← Quay lại trang sách

Chương 2589 Người nước ngoài

“Hai người cứ gọi tôi là Kimm đi! Cái tên Nobuyoshi Masako này sắp bị chính tôi quên đi mất rồi” Trong ký túc xá của quán bar, Nobuyoshi Masako nói với Triệu Ngọc và Hiyama Masako: “Chị tôi là người tốt, chị ấy rất tốt bụng, bản thân mình còn chưa lo nổi ấm no mà còn thường xuyên cứu trợ đám chó mèo đi lạc nữa chứ…”“Lúc vụ án xảy ra, cô bao nhiêu tuổi?” Hiyama Masako hỏi.

“Tôi nhỏ hơn chị ấy 10 tuổi, chúng tôi không cùng một mẹ” Kimm nói: “Năm đó, tôi chỉ mới khoảng 13 tuổi thôi, vừa mới lên cấp hai…”

“Thế thì…” Hiyama Masako lại hỏi: “Lúc ấy, cô còn có thể nhớ được điều gì không?”

“Tôi có nhớ được mình đã nói với cảnh sát những gì” Kimm châm một điếu thuốc: “Trước khi chị gái tôi bị giết, tôi từng thấy chị ấy hẹn hò với một người nước ngoài, có lần chị ấy bước ra khỏi chiếc xe màu đen của người nước ngoài đó, hai người trông vô cùng thân thiết…”

“Ồ?” Triệu Ngọc và Hiyama Masako liếc nhau, Masako vội hỏi: “Có một người nước ngoài à?”

“Đúng thế, hai người không phải cảnh sát à? Chưa xem qua hồ sơ sao?” Kimm tò mò: “Ngoại trừ tôi ra còn có một bạn học của chị tôi cũng từng nhìn thấy đấy…”

“Người nước ngoài kia trông như thế nào?” Hiyama Masako nhanh chóng ghi chép vào sổ.

“Tôi chỉ nhìn thấy một lần thôi, hơn nữa là lúc chập tối, đứng ở đằng xa nhìn thấy bóng dáng anh ta” Kimm nhớ lại rồi nói: “Người nước ngoài có mái tóc xoăn, giống như nghệ sĩ ấy! Ăn mặc thời thượng chỉn chu, còn lái một chiếc xe rất cao cấp, anh ta hẳn là một người khá giàu có!”

“Còn về chiều cao thì sao?” Masako hỏi.

“Ừm, cao lắm, chắc cũng phải một mét tám đấy nhỉ?” Kimm trả lời: “Tôi thấy cử chỉ giữa chị tôi và anh ta vô cùng thân thiết, nhưng mà chị ấy chưa từng nhắc tới anh ta với cha mẹ hay anh chị em chúng tôi…”

“Vậy…” Masako tò mò hỏi: “Hồi đó, cảnh sát không điều tra người nước ngoài này à?”

“Sao cô lại hỏi tôi nhỉ” Kimm nhả ra một vòng khói: “Chuyện điều tra vốn là chuyện cảnh sát mấy người mới đúng? Tôi còn chưa hỏi hai người đâu! Chị tôi bị giết hại nhiều năm như vậy, rốt cuộc cảnh sát đang làm cái gì thế? Bây giờ đã hết thời hạn truy tố rồi đúng không? Cha mẹ tôi cũng đều đã chết rồi…”

“Nếu thật sự là một nghệ sĩ…” Masako thì thào nói: “Vậy thì hiềm nghi của người nước ngoài này thật sự rất lớn đấy nhỉ?”

Triệu Ngọc không đáp lại mà bắt đầu tiến hành sàng chọn những tin tức đó trong đầu.

“Vậy… người nước ngoài này đã hẹn hò với chị gái cô bao lâu?” Masako lại hỏi: “Cô thấy họ cùng nhau khi nào? Ở đâu?”

“Vào khoảng một tháng trước khi chị tôi bị giết…” Kimm nhớ lại và nói: “Địa điểm là một công viên phía sau nhà trọ của tôi, ngay dưới bóng cây! Trông có vẻ như là người nước ngoài kia đưa chị tôi về nhà…”

“Anh ta dùng xe ô tô cao cấp đến thế nào?”

“Là xe ô tô cực kỳ cao cấp, thương hiệu gì thì tôi không nói ra được” Kimm nói: “Lúc ấy tôi mới chỉ là một đứa trẻ, thậm chí còn không ý thức được chị mình đã rời khỏi chúng tôi vĩnh viễn…”

“Lúc ấy, cảnh sát không yêu cầu các cô vẽ ra chân dung của người nước ngoài này sao?”

“Chỉ nhìn thấy một cái bóng dáng thì vẽ thế nào được?” Kimm nói: “Tôi chỉ biết là người nước ngoài, da trắng thôi, cái khác thì chẳng biết gì cả!”

“Không phải cô nói rằng còn có một người nữa cũng nhìn thấy à?”

“Đúng, là bạn học của chị tôi” Kimm nói: “Lúc ấy, họ vừa mới tốt nghiệp, đang thử việc tại một công ty bất động sản, đúng rồi, công ty bất động sản kia cũng thuộc tập đoàn doanh nghiệp nước ngoài, hẳn là cảnh sát đã điều tra rồi, nhưng có tìm được hay không thì tôi cũng không biết!”

“Vậy còn câu hỏi ban nãy của tôi thì sao?” Masako lặp lại: “Bạn cùng lớp này của chị cô có thấy rõ hơn cô hay không?”

