← Quay lại trang sách

Chương 2596 Đóng cửa

“Nơi này chính là cửa sau của Thần Dương Cư nhỉ!” Thôi Lệ Châu chỉ vào cánh cửa sắt cũ kỹ, nói: “Lần trước, khi chúng ta vào Thần Dương Cư xem xét hiện trường thì đã tới nơi này rồi!”“Đội trưởng Thiệu nói rằng cánh cửa sắt này chỉ có thể mở từ bên trong ra, bên ngoài căn bản không có ổ khóa!” Miêu Anh đi đến trước cửa, nói: “Nếu Trương Thế Hùng thật sự đã đi từ nơi này vào thì anh ta đã mở cửa như thế nào?”

“Trái lại…” Thôi Lệ Châu nhún nhún vai: “Với em mà nói thì chỉ bằng một bữa ăn sáng thôi, trèo qua từ đầu tường, mở từ bên trong ra!”

“Bức tường này…” Miêu Anh nhìn phía trước, chỉ vào đầu tường cao ngất và nói: “Đầu tường này không hề thấp chút nào, người bình thường hẳn là không trèo qua nổi đâu nhỉ?”

“Đương nhiên” Thôi Lệ Châu đắc ý nói: “Phải có thiết bị chuyên nghiệp mới được! Còn phải né tránh được tất cả camera theo dõi, nhưng mà em đã xem qua rồi, cửa sau chỉ có một chiếc, sau khi trèo tường cần phải điều chỉnh vị trí của nó một chút mới được…”

“Em thì dễ rồi, nhưng mà… Trương Thế Hùng thì sao có thể làm được chứ?” Miêu Anh quan sát trước sau một lượt rồi nói: “Cho dù đỗ ô tô sát tường rồi giẫm lên nắp capo cũng rất khó trèo lên nhỉ? Trừ phi… Có chiếc ô tô khá cao… Hoặc là…” Cô chỉ vào một cây đại thụ và nói: “Bò lên cây?”

“Không được…” Thôi Lệ Châu nói: “Trèo cây khó lắm, những cái cây kia đều là cây bách chưa được mười năm tuổi, nhánh cây không đỡ nổi một người trưởng thành đâu!”

“Vậy…” Miêu Anh nhíu mày: “Hung thủ đã mở cửa sau ra như thế nào? Hắn phải mở cửa sau ra mới có thể đưa nạn nhân vào Thần Dương Cư! Nếu đi đường vòng tới cửa chính thì chắc chắn sẽ bị camera theo dõi trên đường lớn quay được!”

“Để em nghĩ xem sao…” Lúc này, Thôi Lệ Châu nghĩ tới điều gì, cô ta đi đến gần cửa chính, vừa cẩn thận kiểm tra cánh cửa sắt kia vừa nói: “Đây là loại khoá chìm thông thường nhất, sau khi khóa thì cái chìa có thể xoay hai vòng, tương đương với hai lớp bảo hiểm. Nên nếu không có chìa khóa thì dù ở bên trong hay là ở bên ngoài cũng đều không mở được cánh cửa này ra! Hung thủ… có đầy đủ chìa khóa của Thần Dương Cư, cho nên cũng có thể bao gồm cả cửa sau…”

“Thế thì…” Thôi Lệ Châu quay đầu nhìn Miêu Anh: “Chị Miêu, em nghĩ đến một khả năng, trước đó, hung thủ đã từng vào Thần Dương Cư từ cửa khác, hắn thừa dịp không ai đề phòng để lẻn đến cửa sau, dùng chìa khóa mà hắn đã chuẩn bị trước để mở hai lớp bảo hiểm kia ra! Vậy là hắn chỉ cần dùng một con dao nhỏ đã có thể mở cánh cửa này ra từ bên ngoài, ví dụ như… như em bây giờ…”

Nói xong, Thôi Lệ Châu lấy ra một con dao nhỏ như ma thuật vậy, cắm lưỡi dao vào khe cửa sắt…

“Thế à?” Miêu Anh nhớ lại một chút, nói: “Tại sao trước đây chúng ta không chú ý đến chi tiết này nhỉ? Nếu… Hung thủ thật sự đã mở trước hai lớp bảo hiểm đúng như lời em nói thì… Khi hắn rời khỏi đây, hắn chỉ cần khép cửa lại là được?”

