← Quay lại trang sách

Chương 2590 Mâu thuẫn không thể phủ định

Đêm khuya, tại Cục Cảnh sát Vân Châu, trong văn phòng tổ điều tra đặc biệt“Tổ phó Miêu” Nhiễm Đào báo cáo: “Lệnh khám xét đã hoàn tất rồi, đội kỹ thuật đang tập hợp lại, công việc thu thập sẽ hoàn thành vào tối nay.

“Bên phía Khoa Giám chứng cũng đã chuẩn bị tốt, họ sẽ cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất để có được kết quả khám nghiệm…”

“Được!” Miêu Anh nói: “Tối nay, tôi cũng đến nhà Trương Thế Hùng xem sao, anh dẫn đội tiến hành trước đi anh Đào!”

“Vâng!” Nhiễm Đào rõ ràng trả lời, xoay người xuất phát.

“Tiểu Thôi” Miêu Anh lại nói với Thôi Lệ Châu: “Dựa theo lệ thường, nếu đã tập trung được nghi phạm thì em lập tức phụ trách điều tra các mối quan hệ cá nhân của nghi phạm, tái dựng lại quỹ tích hoạt động gần đây của Trương Thế Hùng!”

“Em hiểu rồi!” Thôi Lệ Châu gật đầu.

“Chị Ngô đang thẩm vấn, Tăng Khả…” Miêu Anh lại nói với Tăng Khả: “Cậu điều tra toàn bộ tin tức về Trương Thế Hùng, chúng ta phải xem rốt cuộc anh ta là người như thế nào!”

Tăng Khả giơ tay ra hiệu OK.

“Đội trưởng Thiệu” Miêu Anh xoay người nói với đội trưởng Thiệu: “Anh phái người đi thăm dò một việc, hỏi người phụ trách bệnh viện xem trên xe cứu thương mà Trương Thế Hùng lái đêm đó có loại thuốc an thần nào hay không?”

“Không!” Cô lắc đầu nói: “Trong khoảng thời gian ngắn khiến một người trưởng thành hôn mê thì phải là thuốc mê có cường độ mạnh mới được!”

“Vâng, nhưng mà…” Đội trưởng Thiệu nói: “Ban nãy tôi… đã hỏi hai y tá kia rồi!”

“Ồ?” Mắt Miêu Anh sáng lên: “Hai cô gái đó nói thế nào?”

“Họ nói rằng…” Đội trưởng Thiệu nói: “Trên xe cứu thương không có thuốc an thần hay thuốc mê, lúc ấy, bọn họ đang phụ trách về tim mạch nên người bệnh cũng không cần mang theo loại thuốc này!”

“À…” Miêu Anh khẽ gật đầu, lâm vào trầm tư.

“Nhưng mà…” Đội trưởng Thiệu nói: “Dù sao thì Trương Thế Hùng cũng đã làm công việc cấp cứu nhiều năm như vậy rồi, anh ta có thể tiếp xúc đến loại thuốc này. Không chừng anh ta mang theo thuốc mê trong người mọi lúc mọi nơi đấy!”

“Hẳn là không phải chứ?” Bên cạnh, Thôi Lệ Châu xen miệng vào: “Nếu Trương Thế Hùng mang theo thuốc mê mọi lúc mọi nơi thì chẳng phải là… sớm có dự mưu à?”

“Tôi cảm thấy…” Đội trưởng Thiệu gật đầu nói: “Vụ án này chắc đã được dự mưu từ lâu mới đúng? Bằng không, sao chúng ta lại không tìm thấy manh mối nào ở hiện trường vụ án tại Thần Dương Cư chứ?”

“Không phải đã cách một ngày sao?” Thôi Lệ Châu nói: “Trương Thế Hùng bắt cóc Trương Khải Nhạc, nhốt Trương Khải Nhạc ở trong nhà mình, sau đó mất một ngày để chuẩn bị sẵn sàng, sau đó đến Thần Dương Cư để thực hiện hành vi gây án!”

“Từ từ đã… Hung thủ có thể lấy được chìa khóa mở Thần Dương Cư, còn phá hủy hệ thống camera theo dõi nữa” Đội trưởng Thiệu phản bác lại: “Đây hiển nhiên đều đã được chuẩn bị tỉ mỉ, sao có thể xử lý được chỉ trong một ngày chứ?”

“À… Thế nhưng…” Thôi Lệ Châu tò mò mà nói: “Điều này dường như cũng vô lý mà? Mọi người thử nghĩ xem, nếu đã sớm có dự mưu thì Trương Thế Hùng chẳng phải thành thần tiên rồi à? Làm sao anh ta có thể chắc chắn rằng Trương Khải Nhạc sẽ xuất hiện ở nơi xe cứu thương chạy qua chứ? Hơn nữa, anh ta còn đúng lúc tiễn một người bệnh trở về xong, hai y tá còn đúng lúc xuống xe sớm?” Thôi Lệ Châu phân tích: “Cho dù Trương Thế Hùng giở trò gì đó trong điện thoại di động của Trương Khải Nhạc, có thể nghe lén mọi cuộc gọi tin nhắn của cô ta, cũng đâu thể lập kế hoạch chuẩn như vậy được?”

“Chuyện này…” Đội trưởng Thiệu lâm vào suy nghĩ.

Miêu Anh cũng nhíu mày, phân tích của Thôi Lệ Châu dường như lại trở về điểm bắt đầu, làm người ta không thể nhìn thấu ý đồ của hung thủ.

