← Quay lại trang sách

Chương 2593 Vụ án tương tự

Tuy rằng nơi đặt chân có thể bảo đảm an toàn, nhưng mà Triệu Ngọc há có thể ngủ yên được?Hơn nữa, sau khi bốc được quẻ to Càn Khôn lại khiến lòng hắn khá e dè.

Lúc này đã là đêm khuya, nhưng hắn vẫn đối mặt với các loại tư liệu mà mình đã viết ra giấy, bắt đầu phân tích vụ án.

Trên giấy là những dòng chữ “Van Gogh”, “hoa hướng dương”, “tai trái” vv…, lúc trước, hắn đã dùng công cụ tìm kiếm tàng hình để tra, nhưng kết quả lại toàn là những thứ không liên quan đến vụ án.

Không biết là từ mà hắn cung cấp không đủ rõ ràng hay là vụ án mưu sát tại cánh đồng hoa hướng dương ở Tokyo này vốn là vụ duy nhất?

Để thuận tiện xem xét nên hắn còn sử dụng cả một chiếc máy phiên dịch tàng hình, phiên dịch tư liệu mà Lee Bon Seong cung cấp thành ngôn ngữ mà mình có thể hiểu được.

Không thể không nói, tư liệu của Lee Bon Seong cực kỳ chi tiết, hơn nữa, trên tư liệu còn có chữ ký và nút cài niêm phong, hiển nhiên đến từ chính nội bộ cảnh sát.

Thật không biết hắn ta đã lấy được nó như thế nào.

Trong tư liệu có ghi chi tiết vụ án cô gái bị giết trên cánh đồng hoa hướng dương xảy ra vào năm 1991 ở Tokyo, nằm ngoài dự kiến của Triệu Ngọc chính là không ngờ cảnh sát lần lượt tìm được hơn 100 nghi phạm, thế nhưng sau khi điều tra thì đều loại trừ tất cả!

Triệu Ngọc lật đọc số nghi phạm ấy, lại phát hiện không có một người nước ngoài nào, cảnh sát cũng không tìm được người nước ngoài từng có hành động vô cùng thân thiết với nạn nhân mà Nobuyoshi Masako đã nói tới.

Sau đó, Triệu Ngọc lại lật xem tất cả lời khai, vậy mà lại không phát hiện ra bất cứ ai nhắc tới người nước ngoài kia.

Ngay cả khẩu cung của Nobuyoshi Masako cũng giống như bị người ta bóp méo vậy…

Tại sao… lại như vậy chứ?

Chẳng lẽ… cảnh sát cố ý sao?

Nếu Nobuyoshi Masako không nói dối thì người nước ngoài thần bí này hiển nhiên đáng nghi nhất, nhưng tại sao cảnh sát lại lựa chọn làm như không thấy chứ?

Không lẽ… người nước ngoài này có quyền thế che trời, tuy rằng cảnh sát đã xác định hắn ta chính là hung thủ giết người, thế nhưng vì ngại thân phận của hắn ta nên không thể bắt được hắn ta?

Chuyện này…

Tra được đến đây, Triệu Ngọc càng ngày càng cảm thấy người nước ngoài thần bí này rất có thể có liên quan đến kẻ kế nhiệm, chẳng lẽ… Kẻ kế nhiệm muốn lợi dụng mình tìm ra người này?

Rốt cuộc người này là ai?

Nếu… Cảnh sát cố ý cắt bỏ tư liệu của người này thì kế tiếp, mình nên làm cái gì bây giờ?

Có phải mình nên đi tìm đội cảnh sát đã tra án hoặc là cảnh sát cấp cao phụ trách vụ án này năm đó, hỏi bọn họ xem rốt cuộc chuyện này là thế nào không?

Vì thế, Triệu Ngọc nhớ kỹ tên cảnh sát mà tư liệu nhắc tới, tính sau này đi tìm những người này để hỏi bọn họ tình hình.

Kế tiếp, Triệu Ngọc viết suy đoán của mình về tài xế lên quyển sổ, sau đó lại mở ra tất cả tư liệu, tiến hành phân tích vụ án một lần nữa.

Khi Triệu Ngọc nhắm mắt lại, thời gian dường như lại về tới Tokyo 29 năm trước.

Hoa hướng dương vàng óng ánh chói mắt, tản ra một mùi hoa đặc biệt, ong mật bay múa, chim chóc vút qua, hình ảnh yên bình, thế nhưng ngay trong hình ảnh yên bình ấy lại xuất hiện một thi thể ngã xuống vũng máu…

Thi thể nằm nghiêng bên trong bụi hoa, trên má trái thiếu một cái lỗ tai, hai tay có vết thương hình chữ X, khi được phát hiện ra thì đã không còn dấu hiệu của sự sống nữa.

Triệu Ngọc trải bản đồ ra, thấy cánh đồng hoa hướng dương này cách nhà của Nobuyoshi Hirajo chỉ khoảng hai, ba trăm mét.

Rất rõ ràng là Nobuyoshi Hirajo đã gặp nạn trên đường về nhà.

Thế nhưng…

Sau khi cẩn thận xem qua hồ sơ, Triệu Ngọc lại phát hiện ra một vấn đề nhỏ. Không biết lúc trước, cảnh sát có tập trung vào vấn đề này hay không?

Đó là cánh đồng hoa hướng dương ở phía Nam của khu cư dân, mà nhà của Nobuyoshi Hirajo ở phía Bắc, nói cách khác, dù Nobuyoshi Hirajo đi từ đâu về nhà, cô ấy đều không đi qua cánh đồng hoa hướng dương kia.

