Chương 2587 Vụ án huyền bí không nổi bật (3)
Ban đêmTại một quán bar ở Tokyo.
Đèn màu say mê huyền ảo, bóng đổ xinh đẹp.
Hiyama Masako vươn cổ nhìn xung quanh một lượt rồi tò mò hỏi: “Trợ thủ của anh đúng là kỳ quái, vừa rồi còn lộ mặt một cái, sau đó lại đột nhiên biến mất, đúng là xuất quỷ nhập thần!”
“Không sao, đừng để ý đến ông ta làm gì!” Triệu Ngọc thưởng thức các cô gái xinh đẹp trong sân nhảy, nói: “Em gái của Nobuyoshi Hirajo thật sự làm việc ở nơi thế này sao?”
“Đúng vậy, cô ta là em gái út của Nobuyoshi Hirajo, tuy rằng cùng cha khác mẹ nhưng cả hai từng sống cùng nhau, quan hệ thân thiết nhất! Hơn nữa…” Hiyama Masako nói: “Cô ta trùng tên với tôi, là Nobuyoshi Masako…”
“Còn về chuyện rốt cuộc cô ta có làm việc ở đây hay không thì hẳn là không có vấn đề gì chứ?” Hiyama Masako lại quan sát xung quanh một lượt, nói: “Tôi cũng phải nhờ vả người khác mới tìm được cô ta đấy, bây giờ cô ta đổi nghệ danh thành Kimm, làm việc ở đây…”
Nói xong, cô ta lấy điện thoại di động ra, cùng Triệu Ngọc xác nhận lại cho rõ.
Trên bức ảnh là một cô gái mộc mạc dịu dàng, tuy rằng không tính xinh đẹp nhưng dáng người cực kỳ nổi bật.
“Bức ảnh này của cô…” Triệu Ngọc thở dài một tiếng: “Đã có từ bao lâu rồi? Đây vẫn còn là trẻ con mà?”
“Không sao, không sao đâu…” Masako nói: “Tôi làm phóng viên nhiều năm như vậy đâu phải vô ích, tôi giỏi nhận dạng lắm, nhất định có thể nhận ra được!”
Nói xong, cô ta đứng lên, ngăn cản một nhân viên phục vụ.
Sau khi hai người nói chuyện bằng tiếng Nhật một lúc, Masako cuối cùng cũng vừa lòng gật đầu và nói với Triệu Ngọc: “Yên tâm đi, không tìm lầm đâu, chúng ta tới quá sớm, Kimm còn chưa đi làm đâu! Chờ một lát đi!”
Nghe thấy vậy, Triệu Ngọc đành phải mở chai bia ra và uống một ngụm.
Trong lúc uống rượu, hắn lại nhìn thoáng qua máy thăm dò tàng hình trong đầu theo thói quen, cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa phát hiện ra bất cứ tình huống nào khả nghi.
Xem ra kẻ kế nhiệm không có ý định sử dụng âm mưu quỷ kế, có lẽ hắn ta rất muốn Triệu Ngọc phá được vụ án huyền bí này!
Chẳng lẽ… Vụ án này thật sự cực kỳ quan trọng đối với kẻ kế nhiệm sao?
Chỉ cần phá được vụ án là có thể biết mục đích của kẻ kế nhiệm, hoặc là biết được thân phận của hắn ta?
Chết tiệt!
Triệu Ngọc âm thầm mắng một câu, trong lòng nghĩ tới một khả năng kỳ quặc, đừng nói là kẻ kế nhiệm này lại là Tani Ichiro* đấy nhé?
* Nhân vật từng tham gia salon trinh thám ở đảo Kỳ Tích, là nhà văn thám tử nổi tiếng người Nhật Bản, cũng là thầy của Hiyama Masako. Ông ta bị Tịch Vĩ bắn nổ đầu ở, 1337 tập 68.
