Chương 2592 Hiềm nghi tăng thêm
“Đúng, có rất nhiều lỗ kim được tìm thấy trên người nạn nhân” Tại trung tâm khám nghiệm tử thi, Trương Bồi Bồi nói với Miêu Anh: “Bởi vậy có thể thấy được hung thủ đã tiến hành tiêm nhiều lần cho nạn nhân!”“Chị đã đọc báo cáo trước đây rồi” Miêu Anh hỏi: “Có phải hung thủ rất chuyên nghiệp hay không?”
“Đúng thế!” Trương Bồi Bồi nói: “Những lỗ kim này đều là mũi tiêm tiêu chuẩn vào tĩnh mạch, hơn nữa, từ góc độ lỗ kim khôi phục thì hẳn là hung thủ đã tiến hành tính toán chính xác từ trước!”
“Ồ?” Miêu Anh nhướng lông mi lên, hiển nhiên là muốn nghe Trương Bồi Bồi phân tích chuyên nghiệp.
Trương Bồi Bồi tự nhiên hiểu biết Miêu Anh, lập tức giải thích: “Bọn em đã tìm thấy nhiều thành phần gây mê trong cơ thể nạn nhân, bao gồm dư lượng phenolphthalein có hiệu quả rất mạnh, còn có nhiều thứ ví dụ như Etolide M ester và thiospray T natri vv… Các loại thuốc mê này nếu sử dụng không đúng cách sẽ khiến nạn nhân tử vong, nhưng kẻ sát nhân đã tính toán rất chuẩn xác, thế mới khiến nạn nhân cuối cùng chết vì mất máu quá nhiều…
“Còn nữa” Trương Bồi Bồi lại nói: “Thuốc mê cường độ mạnh lưu lại lâu hơn, đã bị cơ thể hấp thu gần hết. Cho nên bọn em hoài nghi hung thủ đã sử dụng thuốc mê cường độ mạnh lúc đầu để nhanh chóng khống chế nạn nhân! Còn các thuốc mê bình thường khác sau đó thì đều được dùng để khiến nạn nhân không thể phản kháng…”
“Vậy… dựa vào số thuốc mê còn lưu lại” Miêu Anh hỏi: “Nạn nhân lúc ấy đã bị gây tê trong thời gian bao lâu?”
“Những thuốc mê đó về cơ bản thì chuyên được sử dụng cho phẫu thuật” Trương Bồi Bồi nói: “Nếu cộng tất cả lại cũng không thể khiến nạn nhân hôn mê suốt 24 giờ, trong thời gian ấy, hẳn là nạn nhân sẽ tỉnh lại, nhưng mà thần chí không hoàn toàn tỉnh táo…”
“À…” Miêu Anh gật đầu nói: “Nếu như vậy thì sau khi bắt cóc Trương Khải Nhạc, hẳn là hung thủ đã nhốt cô ta ở nơi nào đó!”
“Đúng thế” Trương Bồi Bồi nói: “Em vừa mới nhận được tin tức mới nhất, nếu tài xế xe cứu thương kia chính là hung thủ thì nơi nhốt Trương Khải Nhạc chắc chắn chính là nhà của hắn ta!”
“Bồi Bồi…” Miêu Anh nói: “Bây giờ bọn chị phải đến nhà của Trương Thế Hùng xem xét, để chắc chắn thì em cũng dẫn theo người của em đi xem sao, những người khác thì chị lo lắng lắm…”
“Được” Trương Bồi Bồi đồng ý: “Em đang chuẩn bị rồi! Cả chiếc ô tô kia của nghi phạm nữa, nếu có thể phát hiện ra lông tóc hoặc tế bào da trong xe Trương Khải Nhạc thì chúng ta có thể giữ nghi phạm ở Cục Cảnh sát!”
“Được!” Miêu Anh nói: “Vậy chúng ta đến đó trước đi!”
Nói xong, Miêu Anh và Thôi Lệ Châu rời khỏi trung tâm khám nghiệm tử thi, sau đó đi đến bãi đỗ xe, được cảnh sát địa phương hộ tống đến đường Thành Công…
Trên đường đi, đội trưởng Thiệu cũng ở trên một chiếc xe cảnh sát đang báo cáo tình hình mới nhất với Miêu Anh: “Tổ phó Miêu, căn cứ lời nói của người phụ trách bệnh viện Xuân Giang thì trên xe cứu thương của Trương Thế Hùng tuyệt đối không có thuốc gây tê! Nếu anh ta thực sự gây mê Trương Khải Nhạc trên xe thì thuốc gây tê tuyệt đối là chính anh ta mang theo!”
“À…” Miêu Anh nói: “Vừa rồi pháp y nói cho tôi biết trên người Trương Khải Nhạc không có vết thương ngoài đặc biệt rõ ràng, thậm chí ngay cả dấu vết bị trói cũng không rõ ràng, cho nên rất có thể là anh ta đã thừa dịp Trương Khải Nhạc không kịp đề phòng để tiêm thuốc mê cường độ mạnh cho cô ta! Pháp y nói rằng loại thuốc mê cường độ mạnh này cực kỳ lợi hại, sau khi tiêm vào chưa đến mười giây đã lập tức khiến người ta hôn mê…”
“Ừm…” Đội trưởng Thiệu lại nói: “Người phụ trách cũng nói rằng thuốc mê cường độ mạnh đều là loại thuốc bị kiểm soát, đừng nói là Trương Thế Hùng mà dù là bác sĩ cũng rất khó lấy được, bọn họ quản lý cực kỳ nghiêm khắc…”
“Chuyện này thì khó nói lắm” Thôi Lệ Châu nói: “Xe cứu thương và khoa cấp cứu luôn nối liền nhau, khoa cấp cứu của các bệnh viện lớn đều có phòng mổ cấp cứu, có phẫu thuật và gây tê nữa, Trương Thế Hùng là người quen, nếu muốn lấy chút thuốc mê thì vẫn dễ dàng mà? Đừng nghe những lời nói chắc nịch của mấy người phụ trách đó làm gì, nhiều lỗ hổng lắm, nếu như Trương Thế Hùng đủ thông minh, mỗi một lần chỉ trộm một chút, tích tiểu thành đại thì đâu ai phát hiện ra chứ?”
