← Quay lại trang sách

Chương 2594 Con một bốn đời không đáng tin cậy

“Chị Miêu, chị đợi thêm một lát nữa đi!” Bên ngoài một ngôi nhà cũ trên đường Thành Công, pháp y Trương Bồi Bồi nói với Miêu Anh: “Trước mắt thì chúng ta vẫn chưa phát hiện ra dấu vết nào khả nghi, càng như vậy thì chúng ta càng cần cẩn thận kiểm tra hơn!”“Chị hiểu!” Miêu Anh ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua bên trong căn nhà, nói với Trương Bồi Bồi: “Em mau làm việc đi! Một khi phát hiện ra tình hình nào khả nghi thì nhớ nói cho chị biết một tiếng nhé…”

Trương Bồi Bồi giơ tay ra hiệu OK, rồi xoay người đi vào trong nhà.

“Thế đấy” Thôi Lệ Châu phẫn nộ nói: “Đúng là người tính không bằng trời tính, ai mà ngờ lại không vào được chứ!”

“Trương Bồi Bồi nói đúng” Miêu Anh nói: “Càng là hiện trường trông không có vấn đề thì lại càng cần cẩn thận tìm tòi, chị thấy trong vòng một, hai giờ, nếu không phát hiện ra vấn đề nào rõ ràng thì chúng ta không vào được đâu”

“Tổ phó Miêu” Lúc này, đội trưởng Thiệu báo cáo với Miêu Anh: “Chúng tôi đã tìm được xe rồi, Ford Focus đang đậu ngay giữa ngõ”

“À” Miêu Anh gật đầu: “Vậy anh phái người điều tra đi, nhất là cốp xe ô tô…”

“Tôi hiểu!” Đội trưởng Thiệu lập tức sắp xếp người.

“Nơi này…” Thôi Lệ Châu quan sát hoàn cảnh một lượt: “Ngoại trừ mấy ngôi nhà cũ ra, đại bộ phận đều là nhà trệt, hẳn là không có nhiều người sinh sống đâu nhỉ? Thật không ngờ trong một thành phố phát đạt như Vân Châu mà vẫn còn có nơi cũ kỹ như thế!”

“Không thể nói như vậy được đâu” Lúc này, một trợ lý thuộc đội cảnh sát địa phương nói: “Cô không biết đấy thôi, đường Thành Công có lịch sử lâu đời, hồi trước, nơi này vốn tập trung thương nhân đông đúc, là nơi rất phồn hoa của thành phố Vân Châu.

“Trước khi được giải phóng, nếu gia đình ai có nhà ở đây thì phải nói là rất rất giỏi!” Cậu cảnh sát chỉ về phía xa và nói: “Cô xem kìa, đằng xa chính là Thần Dương Cư, phía Đông là dinh thự nhà họ Phó, phía Nam thì là cổng làng nhà họ Trình, toàn nhà giàu sống ở đây đấy!”

“Thế à?”

Thôi Lệ Châu nhìn kỹ căn nhà của Trương Thế Hùng, đó là một tòa nhà hai tầng cực kỳ nhỏ, hình thức thật sự khá giống Tây Dương, đúng là khá lâu năm rồi.

“Đã có dự án phá dỡ và xây dựng lại ở đây được duyệt từ rất lâu rồi, nhưng mà…” Cậu cảnh sát tiếp tục kể: “Bởi vì nơi này có rất nhiều công trình kiến trúc cổ, lại có rất nhiều căn nhà không thể xác thực quyền sở hữu, lại có cả vụ tranh chấp nhà nữa cho nên cuối cùng không có kết quả gì”

“Theo như những gì tôi thấy thì…” Cậu cảnh sát nhìn tòa nhà nhỏ hai tầng của Trương Thế Hùng và nói: “Tòa nhà này cũng có thể rất có lịch sử thì phải?”

