← Quay lại trang sách

Chương 2586 Nghi phạm (2)

Bên trong văn phòng tổ điều tra đặc biệt, không khí trở nên cực kỳ khẩn trương“Tài xế tên là Trương Thế Hùng, 27 tuổi” Đội trưởng Thiệu mô tả chi tiết với Miêu Anh: “Nhà ở chung cư Hối Gia, thuộc khu Bàn Đào ở Vân Châu, là tài xế xe cứu thương của bệnh viện Xuân Giang, đã làm việc được năm năm rồi! Trước đó, anh ta từng làm hộ lý, trên cơ bản đều làm việc qua lại với bệnh viện…”

“Trong gia đình anh ta… Còn có ai nữa không?” Miêu Anh nhìn chằm chằm vào đoạn video thẩm vấn trên màn hình, hỏi đội trưởng Thiệu một câu.

“Trương Thế Hùng là con một” Đội trưởng Thiệu nói: “Cha mẹ đều là giáo viên, mẹ dạy ở nhà trẻ, giờ đã về hưu; cha là nhân viên tại một trường tiểu học, bây vẫn đang làm việc…”

“Chậc chậc…” Thôi Lệ Châu đỡ cằm bình luận: “Trông có vẻ chẳng khác gì một gia đình bình thường cả!”

“Tổ phó Miêu” Đội trưởng Thiệu nói: “Trước đó, chúng tôi đã điều tra anh ta rồi, không phát hiện ra anh ta và Trương Khải Nhạc có quan hệ gì cả!”

“Anh ta cũng họ Trương” Miêu Anh đột nhiên nói một câu: “Anh ta… có liên quan gì đến Trương Soái không?”

“Chuyện này…” Sắc mặt đội trưởng Thiệu trở nên căng thẳng, nhanh chóng nói: “Trước mắt không phát hiện ra có mối quan hệ nào rõ ràng cả, nhưng mà… chúng tôi sẽ lập tức đi thăm dò kỹ lưỡng!”

“Không chỉ tra xem anh ta có liên quan gì đến Trương Soái hay không” Miêu Anh nói: “Mà còn phải điều tra trong số người thân và bạn bè của anh ta có ai làm việc ở đội cảnh sát, nhất là có thể tiếp xúc hồ sơ bồn tắm đỏ không!”

“Hiểu được, tôi hiểu!” Đội trưởng Thiệu lấy điện thoại di động ra: “Tôi sẽ lập tức phái người đi thăm dò!”

“Anh Đào” Miêu Anh lại xua tay với Nhiễm Đào: “Anh lập tức phái người đi thăm dò quỹ tích hành động của tên Trương Thế Hùng này sau khi Trương Khải Nhạc mất tích, xem sau khi lái xe cứu thương về bệnh viện, anh ta đã đi nơi nào?”

“Vâng!” Nhiễm Đào gật đầu, cũng nhanh chóng đi xuống phân việc.

Lúc này, Miêu Anh nhìn thấy cuộc thẩm vấn Trương Thế Hùng đã bắt đầu, lập tức khoát tay áo với Tăng Khả.

Âm thanh trên màn hình lập tức được tăng lên, nghe thấy Ngô Tú Mẫn hỏi Trương Thế Hùng:

“Anh nói dối, đêm đó, trên xe cứu thương chỉ có một mình anh!” Ngô Tú Mẫn chỉ vào máy tính, nói: “Lúc ấy, anh đã dùng 2 phút 20 giây để đi đoạn đường giữa hai khu vực lắp camera theo dõi, mà xe khác chỉ mất hai phút là lái qua, rất rõ ràng là anh đã từng dừng xe giữa đường!”

