← Quay lại trang sách

Chương 2591 Càn Khôn tái hiện

Tại một tòa nhà tại Tokyo, trong một căn phòng hẻo lánh bí ẩn“Khụ khụ…” Lee Bon Seong ho khan vài tiếng, nhìn điện thoại di động của Triệu Ngọc mà giận dữ nói: “Mấy cậu nên mời người dạy nó tiếng Hàn mới đúng!”

“Tôi mời cái đầu ông!” Triệu Ngọc há miệng lập tức mắng: “Hồi nó còn ở Đông Âu, ông đã dạy nó tiếng Hàn chưa? Ông cũng không có tư cách nói tôi đâu, tôi giáo dục con nuôi của tôi tốt lắm đấy!”

“Ừm…” Lee Bon Seong than thở bằng tiếng Hàn vài câu, rồi mới yên lặng nói: “Ai bảo cậu đã cứu tôi chứ, tôi sẽ không so đo với cậu đâu! Nhưng mà đến bây giờ tôi mới suy nghĩ cẩn thận một chuyện, cậu làm cha nuôi của con trai tôi thì chẳng phải lão Miêu Khôn kia lại được tăng lên một cấp à? Ông ta… ông ta thành ông nội rồi còn gì?”

“Ồ?” Triệu Ngọc nhíu mày nói: “Chẳng lẽ ông còn cảm thấy ông thiệt thòi à? Chúng tôi nuôi nấng con cái cho ông, phải chi tiêu nhiều đến thế nào ông biết không? Hơn nữa, ngày nào cũng phải bỏ ra rất nhiều tiền thuê vệ sĩ giỏi nhất để bảo đảm đứa trẻ không xảy ra chuyện, không ngờ ông còn nói ông thiệt thòi cơ à?”

“…” Lee Bon Seong bị trách đến mức nghẹn lời không nói được gì.

“Mau lên, có bao nhiêu tiền tiết kiệm thì mau lấy ra đây!” Triệu Ngọc nói: “Cha ruột mà ngay cả chi phí nuôi nấng cũng không trả thì có còn là cha ruột nữa không?”

“Tôi… Ừm…” Lee Bon Seong quanh co vài câu, gật đầu nói: “Chờ… Chờ tôi trở lại Seoul rồi thì tiền không thành vấn đề! Nhưng mà ưu tiên hàng đầu của chúng ta là giải quyết xong chuyện kẻ kế nhiệm trước đã!” Hắn ta chỉ vào cặp công văn trước mặt Triệu Ngọc: “Cậu xem đi, tất cả đều là tư liệu vụ hoa hướng dương, không biết có hữu ích với thám tử như cậu hay không?”

“Ôi trời ạ…” Triệu Ngọc hoảng sợ, nhanh chóng mở cặp công văn ra, miệng mắng: “Sao ông không nói sớm hả?”

“Cậu đừng sốt ruột” Lee Bon Seong nói: “Tôi phải tìm người phiên dịch đã, bây giờ vẫn toàn là tiếng Nhật mà!”

Triệu Ngọc lấy tài liệu từ trong cặp công văn ra, tuy rằng không hiểu tiếng Nhật, nhưng mà thông qua bức ảnh trên đó, hắn có thể nhanh chóng xác định đây hẳn là tư liệu nội bộ của cảnh sát.

“Ôi trời ạ!” Triệu Ngọc liên tục kinh hãi, vuốt tư liệu nói: “Đây đều là bản in mới nhất, ông… ông làm thế nào mà có được thế? Ông hack Cục Cảnh sát Tokyo à? Hay… hay là lẻn vào?”

“Chuyện này thì cậu không cần biết” Lee Bon Seong bắt đầu tỏ ra ngầu, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Nếu cái gì cũng không giúp được thì tôi còn đến Tokyo với cậu làm gì? Tôi đã sớm đi gặp con trai của tôi rồi…”

“Được rồi!” Triệu Ngọc nhìn tư liệu đầy tiếng Nhật, trong lòng cân nhắc xem có nên sử dụng máy phiên dịch tàng hình để nghiêm túc nghiên cứu hay không?

“Triệu Ngọc, vụ án này…” Lee Bon Seong chỉ vào tư liệu, hỏi: “Cậu có thể nhìn ra manh mối gì hay không? Dù tôi nhìn ngang hay là nhìn dọc đi chăng nữa, kiểu gì cũng không có vẻ liên quan đến kẻ kế nhiệm kia!”

“Hôm nay tôi đã tra được” Triệu Ngọc nói: “Nạn nhân Nobuyoshi Hirajo năm đó từng tiếp xúc với một người nước ngoài thần bí, còn nữa, hồi đó, cô ấy đang làm việc tại một công ty bất động sản quốc tế! Người nước ngoài kia và tập đoàn ấy có lẽ có bí ẩn nào đó!”

“Tôi không đặc biệt lo lắng về chuyện khác” Lee Bon Seong nói: “Điều tôi lo lắng nhất chính là sư tỷ Dagger kia, nếu cô ta lừa chúng ta thì phải làm sao bây giờ? Cho dù không hại chúng ta nhưng làm chậm trễ thời gian cũng không được mà?”

“Không!” Triệu Ngọc nói chắc chắn: “Ở Mahazaya, tôi đã cứu mạng Juliet, tôi tin là cô ta sẽ không gạt tôi!”

“Cậu…” Lee Bon Seong giơ ngón tay cái lên: “Cậu là chúa cứu thế à? Sao mà tất cả mọi người đều nợ cậu một mạng thế?”

