← Quay lại trang sách

Chương 2595 Vụ án giết người hàng loạt quốc tế?

Tokyo, tám giờ sáng“Cái gì?” Trong điện thoại, giọng nói khác thường của Hiyama Masako vang lên: “Anh… không đi cùng tôi đến Cục Cảnh sát à? Thế… anh muốn đi đâu?”

“Masako” Triệu Ngọc nói: “Tôi có việc gấp phải xử lý, cô chịu khó vất vả một chút, cô giúp tôi lấy được tư liệu của cảnh sát, đến trưa chúng ta gặp nhau!”

“Chuyện này… Được rồi” Masako nói: “Thế chúng ta nhớ giữ liên hệ mọi lúc đấy! Triệu đại thần thám, tôi đã xin chuyên đề này rồi, anh không thể bỏ dở giữa chừng đâu!”

“Yên tâm đi!” Triệu Ngọc nói: “Vì vụ án này nên tôi mới tới đây mà, cô đừng lo lắng, đến trưa chúng ta gặp nhau, cô đặt nhà hàng đi, tôi mời!”

“Được!”

Sau khi đồng ý, Masako mới cúp điện thoại.

“Đây” Giọng của Lee Bon Seong vang lên bên tai Triệu Ngọc: “Đây là áo chống đạn được cất giữ trong căn cứ an toàn, tuy rằng không phải loại hình mới nhất nhưng vẫn phải đề phòng mới được!”

“À…” Triệu Ngọc nhìn áo chống đạn Lee Bon Seong đưa, nó giống như một chiếc áo gilê nhỏ, trông khá tinh xảo.

“Còn cả thứ này nữa…” Ngay sau đó, Lee Bon Seong lại đưa cho Triệu Ngọc một khẩu súng lục: “Vì căn cứ an toàn này đã lâu không dùng đến nên chỉ có hai khẩu súng lục thôi, cậu với tôi mỗi người một khẩu đi!”

“Chuyện này…” Triệu Ngọc hỏi: “Bây giờ chúng ta đang đi tìm một cảnh sát đã xuất ngũ, mang theo súng có thích hợp không?”

“Thích hợp” Lee Bon Seong búng tay một cái, đưa một tờ giấy chứng nhận cho Triệu Ngọc: “Cầm lấy, đây là giấy tờ chứng nhận của Bộ phận tìm kiếm bí mật, tương đương với giấy phép sử dụng súng ở nước cậu đấy!”

Triệu Ngọc nhận lấy, không ngờ trên tờ giấy chứng nhận còn dán bức ảnh của mình, xem ra Lee Bon Seong đã sớm chuẩn bị xong tất cả rồi.

“Lão Lee à, tôi nghe nói đặc công các ông còn có cả giấy phép giết người nữa, có đúng như vậy không?” Triệu Ngọc vừa sửa sang lại súng lục vừa thuận miệng hỏi một câu.

“Ha ha” Lee Bon Seong cười nhạt: “Cậu xem 007 nhiều quá rồi đúng không? Giấy phép giết người thì có! Tôi cũng có đấy…”

“…” Triệu Ngọc nghẹn lời hai giây, sau đó lải nhải: “Ông không cảm thấy câu này của ông mâu thuẫn à? Đùa giỡn tôi có phải không?”

“Tuy rằng tôi cũng rất tích cực, nhưng tôi thật sự không thích cộng sự với thám tử đâu” Lee Bon Seong nhếch khóe miệng, nén giận nói: “Bởi vì các cậu vĩnh viễn không bao giờ hết câu hỏi, tốt nhất cậu đừng dụ tôi nói ra nữa, đã chọc phải tôi thì có là cha nuôi con trai tôi cũng không được! Ân nhân cứu mạng cũng không được!”

“Đậu xanh rau má nhà ông” Triệu Ngọc trực tiếp mắng: “Ai con mẹ nó định dụ ông nói ra thông tin chứ, ông đừng có tự mình đa tình!

“Thật ra tôi đang muốn nói tại sao không chuẩn bị súng bắn điện hoặc là vũ khí không phải trí mạng nào khác chứ?” Triệu Ngọc chỉ vào súng lục nói: “Tôi vốn yêu thích hòa bình, là danh môn chính phái lấy đức phục người, không làm nổi mấy hoạt động giết người đó đâu!”