“Tôi… Tôi không hiểu…” Tài xế tên là Trương Thế Hùng nhát gan biện giải: “Tôi… tại sao tôi lại phải dừng xe chứ? Cô cảnh sát à, tôi biết, tôi không nên nói dối, hai đồng nghiệp của tôi đã xuống xe sau khi chuyển bệnh nhân xong, hai cô ấy trái với kỷ luật, cho nên đã xin tôi đừng nói ra ngoài! Chúng tôi cho rằng đây chỉ là một cuộc điều tra bình thường, nếu sớm biết thế này thì chúng tôi đã không nói dối rồi!”

“Thế sao?” Ngô Tú Mẫn nhấn mạnh: “Thật sự là nữ đồng nghiệp của anh xin anh đừng nói ra ngoài thôi sao?”

“Ừm… đúng.. đúng thế? Các cô… Các cô có thể hỏi họ mà?” Trương Thế Hùng vội vàng biện giải: “Còn nữa, sau khi đưa hai cô gái xuống xe, tôi không hề dừng xe lần nào nữa, trực tiếp trở về bệnh viện luôn… Các cô… Các cô có thể tra camera theo dõi của bệnh viện mà…”

“Thế thì… sau khi đi ra khỏi bệnh viện thì sao? Mấy giờ anh rời khỏi bệnh viện, sau đó thì đi những đâu?” Ngô Tú Mẫn gần như nhấn từng chữ một.

“Tôi… Tôi…” Trương Thế Hùng lắp bắp hồi lâu mới trả lời quanh co: “Tôi trả xe rồi trở về nhà! Tôi thật sự, thật sự không nói dối đâu!”

“Anh nói anh về nhà?” Ngô Tú Mẫn nói: “Nhà anh ở đâu?”

“Nhà của tôi ở số 151 đường Thành Công” Trương Thế Hùng không chút nghĩ ngợi đã trả lời: “Tôi thật sự không đi đâu nữa cả, từ bệnh viện trực tiếp về nhà, các cô có thể điều tra mà!”

“Hả?”

Trong văn phòng, khi Miêu Anh nghe thấy địa chỉ đó thì nghi hoặc “hả” một tiếng, vì địa chỉ đó không giống địa chỉ ghi trên tư liệu lúc trước.

“Cái gì? Đường Thành Công?” Phản ứng của đội trưởng Thiệu thì rõ ràng lớn hơn: “Đường Thành Công ở khu Chiêu Dương, cách khu Bàn Đào khá xa! Nhưng mà… Bệnh viện Xuân Giang…” Anh ta nhớ lại rồi nói: “Đường Thành Công và bệnh viện Xuân Giang khá gần nhau, hơn nữa… Hơn nữa… Ôi chao!”

Bỗng dưng, đội trưởng Thiệu mở to hai mắt, khẩn trương nói: “Đường Thành Công ngay gần quanh Thần Dương Cư! Số 151… số 151, nếu tôi không nhớ lầm thì… số 151 hẳn là ngay trong khu dân cư phía sau Thần Dương Cư… Chuyện này… không phải chỉ là một sự trùng hợp đấy chứ?”

Nghe thấy vậy, Miêu Anh nhanh chóng lấy bản đồ nhìn kỹ, quả nhiên nhìn thấy đường Thành Công ở ngay cạnh Thần Dương Cư không xa.

Chẳng lẽ…

“Chị Ngô, chị Ngô…” Miêu Anh nhanh chóng báo cho Ngô Tú Mẫn tình huống mới nhất thông qua thiết bị liên lạc: “Bây giờ chị hãy hỏi phương tiện giao thông của anh ta, đêm đó anh ta đã trở về bằng cách nào?”

Nhận được thông báo, Ngô Tú Mẫn lập tức hỏi Trương Thế Hùng.

“Tôi lái xe, biển số xe của tôi là XXXXX…” Trương Thế Hùng lại thanh minh: “Ngày hôm đó tôi mệt chết đi được, về nhà một cái là lập tức đi ngủ luôn…”

“Không phải nhà anh ở khu Bàn Đào à?” Ngô Tú Mẫn hỏi.