“Không khác gì nhau đâu” Kimm nói: “Tôi nhìn thấy từ chỗ gần cửa nhà, còn chị ta thì nhìn thấy từ cửa công ty.

Sau này nghĩ lại, từ góc độ tôi nhìn thì hẳn là người nước ngoài đưa chị tôi về nhà, còn từ góc độ chị ta thì là người nước ngoài đón chị ấy tan tầm!”

“Cho nên…” Triệu Ngọc cuối cùng cũng mở miệng: “Người nước ngoài này rất có thể không có liên quan gì đến công ty bất động sản!”

“Đâu hẳn là thế?” Kimm nhớ lại rồi nói: “Đó là một công ty rất lớn, có rất nhiều phòng ban phân bố ở nhiều nơi khác nhau, ở các thành phố khác nhau…”

“Ừm… Được rồi…” Masako và Triệu Ngọc trao đổi một ánh mắt, rồi Masako nói: “Vậy ngoài người nước ngoài này ra thì có gì đặc biệt không?”

“Cô nghĩ đến cái gì thì cứ nói cái đó đi” Triệu Ngọc nói: “Bất cứ chi tiết nào cũng có thể trở thành điểm mấu chốt để phá án!”

“Ừm…” Kimm cẩn thận ngẫm nghĩ, nói: “Hình như không còn gì nữa thì phải? Chị tôi vốn là người rất ổn trọng, không nóng nảy nông nổi như các cô gái khác. Chị tôi không xinh lắm nhưng lại rất có khí chất, thân hình dáng người cũng đẹp, hồi đi học đã có rất nhiều con trai theo đuổi chị ấy rồi, nhưng chị ấy biết họ chỉ theo đuổi về sinh lý nên đã cự tuyệt tất cả… Cho nên khi thấy chị ấy và một người nước ngoài thân mật như thế, tôi quả thực khá bất ngờ… Từ ánh mắt của chị ấy, tôi có thể thấy một điều gì đó khác lạ, đó là một loại chờ mong, một loại khao khát, hoặc là một loại yêu!!”

“Ồ?” Masako gật đầu nói: “Ý của cô là chị cô yêu người nước ngoài kia sao?”

“Hẳn là đúng thế” Kimm nói: “Tôi không có sở trường gì, nhưng mà luôn nhìn người rất chuẩn, chị tôi tuyệt đối là đang yêu đương… Tôi hình như có lén hỏi chị ấy, nhưng chị ấy chẳng nói gì cả, chỉ ngọt ngào mỉm cười mà thôi…”

Thế là lời nói của Masako dần mở ra toàn bộ cảnh tượng của cuộc sống ngày xưa.

Cô ta nói liên tục, gần nửa giờ sau mới chấm dứt.

“Được rồi!” Masako đứng dậy, lấy danh thiếp của mình ra và nói: “Nếu vậy thì chúng ta hãy giữ liên hệ, nếu cô lại nhớ tới điều gì thì nhớ gọi điện thoại cho tôi nhé!”

“Được” Không ngờ Kimm cũng lấy ra một tấm danh thiếp, nhưng không đưa cho Masako mà là đưa cho Triệu Ngọc: “Cảnh sát Ngọc, cứ khi nào muốn vui vẻ một trận thì nhớ gọi điện thoại cho tôi nhé, giá cả dễ thương lượng thôi, đảm bảo anh sẽ vừa lòng…”

Thấy Kimm tươi cười quyến rũ, Triệu Ngọc vậy mà lại rùng mình một cái, lập tức cùng Masako rời khỏi quán bar.

Sau khi bước ra, cả hai đi đến chiếc xe nhỏ của Masako.

“Đêm nay, vấn đề chỗ ở của anh…” Masako hỏi: “Anh đã đặt khách sạn chưa? Hay là… đến nhà trọ của tôi đi? Tuy rằng nhỏ một chút nhưng vẫn có thể chứa được hai người!”

“Không, tôi đã đặt xong rồi!” Triệu Ngọc nhếch miệng, không ngờ Masako cũng cởi mở như thế.

“Ha ha” Masako cười nói: “Đừng nói là anh thật sự muốn gọi điện thoại cho Kimm đấy nhé? Nếu anh thật sự thích thì tôi có thể giới thiệu mối tốt hơn cho anh!”

“…” Triệu Ngọc nghẹn lời.

“Xin nhắc nhở một câu, Kimm nhỏ hơn Nobuyoshi Hirajo 10 tuổi, nhưng là 10 tuổi của 29 năm trước, năm nay cô ta đã hơn 40 tuổi rồi, chỉ là cách ăn mặc của cô ta trông khá tuổi trẻ mà thôi…”

“Không cần cô nhắc nhở đâu” Triệu Ngọc lau mồ hôi: “Tôi không có khẩu vị đó! Chúng ta vẫn nên làm chuyện chính đi chứ? Chúng ta phải nhanh chóng lấy được hồ sơ của cảnh sát, người nước ngoài này hiển nhiên có mối hiềm nghi rất lớn, năm đó, chắc chắn cảnh sát đã điều tra hắn ta rồi!”

“Ừm… Yên tâm đi!” Masako nói: “Bạn bè của tôi đã nói với cảnh sát rồi, ngày mai chúng ta sẽ đến Cục Cảnh sát!”

“Masako…” Lúc này, Triệu Ngọc lại nhíu chặt hai hàng lông mày, hỏi một câu: “Vụ án kiểu như Nobuyoshi Hirajo thật sự chỉ có một thôi à? Trước hoặc sau Nobuyoshi Hirajo, chưa bao giờ xảy ra vụ án nào tương tự sao?”