“Không!” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Cha vợ tôi nợ tôi vài cái! Đương nhiên, nếu không có tôi ngăn cơn sóng dữ ở đảo Kỳ Tích, các ông cũng đã sớm mất mạng rồi… Còn nữa, ở Kosovo, Jacob cũng từng nợ tôi một món nợ rất lớn.

Những việc nhỏ đó, tôi đều sẽ không so đo!”

“…” Lee Bon Seong nghẹn lời, đây vẫn là lần đầu tiên hắn ta nhận thức được phong thái vô liêm sỉ của Triệu Ngọc.

“Nếu không phải như vậy thì bây giờ chúng ta đã không ở Tokyo rồi” Triệu Ngọc nhìn tư liệu vụ án, nói: “Chẳng qua, vụ án này cho tôi cảm giác có hơi… bất thường!”

“Ồ?” Lee Bon Seong vội hỏi: “Bất thường chỗ nào?”

“Vụ án này thật sự rất bình thường!” Triệu Ngọc nói: “Nó chỉ là một vụ án xảy ra trong phạm vi nhỏ, tại sao kẻ kế nhiệm muốn tôi tra vụ án này chứ?”

“Đúng vậy, đây là điểm mà chúng ta nghĩ mãi vẫn không ra” Lee Bon Seong vò đầu nói: “Nếu cái lão Tani Ichiro kia còn sống thì tốt! Ông ta luôn cảm thấy hứng thú với mấy vụ án huyền bí này, nói không chừng có thể cung cấp chút manh mối đấy!”

“Hiyama Masako chính là học sinh của Tani” Triệu Ngọc nói: “Có thể coi cô ta là người rất thích hợp!”

“À…” Lee Bon Seong đầu tiên là gật đầu, sau đó nhớ tới cái gì, lập tức hỏi Triệu Ngọc: “Cậu nói xem, liệu có phải vụ án này chỉ là một trong chuỗi vụ án mạng hàng loạt không? Có còn vụ án nào tương tự không?”

“Tôi đã hỏi Masako vấn đề này rồi” Triệu Ngọc nói: “Ít nhất thì ở Tokyo hoặc là Nhật Bản, đều không xảy ra vụ án nào tương tự! Nhưng mà… Ở quốc gia khác thì không nói rõ được!”

“Ý của cậu là vẫn xảy ra ở các nước khác sao?” Lee Bon Seong đoán: “Nếu đã vậy chúng ta… điều tra thì chẳng phải sẽ biết ngay à?”

“Nào có dễ tra như vậy chứ” Triệu Ngọc nói: “Thế giới lớn như thế, lại là vụ án vài chục năm trước, tra thế nào được?”

“Tôi có biện pháp” Lee Bon Seong nói: “Ít nhất thì tôi có thể tra được Hàn Quốc có xảy ra vụ án nào tương tự hay không! Cậu xem, nạn nhân là một cô gái trẻ tuổi, không bị xâm phạm, sau khi chết bị cắt lấy tai trái, ở hiện trường tử vong có lẽ còn có hoa hướng dương nữa, có rất nhiều đặc điểm mà…”

“À…” Triệu Ngọc nhếch miệng, thế mới nghĩ đến dù sao tình hình của Hàn Quốc và nước mình khác nhau, vẫn tra ra được vụ án.

Nhưng mà ở nước mình, vụ án chồng chất như núi, nếu tra thì khó nói lắm.

Thế thì…

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc chuyển sự chú ý đến hệ thống trong đầu, muốn tìm kiếm một vài đạo cụ thích hợp, xem công cụ tìm kiếm tàng hình có thể giúp hắn giải quyết vấn đề này hay không.

Nhưng mà sau khi mở hệ thống ra, hắn lại đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng.

Đậu xanh rau má!

Mình… Sao mình lại quên gieo quẻ chứ?

Thì ra, sau khi quẻ song Cấn biến dị lần trước chấm dứt, vì khu vực gieo quẻ tiến vào kỳ cooldown cho nên Triệu Ngọc vẫn không chú ý đến.

Nhưng thật ra, lần cooldown này chỉ có 10 ngày mà thôi, đã sớm rã đông rồi.

Từ lúc hắn đại náo Hawaii là đã có thể gieo quẻ rồi, nhưng hắn lại quên mất.

Bây giờ, với tình cảnh trước mắt, rất rõ ràng là mình cần bói một quẻ!

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc không có bất cứ do dự nào, nhanh chóng bấm vào nút lập tức gieo một quẻ!

Kết quả, trên quẻ văn chỉ có hai chữ to: “Càn – Khôn!!!”

Chết tiệt!

Triệu Ngọc lau mồ hôi, sau bao nhiêu ngày, Càn Khôn tái hiện!

Càn Khôn vừa ra, má nó…

Quẻ văn này hiển nhiên không phải thứ mà Triệu Ngọc muốn, hắn đang tra án, dù có lại là một quẻ biến dị song Cấn cũng không thành vấn đề, nhưng cố tình lại gieo được quẻ Càn Khôn!

Điều này đủ để chứng tỏ chuyện hắn sắp gặp phải sẽ cực kỳ lớn…

Tại sao?

Tại sao?

Triệu Ngọc thật sự không rõ, vụ án giết người hoa hướng dương rõ ràng chỉ là một vụ án bí ẩn bình thường thôi, tại sao còn có thể gây ra chuyện nghiêm trọng cơ chứ?

Rốt cuộc sau lưng vụ án này đang cất giấu bí mật gì!!?