“Ừm…” Miêu Anh nhìn điện thoại di động, nói: “Trương Thế Hùng đã nói ra lai lịch của căn nhà này rồi, anh ta nói rằng ông cố của anh ta là nhà giàu tại thành phố Vân Châu, có một ngôi nhà lớn ở đây! Sau đó thì chia nhà, ông cố của Trương Thế Hùng chỉ được chia cho tòa nhà nhỏ chỉ có diện tích 40 mét vuông này…”

“Từ từ đã, đừng đùa chứ!” Thôi Lệ Châu xua tay nói: “Lúc trước, chẳng phải Trương Thế Hùng đã nói rằng cha mình chính là con một ba đời sao? Mẹ anh ta cũng là con gái một, cho nên chỉ có một người cô thôi mà? Tính cả anh ta thì tức là con một bốn đời, nếu vậy thì ông cố của anh ta chẳng phải chỉ có một con trai, sao phải phân chia gia sản gì nữa? Định bắt nạt chúng ta không biết đếm à?”

“Không phải” Miêu Anh nói: “Thật ra, ông nội của anh ta… là con ngoài giá thú, cho nên mới nói như vậy…”

“Ôi trời…” Thôi Lệ Châu nhức đầu: “Đau đầu thật đấy nhỉ?”

“Tòa nhà nhỏ này trước kia chỉ là phòng của một người giúp việc nhà họ Trương mà thôi, sau này, cả khu nhà của gia đình họ Trương bị hủy, chỉ còn lại tòa nhà này…”

“Ồ? Thế này đúng là trong họa lại gặp được điều may mắn đấy nhỉ?” Thôi Lệ Châu nhếch miệng.

“Nhưng mà căn nhà này bởi vì không thể xác thực quyền sở hữu cho nên vẫn không thể giao dịch” Miêu Anh nói: “Ông nội của Trương Thế Hùng rất muốn bán đi, nhưng vẫn không thể giao dịch.

Sau này, khi ông bà nội của anh ta qua đời, căn nhà dứt khoát được để lại cho cô của Trương Thế Hùng là Trương Phượng Nghi!

“Trương Phượng Nghi mắc bệnh từ thuở nhỏ, cả đời không kết hôn, qua đời vào năm 94, lúc ấy chỉ mới 34 tuổi! Trương Thế Hùng sinh ra vào năm 93, lúc ấy chỉ mới 1 tuổi, cho nên không có trí nhớ nào về người cô cả…”

“Oa” Thôi Lệ Châu thở dài: “34 tuổi, thật sự là đáng tiếc! Nhưng mà… Căn nhà được cho cô mà cha mẹ Trương Thế Hùng không có ý kiến gì à?”

“Không” Miêu Anh nói: “Trương Thế Hùng nói rằng cha mẹ anh ta đều là người làm công tác giáo dục, đơn vị có chia nhà cho, sau này bán đi, mua một căn nhà lớn ở khu Bàn Đào!”

“À…”

“Nhưng mà…” Miêu Anh nói: “Tuy rằng người cô đã chết, nhưng căn nhà này vẫn không thể giao dịch được, cha mẹ anh ta đã nghĩ rất nhiều biện pháp rồi nhưng vẫn không thể hoàn thành thủ tục bất động sản, cuối cùng chỉ có thể chờ đợi phá dỡ thôi! Mà bảy năm trước, Trương Thế Hùng bởi vì nguyên nhân công việc nên đã chuyển tới nơi này ở một mình, chỉ có ngày nghỉ ngày lễ mới trở về thăm cha mẹ thôi…”

“Năm 94, cô đã qua đời” Thôi Lệ Châu tính toán: “Bảy năm trước, Trương Thế Hùng vào ở, khoảnh cách tận 19 năm đấy nhỉ? Trong 19 năm qua, họ có cho thuê căn nhà này hay không?”

“Ban đầu, nhà bọn họ vốn tính như vậy, nhưng mà hai ông bà đều là người thành thật, bọn họ lo chất lượng căn nhà không được đầy đủ, sợ gây ra phiền toái gì nên không đem cho thuê” Miêu Anh nói: “Trong thời gian 19 năm, hai ông bà thỉnh thoảng hay tới quét dọn sửa sang lại, họ chỉ mong nơi này có thể sớm được phá bỏ, để thay cho Trương Thế Hùng một căn nhà tân hôn…”

“À… Thì ra là như vậy!” Thôi Lệ Châu thở dài: “Nói như vậy tức là điều kiện gia đình Trương Thế Hùng cũng không tệ nhỉ! Nếu anh ta là sát thủ bồn tắm đỏ thì thật đáng tiếc! Nhưng mà nói đến mới thấy, nếu nói nguyên nhân khiến anh ta giết người là vì thất tình thì còn có lý, dù là giết người vốn không quen biết là Trương Khải Nhạc đi nữa, nhưng mà việc cố tình giết theo cách thức của vụ án bồn tắm đỏ thì lại biến thành một điều bí ẩn!”