“Nếu nói như vậy…” Lúc này, Tăng Khả nói chuyện: “Vậy thì chỉ có hai khả năng thôi, một là Trương Thế Hùng đã theo dõi Trương Khải Nhạc từ rất lâu rồi, anh ta đã sớm lập ra kế hoạch giết người tốt nhất! Anh ta vẫn luôn chú ý đến Trương Khải Nhạc, mà buổi tối ngày hôm đó, vừa hay nhìn thấy Trương Khải Nhạc chỉ có một mình, xe cứu thương của mình lại vừa hay chạy qua nơi đó, nên anh ta đã lập tức thực hiện hành vi phạm tội!”

“Hay là…” Thôi Lệ Châu nhún nhún vai: “Nói đến khả năng khác đi! Khả năng trùng hợp đến thế thì hơi quá rồi còn gì?”

“Khả năng khác chính là Trương Khải Nhạc chỉ bị Trương Thế Hùng chọn lựa nhất thời thôi!” Tăng Khả phân tích: “Anh ta đã sớm chuẩn bị xong kế hoạch giết người, vẫn luôn xem xét mục tiêu! Cho nên anh ta chỉ trùng hợp gặp phải Trương Khải Nhạc ở nơi đó, cho nên đã mời cô ta lên xe, sau đó thực hiện tội ác!”

“Không đúng!” Miêu Anh lắc đầu nói: “Khả năng thứ hai cũng không thể, vì sẽ không có biện pháp giải thích tại sao Trương Khải Nhạc lại vẽ bức tranh bồn tắm đỏ kia!”

“À… Cũng phải…” Thôi Lệ Châu nói: “Chẳng lẽ thật sự là khả năng thứ nhất sao? Thật sự khéo đến thế sao?”

“Cũng không đúng” Đội trưởng Thiệu nói: “Nếu là tình huống thứ nhất thì giết người dù sao cũng phải có lý do chứ, nói cách khác, Trương Thế Hùng tất nhiên vốn quen biết Trương Khải Nhạc?

“Thế nhưng…” Nói xong, đội trưởng Thiệu quơ quơ bàn tay, tỏ vẻ hai người bọn họ không hề có quan hệ.

“Ôi ôi, đau đầu quá đi!” Thôi Lệ Châu vỗ tay nói: “Nói từ nãy đến giờ vẫn thấy mâu thuẫn, rốt cuộc vụ án này đã diễn ra như thế nào chứ? Đừng nói là… bắt nhầm người rồi đấy nhé?”

“Có khi nào…” Tăng Khả lại tiếp tục suy tư và phỏng đoán: “Sau lưng Trương Thế Hùng còn có người khác hay không? Trương Thế Hùng chỉ nghe lệnh làm việc thôi? Bằng không, tại sao anh ta còn phải chờ thêm một ngày chứ? Nếu đã chuẩn bị tốt thì tại sao không lập tức ra tay vào tối ngày bắt cóc Trương Khải Nhạc? Tôi cảm thấy trong một ngày ấy, nhất định là anh ta có nhiều chuyện bí ẩn lắm, chúng ta phải điều tra rõ mới được!”

“Đúng, đúng…” Thôi Lệ Châu hỏi đội trưởng Thiệu: “Anh có biết ngày hôm sau khi xảy ra vụ án, Trương Thế Hùng đã làm những gì không?”

“Ừm…” Đội trưởng Thiệu trả lời: “Hai y tá nói rằng hôm sau, Trương Thế Hùng không đến bệnh viện làm, hình như là đổi ca với đồng nghiệp!”

“Đổi ca?” Thôi Lệ Châu trừng to mắt: “Nếu là đổi ca thì đáng nghi lắm đấy, suốt một ngày không lộ diện, anh ta đã làm gì? Có phải đang lập rõ kế hoạch xem nên gây án như thế nào hay không?”

“Đúng vậy, thế là tương đương với việc anh ta không có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường” Tăng Khả nói: “Hiềm nghi càng lớn!”

“Để tôi hỏi xem chị Ngô đã thẩm vấn chuyện này chưa?” Miêu Anh liên lạc với Ngô Tú Mẫn đằng trước, sau đó nói với mọi người: “Trương Thế Hùng nói rằng anh ta bởi vì muốn chơi trò chơi cho nên mới đổi ca với đồng nghiệp! Mà trong ngày xảy ra vụ án, anh ta đã chơi trò chơi cả ngày, đến tối thì thấy mệt mỏi quá nên đã đi ngủ sớm, chỉ ở nhà chứ không đi đâu cả!”

“Đấy! Vậy thì càng không nói rõ được!” Thôi Lệ Châu vỗ tay: “Có phải lý do này quá khiên cưỡng không?”

“Được rồi!” Miêu Anh nói: “Trước mắt, Trương Thế Hùng chỉ có hiềm nghi mà thôi, dù chúng ta có suy đoán nhiều đi nữa cũng vô dụng! Vẫn phải tra ra càng nhiều bằng chứng xác thực mới được, mọi người chịu khó vất vả một chút nhé!”

Nói xong, Miêu Anh sửa sang lại tư liệu và quần áo, rồi bước ra khỏi văn phòng.

Thôi Lệ Châu thì đi theo hỏi: “Chị Miêu, bây giờ chị cũng đến nhà Trương Thế Hùng à? Chúng ta cùng nhau đi, em cũng muốn thông qua những thứ trong nhà anh ta, để làm rõ các mối quan hệ của anh ta”

“Được!” Miêu Anh nói: “Nhưng mà trước đó, chị phải đến trung tâm khám nghiệm tử thi một chuyến trước đã!”

“Trung tâm khám nghiệm tử thi?” Thôi Lệ Châu hỏi: “Đến đó làm gì?”

“Chị muốn xem lại thi thể…” Miêu Anh nói: “Nếu Trương Khải Nhạc bị Trương Thế Hùng tấn công ở trên xe cứu thương thì liệu có phải sẽ lưu lại manh mối gì hay không?”