“Axi!” Lee Bon Seong cũng không chịu yếu thế mà hùng hùng hổ hổ: “Triệu Ngọc, cậu đừng cho là tôi không biết nhé, chỉ riêng trong trận chiến ở Vaqueria ấy thôi, cậu giết còn nhiều hơn cả số người tôi đã giết trong đời đấy, cậu làm bộ làm tịch cái gì hả! Đúng là cắm hành vào mũi lợn* mà!”

* Trư tị tử sáp thông: cắm hành vào mũi lợn cho trông giống voi, thật ra vẫn là mũi lợn, câu này dùng để châm chọc những người làm ra vẻ, giả vờ giả vịt.

“Tôi… Ừm…” Triệu Ngọc muốn mắng mà không thể, đành phải phẫn nộ nói: “Xin sửa lại ngữ pháp của ông nhé, cắm hành vào mũi lợn nghĩa là làm ra vẻ, “hoa thủy tiên không nở” mới tức là giả vờ! Hoặc cũng có thể nói là có thuốc mà không hút để ra vẻ…”

“Miệng cậu đáng đánh đòn lắm đấy” Lee Bon Seong bất đắc dĩ lắc đầu: “Tôi hối hận để con trai của tôi đi theo cậu rồi…”

“Được rồi, hai chúng ta đừng liếc mắt đưa tình nữa” Triệu Ngọc nói: “Chớ quên, nơi này không phải địa bàn của hai chúng ta, mang nhiều thứ như vậy có phải là hơi quá rồi không? Ông xem, chúng ta đã đến Tokyo một ngày rồi, chẳng phải vẫn chưa phát hiện ra ai đang theo dõi chúng ta à?”

“Không!” Lee Bon Seong kéo thoi nạp đạn, híp mắt nói: “Trước cơn mưa lớn, sẽ luôn có một khoảng im lặng! Nhiều năm qua, dự cảm của tôi luôn rất chuẩn, tôi thấy chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn!”

“Được rồi, ông là vua đặc công, lời ông nói bao giờ cũng đúng!” Triệu Ngọc ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn rất bội phục.

Thật ra, Triệu Ngọc cũng đã chuẩn bị tốt để nghênh đón gió lốc rồi, bởi vì dù sao hắn cũng bốc được quẻ to Càn Khôn, nếu không xảy ra chuyện gì lớn mới lạ.

Chẳng qua, phương thức mà Triệu Ngọc chuẩn bị khác với Lee Bon Seong, hắn đã kiểm tra cột đạo cụ khẩn cấp của mình từ lâu, cũng đã chuẩn bị xong tất cả đạo cụ trâu bò thường dùng hằng ngày rồi.

Tuy rằng lần trước ở Hawaii, hắn đã tiêu hơn 20000 điểm tích lũy Kỳ Ngộ, nhưng mà sau khi hắn đại náo Hawaii, điểm tích lũy lại tăng lên không ít, bây giờ dù sao điểm tích lũy về cơ bản vẫn duy trì ở mức khoảng 290000.

Những điểm tích lũy đó đã đủ để hắn tiếp tục vừa dùng vừa phá!

“Đây là địa chỉ” Lee Bon Seong nói: “Cảnh sát Sato bây giờ đang sống trong một khu biệt thự ở Shibuya của Tokyo, tôi đã xem bản vẽ xây dựng của biệt thự rồi, không ngờ trên ban công còn có bể bơi đấy!”

“Thế cơ à?” Triệu Ngọc bất ngờ: “Ở Tokyo, tiền hưu của cảnh sát đều cao như vậy sao?”

“Đương nhiên không phải” Lee Bon Seong cười nói: “Năm đó, cảnh sát Sato làm tới chức trưởng ban rồi lập tức từ chức ra biển, ông ta có được biệt thự là nhờ kiếm tiền từ kinh doanh!”

“À…” Triệu Ngọc nói: “Trên hồ sơ, chữ ký của ông ta nhiều nhất, tuy rằng không phải chủ quản, nhưng chắc chắn ông ta biết tình hình chi tiết về vụ án này, cũng biết người nước ngoài không được ghi chép trong danh sách nghi phạm rốt cuộc là ai!”

“Cứ làm theo quy tắc cũ” Lee Bon Seong nói: “Một mình cậu ra mặt, tôi sẽ âm thầm bảo vệ cậu!”