“Cô…” Đội trưởng Thiệu nghẹn lời.
“Tiểu Thôi” Miêu Anh tò mò: “Làm sao mà em biết chi tiết thế?”
“Em… Ừm…” Thôi Lệ Châu ghé sát môi đến bên tai Miêu Anh, nói thầm: “Trước kia em thường xuyên đến bệnh viện trộm thuốc, thuốc của khoa cấp cứu là dễ trộm nhất, bởi vì mỗi ngày bọn họ đều phải dùng rất nhiều, không hề dễ quản lý, trộm xong rồi thì chẳng ai phát hiện ra đâu…”
“Em…” Lúc này, đến lượt Miêu Anh nghẹn lời.
“Vậy…” Đội trưởng Thiệu nuốt một ngụm nước miếng: “Tôi đi điều tra xem bệnh viện Xuân Giang có phòng mổ khoa cấp cứu hay không!”
“Đội trưởng Thiệu” Miêu Anh vội hỏi: “Anh đã xác minh với bệnh viện chưa? Trương Thế Hùng thật sự đổi ca à?”
“Đúng thế, nhưng mà…” Đội trưởng Thiệu nói: “Dù sao cũng là tài xế xe cứu thương, bình thường bọn họ thay ca đều không thông báo cho lãnh đạo, cho nên lãnh đạo cũng không nhớ rõ, phải xác minh qua các tài xế khác cùng đội. Bây giờ đã xác nhận trong ngày Trương Khải Nhạc bị hại, Trương Thế Hùng không đi làm!”
“Đúng rồi, suýt nữa thì tôi quên mất chuyện quan trọng nhất” Đội trưởng Thiệu lại nói: “Người phụ trách tuy rằng không nhớ rõ chuyện thay ca, nhưng mà lại nhớ tình hình lúc trả xe cứu thương. Ông ta nói rằng bình thường sau khi tài xế trả xe cứu thương về thì đều cần làm thủ tục giao ban, nhất là khi vừa mới chuyển viện cho người bệnh nặng, việc bàn giao càng cần chi tiết hơn. Thế nhưng ngày hôm đó, Trương Thế Hùng lại giao ban rất có lệ, chữ ký trên biên bản bàn giao cứ như bay lên vậy, hình như là đang sốt ruột chuyện gì đó! Ông lãnh đạo kia còn trêu ghẹo hỏi một câu, Trương Thế Hùng thì trả lời rằng buổi tối anh ta có phó bản cần tổ đội, cho nên mới sốt ruột muốn về”
“Vì thế, sau khi nhận được tin tức này, chúng tôi đã cố ý so sánh thời gian giao ban của anh ta” Đội trưởng Thiệu nói: “Bình thường giao ban thì hẳn là mất khoảng 18 phút, nhưng hôm đó, anh ta chỉ mất 11 phút đã lập tức vội vàng lái xe riêng rời khỏi bệnh viện…”
“Nếu như vậy…” Miêu Anh nói với Thôi Lệ Châu: “Tiểu Thôi, em thông báo cho chị Ngô, bảo chị ấy hỏi sâu vào chuyện Trương Thế Hùng tổ đội đánh phó bản, đừng xem thường một câu như vậy, vẻ ngụy trang của hung thủ thường bị chọc thủng qua một câu trong lúc lơ đãng đấy!”
“Em hiểu, em hiểu rồi!” Thôi Lệ Châu nói: “Hỏi mấy người bạn trên mạng của anh ta là biết ngay hôm đó rốt cuộc có đánh phó bản cùng nhau hay không!
“Đúng rồi, bọn họ chơi trò gì thế? Liên Minh Huyền Thoại à?”
Nghe thấy vậy, đội trưởng Thiệu liên tục lắc đầu, tỏ vẻ mình dốt đặc cán mai về chuyện chơi trò chơi, mà lãnh đạo của Trương Thế Hùng cũng không biết.
“Không sao” Miêu Anh nói: “Về trò chơi thì trực tiếp hỏi Trương Thế Hùng là được! Anh ta sẽ nói!”
“Được!” Thôi Lệ Châu lập tức lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho Ngô Tú Mẫn…
Đúng lúc này, Tăng Khả gọi điện thoại đến: “Chị Miêu, bọn em vừa mới chứng thực lời khai của hai y tá kia. Một tháng trước, Trương Thế Hùng quả thật đã bị bạn gái đá! Bạn gái anh ta làm ở cửa hàng 4S, qua lại với một thiếu gia nhà giàu nên đá Trương Thế Hùng… Hơn nữa… trước khi chia tay, cô ta còn “cắm sừng” anh ta gần nửa năm…”
“Ôi trời ạ, không phải chứ?” Thôi Lệ Châu cảnh giác, trợn to hai mắt nhìn: “Không lẽ Trương Thế Hùng vì chuyện này mà bị kích thích, thế mới… Thế mới… Nhưng mà… Tại sao anh ta không tìm bạn gái để tính sổ chứ? Tại sao… lại muốn giết Trương Khải Nhạc?”
“Tăng Khả” Miêu Anh nghĩ tới điều gì, vội vàng ra lệnh cho Tăng Khả: “Cậu lập tức đi xác nhận xem bạn gái Trương Thế Hùng bây giờ có an toàn không?”