Thế nhưng mình đã tận mắt nhìn thấy Tani Ichiro bị Tịch Vĩ bắn nổ đầu ở trước mặt mình rồi, sao có thể sống lại được chứ?
Chẳng lẽ… Tani Ichiro kia chỉ là thế thân?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vốn muốn hỏi Hiyama Masako, nhưng nghĩ lại thì thấy câu hỏi này rất khó mở miệng, cuối cùng phải nhịn xuống.
“Thần thám Triệu, anh đừng sốt ruột quá” Hiyama Masako nhấp một ngụm đồ uống rồi nói: “Tôi đã ủy thác bạn bè của tôi liên hệ với cảnh sát rồi! Tôi chỉ cần nói với bọn họ rằng chúng ta đang làm một chuyên đề riêng về vụ án huyền bí này là cảnh sát sẽ đồng ý thôi, trước kia, chúng tôi đã hợp tác rất nhiều lần rồi! Đến lúc đó, có hồ sơ vụ án của cảnh sát là chúng ta có thể triển khai điều tra toàn diện, chúng ta có thể đi tìm cảnh sát và cả những người làm chứng năm đó nữa… Có lẽ còn có thể biết các nghi phạm mà cảnh sát từng hoài nghi hồi ấy là những ai đấy nhỉ?”
“Ừm, cám ơn!”
Triệu Ngọc nói cảm ơn, vừa mới giơ chén rượu lên định uống một ngụm nữa thì một cô gái cao gầy, ăn mặc diêm dúa lẳng lơ đột nhiên ngồi ở bên cạnh hắn.
Ngay sau đó, cô gái làm mấy động tác mập mờ, còn nói một đống tiếng Nhật.
Triệu Ngọc không sử dụng máy phiên dịch đồng thanh nên không hiểu cô ta đang nói gì.
Nhưng mà mắt của Hiyama Masako ở đối diện lại sáng lên, chỉ vào cô gái này và nói: “Kimm, cô chính là Kimm đúng không?”
Triệu Ngọc nhìn kỹ, thế mới phát hiện ra cô gái này khá giống Nobuyoshi Masako trên bức ảnh, nhưng người phụ nữ này lại có cách ăn mặc gợi cảm táo bạo, ngay cả trên môi cũng xỏ hai cái khuyên.
Hai khuyên môi được sắp xếp ở hai bên môi, trông giống như răng nanh của ma cà rồng vậy.
Vì thế, Triệu Ngọc nhanh chóng mở máy phiên dịch đồng thanh ra, nhanh chóng nghe hiểu cuộc trò chuyện của hai cô gái.
“Tôi nghe nói hai người tìm tôi?” Kimm nói: “Sao trước kia chưa gặp lần nào nhỉ? Này anh chàng đẹp trai, tửu lượng của anh hẳn là rất tốt đúng không? Nếu mua rượu chỗ tôi thì sẽ rẻ lắm đấy!”
“Chào cô Kimm” Hiyama Masako nói ra ý định đến đây, chỉ vào Triệu Ngọc và nói: “Đây chính là cảnh sát Ngọc của bộ phận điều tra, tôi thì là biên tập viên của chương trình truyền hình, lần này chúng tôi đến đây… Ừm…”
Ai ngờ, Masako còn chưa giới thiệu xong thì Kimm đã lập tức biến mất, chỉ để lại Triệu Ngọc và Masako với vẻ mặt ngơ ngẩn…
25 giây sau, Triệu Ngọc và Masako đi về phía Kimm biến mất, cuối cùng bước tới hậu trường quán bar.
Ở đây có rất nhiều người muôn hình muôn vẻ qua lại, khiến hành lang vốn chật hẹp trở nên vô cùng đông đúc.
“Kimm… Kimm…” Masako cao giọng giải thích: “Chúng tôi không hề có ác ý đâu, chúng tôi tìm cô là vì có chuyện muốn hỏi cô… Này… Baka*!”