“À, cha mẹ tôi ở khu Bàn Đào, tôi thì ở đường Thành Công” Trương Thế Hùng nói: “Là nhà cô của tôi, cô ấy đã qua đời, lại không có con cái cho nên sau khi làm việc, tôi đến ngủ ở nhà cô ấy!”

“Anh hãy nhìn kỹ tấm ảnh này…” Ngô Tú Mẫn đặt bức ảnh của Trương Khải Nhạc lên bàn, hỏi: “Anh thật sự không biết người phụ nữ này sao?”

“Tôi… Nói thật nhé, quả thực thì tôi thấy có hơi quen, nhưng mà…” Trương Thế Hùng nhìn bức ảnh nói: “Nếu cẩn thận suy nghĩ thì lại không tài nào nhớ ra nổi, chắc là không quen biết?”

Nghe thấy vậy, Miêu Anh nháy mắt ra hiệu cho Tăng Khả, ra lệnh: “Phát lại đoạn mà anh ta nhìn bức ảnh, ánh mắt của anh ta khá bất thường đấy…”

Tăng Khả là cao thủ kỹ thuật, lập tức dựa theo yêu cầu mà tua lại đoạn vừa rồi.

Sau khi dừng hình ảnh, tất cả cảnh sát trong văn phòng đều trợn to mắt.

“Anh ta tuyệt đối không hề nghiêm túc nhìn bức ảnh!” Thôi Lệ Châu nói: “Ngay cả người không chuyên nghiệp như tôi cũng có thể nhìn ra! Ánh mắt của anh ta né tránh, anh ta tuyệt đối quen biết Trương Khải Nhạc! Tên tài xế này rất khả nghi!”

“Anh…” Khi màn hình quay trở lại phòng thẩm vấn, Ngô Tú Mẫn suy nghĩ rồi nhắc nhở Trương Thế Hùng: “Anh có nghe nói Thần Dương Cư đã xảy ra chuyện không?”

“Thần Dương Cư? À…” Trương Thế Hùng gật đầu: “Có nghe nói, chuyện ấy đang lan truyền trên WeChat đấy, bồn tắm đỏ xuất hiện đúng không? Chúng tôi gần nơi đó lắm, rất nhiều người đều đang bàn tán đấy!”

“Trong gia đình anh” Ngô Tú Mẫn hỏi: “Có người thân nào làm việc trong lực lượng cảnh sát không?”

“Lực lượng cảnh sát à? Đâu có ai, trong gia đình chúng tôi không có cảnh sát, hơn nữa, chúng tôi cũng không có nhiều người thân cho lắm…” Trương Thế Hùng nói: “Cha tôi chính là con một ba thế hệ đấy, tính đến tôi là thế hệ thứ tư, mẹ tôi cũng là con gái một, tôi chỉ có một người cô thôi!”

“Cô của anh… từng làm nghề gì?”

“Chuyện này… tôi không biết, hình như là kế toán thì phải?” Trương Thế Hùng nói: “Bởi vì cô tôi mắc một căn bệnh nan y hiếm gặp, nên suốt đời cô ấy không lập gia đình, chỉ sống một mình lẻ loi hiu quạnh, cuối cùng vẫn vì bệnh mà chết…”

“Anh ta đang rất căng thẳng nhỉ…” Trong văn phòng, Miêu Anh lưu ý thấy trên trán của Trương Thế Hùng đã lấm tấm mồ hôi.

Mà trong phòng hỏi thăm đã bật điều hòa ngay từ đầu rồi, hẳn là sẽ không quá nóng.

“Tăng Khả” Cuối cùng, Miêu Anh cũng chỉ vào Trương Thế Hùng trên màn hình và nói: “Bây giờ, tôi cần biết tất cả tư liệu về người này! Nếu muốn biết rốt cuộc anh ta có phải sát thủ bồn tắm đỏ hay không, thì cần phải điều tra xem liệu giữa anh ta và vụ án bồn tắm đỏ 40 năm trước, và cả Trương Khải Nhạc nữa, có tồn tại mối quan hệ nào không…”