“Chị Miêu” Thôi Lệ Châu hỏi: “Thằng nhóc kia có dấu hiệu cung khai chưa? Cái miệng vẫn nhắm chặt như trước à?”

“Ừm…” Miêu Anh gật đầu: “Hoặc là anh ta vốn vô tội! Hoặc là chính anh ta đã nắm chắc rằng chúng ta không tìm thấy chứng cứ, không làm gì được anh ta hết!”

“Không nhất thiết đâu, kỹ thuật điều tra phá án bây giờ tân tiến như vậy” Thôi Lệ Châu chỉ vào nhân viên thu thập chứng cứ trong phòng: “Em không tin anh ta có thể bắt cóc và sát hại một người sống sờ sờ mà không để lại một chứng cứ nào!”

“Đi nào, Tiểu Thôi!” Miêu Anh vỗ bả vai Thôi Lệ Châu: “Đêm vẫn còn dài, chúng ta còn phải chờ rất lâu nữa đấy, hay là chúng ta đến Thần Dương Cư xem sao đi!”

“Hả?” Thôi Lệ Châu đầu tiên là sửng sốt, nhưng lập tức hiểu ra Miêu Anh muốn thăm dò các tuyến đường, xem đêm đó Trương Thế Hùng có đến Thần Dương Cư hay không.

“Được!”

Vì thế, hai người cất bước về phía phía Thần Dương Cư.

Đường xá ở đây ngang dọc đan xen, tuy hơi hẹp một chút nhưng vẫn đủ để ô tô qua lại.

Miêu Anh và Thôi Lệ Châu vừa đi vừa quan sát tuyến đường và địa hình, chỉ chốc lát sau đã bước tới một con ngõ rộng rãi.

Nếu đi từ con ngõ này về phía trước thì đến Thần Dương Cư.

“Chị Miêu” Thôi Lệ Châu chỉ vào ô tô đang đỗ bên trong con ngõ, nói: “Nhiều ô tô như vậy, chẳng lẽ lại không có một chiếc nào bật camera hành trình sao?”

“Không có” Miêu Anh lắc đầu nói: “Anh Đào nói cho chị biết rồi, ô tô ở đây tuy rằng đều được lắp camera hành trình, nhưng đều là loại giá rẻ, chỉ có thể ghi lại sau khi ô tô khởi động, còn sau khi tắt máy thì lập tức tự động tắt!”

“Thật xui xẻo” Thôi Lệ Châu tiếc nuối nói: “Xem ra mấy kẻ có tiền không sống ở đây, nếu có BMWS hay Benz thì có lẽ đã quay được rồi!”

“Ừm” Miêu Anh nói: “Có lẽ Trương Thế Hùng đã biết rõ điểm này cho nên mới dám ra tay ở Thần Dương Cư nhỉ?

“Chị đang suy đoán, Trương Thế Hùng sở dĩ tốn sức lập kế hoạch như thế có phải là vì muốn chuyển lực chú ý của cảnh sát sang chỗ khác hay không? Theo lý mà nói thì khi biết Trương Khải Nhạc chết ở Thần Dương Cư giống vụ án bồn tắm đỏ, chúng ta vẫn rất khó tra đến anh ta đúng không?”

“Ừm… cũng đúng!” Thôi Lệ Châu ngẫm nghĩ, nói: “Nếu như Trương Thế Hùng là hung thủ thì lối suy nghĩ của anh ta đúng là kỳ lạ, em thật sự rất hiếu kỳ, rốt cuộc anh ta có liên quan gì đến Trương Khải Nhạc hay không?”