Nói cách khác, sau khi tấn công Nobuyoshi Hirajo, hung thủ đã kéo Nobuyoshi Hirajo đến cánh đồng hoa hướng dương, thế thì khoảng cách hai, ba trăm mét không thể nói là ngắn được!

Vậy… chẳng lẽ hung thủ không sợ bị người ta phát hiện ra à?

Tuy rằng lúc ấy sắc trời đã khuya, nhưng mà không chừng có người nhìn thấy thì sao?

Chậc chậc…

Triệu Ngọc phát hiện, tư liệu tuy rằng chi tiết nhưng vẫn không đến mức hắn muốn.

Nhất là về địa điểm chính xác xảy ra vụ án thì không ghi rõ.

Năm đó, cánh đồng hoa hướng dương kia có diện tích không nhỏ, cuối cánh đồng phía Nam thì nối liền với đường cái nông thôn. Nhưng trên tư liệu lại không ghi rõ địa điểm xảy ra vụ án rốt cuộc ở vị trí nào của cánh đồng hoa hướng dương.

Nếu sát phía Nam thì rất có thể hung thủ đã lái ô tô chuyển nạn nhân tới, mà nếu sát phía Bắc thì tức là kéo nạn nhân từ trong khu cư dân vào…

Xem ra nếu muốn phá giải vụ án này, mình còn phải bỏ ra rất nhiều công sức mới được.

Tuy rằng đều là phá án ở nước khác, nhưng vụ này hiển nhiên khác với Kosovo và Hàn Quốc, lúc này, mình không được cảnh sát hỗ trợ, không có đặc công hiệp trợ, toàn bộ chỉ dựa vào mình và Lee Bon Seong, hệ số khó khăn hiển nhiên không nhỏ.

Huống hồ, lúc này lại cần điều tra một vụ chưa kết án.

Kinh nghiệm nói cho Triệu Ngọc rằng đôi lúc, thường thường càng là vụ án gây ảnh hưởng lớn thì trái lại càng dễ kiếm được một vài manh mối, mà vụ án bình thường giống như vụ án hoa hướng dương này thì càng tra càng khó.

Nhưng mà…

Triệu Ngọc luôn luôn thích khiêu chiến, hắn nhìn về phía hai chữ to “Càn Khôn” trong đầu, trái lại càng trở nên hưng phấn.

Hắn đang thiết tưởng, liệu quẻ to Càn Khôn của mình có đại biểu rằng mình sẽ bằng vào vụ án này để tra được tin tức về kẻ kế nhiệm, do đó cùng bọn họ…

“Triệu Ngọc…”

Kết quả, Triệu Ngọc vừa nghĩ đến đây thì lại bỗng dưng bị giọng của Lee Bon Seong đánh gãy.

“Ôi trời, ông anh làm tôi sợ nhảy dựng lên đấy!” Triệu Ngọc nén giận nói: “Tôi cứ tưởng ông đã ngủ rồi cơ!”

“Này, đừng hễ một cái là gọi tôi là ông anh được không? Tôi chỉ nhỏ hơn Miêu Khôn ba tuổi thôi” Lee Bon Seong làm sáng tỏ: “Tuy rằng con tôi… Ừm… Được rồi, tôi vẫn không nên đề cập tới chuyện con trai thì hơn!”

“Làm sao vậy?” Triệu Ngọc thấy Lee Bon Seong giơ điện thoại di động, dường như đang sốt ruột chuyện gì.

“À” Lee Bon Seong nhanh chóng đưa điện thoại di động ra trước mặt Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc, cậu xem này, vào tháng 7 năm 1991, ở Gyeonggi của Seoul từng xảy ra một vụ án mạng tương tự, nạn nhân là một cô gái còn trẻ tuổi, cô này cũng bị cắt mất một cái lỗ tai!”

“Ồ?” Triệu Ngọc vội vàng lấy điện thoại xem xét, vừa đọc một cái thì cũng ngạc nhiên!

Thi thể trong bức ảnh gần như không khác gì vụ án hoa hướng dương ở Tokyo cả.

“Đây” Lee Bon Seong nói: “Trên cổ tay có vết cắt, bởi vì mất máu quá nhiều mà chết, lỗ tai cũng biến mất, tuy rằng không biết cụ thể là bên nào… Chẳng qua là hiện trường vụ án không giống nhau, vụ này xảy ra ở một rừng cây, không có cánh đồng hoa hướng dương nào cả…”

“Tháng 7 năm 1991…” Triệu Ngọc nhíu chặt mày, nói với vẻ không thể tin nổi: “Vụ án hoa hướng dương ở Tokyo xảy ra vào tháng 8 năm 91, chỉ kém nhau một tháng thôi!”

“Lúc ấy, Seoul còn chưa thay tên đâu! Vẫn còn là Hanseong” Lee Bon Seong nói: “Tôi tìm thấy thông tin này thông qua cơ sở dữ liệu của thư viện đấy! Nếu không thành vấn đề thì kế tiếp, tôi sẽ nghĩ biện pháp lấy tư liệu của cảnh sát cho cậu, nhưng điều kiện tiên quyết là bây giờ tôi không thể để lộ thân phận” Lee Bon Seong nói: “Tôi phải quay về Seoul một chuyến mới được!”

“Không cần đâu” Triệu Ngọc xua tay nói: “Chuyện này dễ xử lý thôi, tôi chỉ cần gọi một cú điện thoại là có thể giải quyết được rồi! Ở Seoul cũng có người ôm món nợ ân tình với tôi đấy!”