Khi nói chuyện, hai người đã đi ra căn cứ an toàn, đi tới hàng hiên bên ngoài.

“Tôi…” Triệu Ngọc hỏi: “Khu Shibuya không gần nơi này, tôi gọi xe đến đó à?”

“Nếu cậu muốn tiết kiệm tiền thì có thể đi tàu điện ngầm…” Lee Bon Seong bấm thiết bị liên lạc bên tai, có nghĩa là Triệu Ngọc có thể liên lạc bất cứ lúc nào.

Sau đó, Lee Bon Seong xoay người rời khỏi, biến mất khỏi tầm mắt.

Lão Lee này chỉ thích giả bộ thần bí thôi…

Triệu Ngọc phẫn nộ mắng vài câu, cũng đi ra hàng hiên, đi lên con đường phồn hoa…

Hắn không thiếu tiền, đương nhiên sẽ không chen chúc trong tàu điện ngầm làm gì, trực tiếp vẫy một chiếc xe taxi, đi thẳng đến đích…

Phù…

Sau khi lên xe, trong lòng Triệu Ngọc thoáng có chút khẩn trương, thở hổn hển dồn dập mấy hơi.

Hắn xem xét bốn phía một lượt, không phát hiện ra bóng dáng của Lee Bon Seong ở đâu cả, ngay cả máy thăm dò tàng hình cũng không dò xét được hắn ta.

Người này…

Một cảm giác khác thường trồi lên trong lòng Triệu Ngọc, cảm thấy có một cao thủ như vậy theo sau mình cũng không tệ lắm.

Ong ong…

Đúng lúc này, điện thoại di động của hắn bỗng nhiên rung lên.

Chiếc điện thoại di động này cũng nhờ Lee Bon Seong lấy được cho Triệu Ngọc, nói là có thể tránh được thiết bị theo dõi và định vị, an toàn tuyệt đối.

“Annyeong haseyo*” Sau khi nhấn nghe, giọng của một người phụ nữ vang lên trong điện thoại, người phụ nữ đó nói bằng tiếng Hàn: “Triệu Ngọc, tôi đã tra được vụ án mà anh nhờ tôi rồi, ở Gyeonggi quả thực từng có một cô gái bị hại tương tự! Vụ án này đến nay vẫn chưa được phá…”

* Annyeonghaseyo (안녕하세요) – Xin chào.

“Cô Jin Ju” Triệu Ngọc hỏi: “Cô có chắc vụ án này xảy ra vào tháng bảy năm 1991 không? Là… tai bên nào thế?”

Thì ra, người phụ nữ trong điện thoại đúng là cảnh sát Lee Jin Ju của Sở Cảnh sát Seoul.

“Đúng! Chính là tháng 7, ngày 21 tháng 7” Cô Jin Ju nói: “Nạn nhân chỉ mới 17 tuổi, vẫn còn là học sinh trung học, không có dấu vết bị xâm hại, còn tai… thì chính là tai trái!”

“Cảm ơn cô nhiều!” Triệu Ngọc hưng phấn mà nói: “Vậy phiền cô gửi hồ sơ bản mềm cho tôi nhé!”

“Không thành vấn đề, nhưng mà đều là tiếng Hàn… À…” Cô Jin Ju nhớ tới điều gì, thì thào nói: “Tôi quên mất anh có thể hiểu tiếng Hàn! Chờ nhé, tôi lập tức gửi cho anh!”

“Cảm ơn, cảm ơn nhé, khi nào có dịp thì tôi sẽ mời cô đi ăn thịt nướng!” Triệu Ngọc khách sáo nói.

“Thế thì tốt quá, thật hy vọng có thể gặp lại anh” Cô Jin Ju cười nói: “Nếu vụ án này rất quan trọng mà anh còn cần trợ giúp thì cứ nói với tôi là được!”

“Không thành vấn đề… Ừm…”

Khi nói chuyện, Triệu Ngọc đã thấy được hồ sơ, vừa mở ra trang thứ nhất thì lập tức thấy một bức ảnh chụp hiện trường vụ án.

Kết quả, Triệu Ngọc chỉ liếc một cái đã lập tức phát hiện trên thi thể của nạn nhân vậy mà lại có một đóa hoa màu vàng…