* Baka là một từ tiếng Nhật có nghĩa là: Ngốc, ngớ ngẩn, đồ ngu, đồ đần.
Tìm mãi vẫn không thấy Kimm đâu, Masako tức giận đến mức chửi mắng.
Cuối cùng, khi hai người đến cửa một phòng thay đồ, hai người đàn ông mặc phong cách “Smart” đứng thẳng ở cửa lập tức tiến lên ngăn cản bọn họ.
“Đây không phải nơi mà cô cậu nên đến, đi mau!”
Nói xong, bọn họ còn đẩy Triệu Ngọc một cái.
Nếu là trước kia thì Triệu Ngọc tất nhiên sẽ cứng đầu xông lên, nhưng mà bây giờ Triệu Ngọc đã thành thục ổn trọng rồi.
Hắn lập tức lấy ví tiền ra, vơ đại một đống đô la và vẩy xuống mặt đất, hai người đàn ông lập tức không nhiều lời nữa, nhanh chóng cúi người nhặt, có người còn thậm chí vồ sát mặt đất mà vơ lấy tiền…
Triệu Ngọc thì đẩy cánh cửa phòng hoá trang ra, cùng Masako vọt vào.
Vừa xông vào thì trong phòng đã vang lên vô số tiếng thét chói tai, rất nhiều cô gái đang thay quần áo và trang điểm, Triệu Ngọc vừa lao vào thì tất nhiên đã gây ra rối loạn không nhỏ.
Không còn biện pháp nào cả, Triệu Ngọc lại giở chiêu cũ, lại lấy ra một đống tiền mặt mà vẩy, tiếng thét chói tai lập tức dừng lại, không còn ai quan tâm đến Triệu Ngọc và Hiyama Masako nữa.
Nhưng mà một cảnh tượng khiến người ta xấu hổ đã xảy ra, vừa thấy Triệu Ngọc tung tiền, Nobuyoshi Masako mới vừa chạy trốn vậy mà không biết từ nơi nào xông ra, cũng quỳ rạp trên mặt đất và nhặt tiền lên!
Thậm chí, vì nhặt một tờ tiền lớn mà cô ta còn lỗ mãng đẩy ngã mấy người khác nữa…
“Được rồi! Đừng nhặt nữa” Triệu Ngọc đứng ở trước mặt Masako, dùng tiếng Nhật tiêu chuẩn để nói: “Chúng tôi đến đây chỉ là muốn hỏi cô vài chuyện thôi, không phải để bắt cô đâu!”
“Đúng vậy!” Hiyama Masako cũng giải thích: “Chúng tôi tới đây để hỏi về vụ án của chị cô, không liên quan gì đến cô cả…”
“Cái gì? Chị tôi?” Masako cất số tiền nhặt được vào túi quần, tò mò hỏi: “Vụ án của chị tôi có manh mối gì rồi à? Lần trước không phải có người nói cho tôi biết thời hạn truy tố đã qua rồi à? Cảnh sát không còn điều tra nữa rồi mà?”
“Ừm…” Masako nhìn hoàn cảnh hỗn loạn, nói: “Chúng ta có thể tìm một nơi yên tĩnh trước để nói chuyện hay không?”
“Được, đi theo tôi!” Nobuyoshi Masako búng tay một cái, dẫn Triệu Ngọc và Hiyama Masako tới một nơi giống như ký túc xá phía sau quán bar.
Trong không gian nhỏ hẹp có sáu chiếc giường, trên giường đều là quần áo phụ nữ.
“Thật ngại quá, tôi cứ tưởng hai người tới tìm tôi vì chuyện đồng hồ lần trước!” Nobuyoshi Masako châm một điếu thuốc, sau đó nói với Triệu Ngọc: “Anh cảnh sát à, tôi lớn như vậy rồi mà vẫn chưa từng thấy ai tung tiền như thế cả, lại còn là đô la Mỹ nữa chứ, anh rất giàu đúng không? Có muốn tôi bồi anh tối nay không?”