn anh! Nhưng mà bây giờ tôi là chủ nhà đấy, nếu là mời thì cũng phải là tôi mời anh mới đúng! Dù là trứng cá muối hay tiệc bò đi nữa, tùy anh chọn nhé, chút tiền tiết kiệm ấy thì bổn tiểu thư vẫn phải có chứ, ha ha ha!!!”
* Lời cảm ơn bằng tiếng Nhật.
“Được, vậy nghe cô sắp xếp nhé!” Lúc nói chuyện, Triệu Ngọc nhìn máy thăm dò tàng hình trong đầu theo thói quen, thấy trên máy thăm dò không có bất cứ phản ứng dị thường nào, chứng tỏ bây giờ hắn vẫn an toàn.
“Vụ án này cứ điều tra từ từ rồi sẽ xong thôi, dù sao cũng đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi!” Masako nói: “Lúc xảy ra vụ án, tôi vẫn còn là đứa trẻ đấy!”
“Tôi nghe nói bởi vì có tòa soạn báo trích dẫn danh ngôn của Van Gogh” Triệu Ngọc nói: “Cho nên vụ án này còn được gọi là vụ án Van Gogh, đúng không?”
“Ồ? Chuyện đó thì tôi không nghe nói tới, mới mẻ thật đấy nhỉ…” Masako lắc đầu nói: “Tôi đưa tin nhiều vụ án như vậy mà sao chưa từng nghe nói bao giờ nhỉ? Là danh ngôn nào của Van Gogh cơ?”
“Trong lòng mỗi người đều có một ngọn lửa, nhưng người đi ngang qua lại chỉ thấy khói” Triệu Ngọc đọc câu danh ngôn ấy ra.
“Oa, nghe có vẻ giống như tình tiết trong quá trình phạm tội ấy nhỉ…” Masako nói: “Nếu vậy thì tôi lập tức đi tra xem sao! Van Gogh… Tại sao lại liên quan đến Van Gogh chứ? Hoa hướng dương à?”
“Còn có tai bị cắt nữa” Triệu Ngọc nói: “Van Gogh cũng thiếu một tai mà!”
“Tai trái, tai trái đúng không?” Masako hỏi.
“Đúng thế!” Triệu Ngọc trả lời: “Nhưng mà thứ Van Gogh mất đi rốt cuộc có phải tai trái hay không thì vẫn còn gây tranh cãi. Có người nhìn thấy trên bức tự họa chỉ có tai phải, nhưng mà có người nói tranh tự họa hồi ấy toàn là nhìn vào gương, cho nên thứ Van Gogh mất đi hẳn là tai trái của ông ấy!”
“Đúng vậy, thế thì thú vị rồi…” Masako lại hỏi: “Vậy ông ấy đã mất tai như thế nào?”
“Có rất nhiều ý kiến khác nhau” Triệu Ngọc nói: “Có người nói là bị cắt khi đánh nhau với người khác, có người nói là chính ông ấy đã tự cắt đi…”
“Tự mình cắt? Tôi không quá hiểu biết về Van Gogh, không ngờ… lại có nhiều câu chuyện như vậy, nhưng mà…” Masako lắc đầu nói: “Tôi không hiểu nổi vụ án Nobuyoshi Hirajo thì có liên quan gì đến họa sĩ người Hà Lan ấy chứ? Có lẽ đây chỉ là trùng hợp thôi nhỉ?”
“Cho dù có phải trùng hợp hay không thì việc hung thủ chưa bị bắt vẫn là sự thật!” Triệu Ngọc hỏi: “Cô đã từng đọc hồ sơ rồi, vậy năm đó có nghi phạm nào không?”