“Cho nên” Thôi Lệ Châu cạy lưỡi dao, nói: “Nếu em có thể cạy được khóa thì suy luận của chúng ta có thể thành lập!”

Nhưng mà cô ta liên tục cạy mấy lần, lại chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

“Không mở được sao?” Miêu Anh đoán: “Có lẽ lần cuối hung thủ đóng cửa đã nghĩ tới vấn đề này, cho nên hắn đã đi ra ngoài từ cửa chính? Hoặc là… Nơi khác?”

“Đúng thế!” Thôi Lệ Châu nói: “Trong sân có kệ chậu hoa, nếu như hắn giẫm lên cái kệ thì có thể trèo lên đầu tường!

“Chị Miêu, em cảm thấy suy luận của chúng ta là chính xác! Đừng quên hung thủ đã tháo hết ổ cứng giám sát, hắn sở dĩ làm như vậy không chỉ để xóa những thước phim ghi lại tội ác ngày hôm đó mà còn muốn xóa bỏ bằng chứng hắn đã tới Thần Dương Cư và lén mở cửa sau ra!”

“Chậc chậc…” Miêu Anh chậc lưỡi cảm thán: “Nếu đúng như em nói thì hung thủ không phải người bình thường đâu! Hắn hiểu được cách sử dụng thuốc mê như thế nào, giết người như thế nào, lấy được chìa khóa như thế nào, còn biết được cả cách xử lý camera theo dõi nữa chứ, sao chị lại cảm thấy Trương Thế Hùng có vẻ không giống lắm?”

“Thế à?” Thôi Lệ Châu nhíu mày nói: “Em thì thật ra lại không thấy thế, chẳng lẽ chị không phát hiện ra à? Có rất nhiều thứ mà chúng ta cho rằng thuộc bí mật nội bộ cảnh sát, nhưng thật ra cứ lên mạng là có thể tra được ngay! Thậm chí ngay cả giáo trình vượt ngục cũng có đấy! Trương Thế Hùng thích lên mạng như vậy, nếu anh ta muốn học thì đâu khó khăn gì?”

“Được” Miêu Anh gật đầu nói: “Vậy chị sẽ lập tức nói cho Tăng Khả, bảo cậu ấy điều tra lịch sử trình duyệt của Trương Thế Hùng xem gần đây anh ta đã tìm đọc những thứ gì…”

“Được!” Thôi Lệ Châu nói: “Sếp thường xuyên bảo em đừng tin tưởng trực giác quá! Nhưng mà lúc này, trực giác lại nói cho em biết rằng Trương Thế Hùng chắc chắn có liên quan đến bồn tắm đỏ, cho dù không phải hung thủ thì cũng là một người quan trọng biết rõ chuyện!”

“Đúng thế!” Miêu Anh nói: “Chúng ta phải cẩn thận điều tra bạn bè của anh ta nữa, nếu vụ án này thật sự là bởi vì vụ án bồn tắm đỏ cũ mà dựng lên thì Trương Thế Hùng tất nhiên đã từng tiếp xúc với nhân vật có liên quan đến vụ án cũ năm đó! Người này rất có thể là nhân chứng, cũng có thể là cảnh sát phụ trách điều tra vụ án năm đó! Nói ngắn lại, hắn phải từng nhìn thấy hiện trường vụ án cũ thì mới có thể bắt chước giống đến thế!”

“Đúng vậy!” Thôi Lệ Châu phụ họa thêm: “Đương nhiên, người này cũng có thể là Trương Khải Nhạc đúng không? Dù sao Trương Khải Nhạc cũng từng vẽ bức tranh bồn tắm đỏ mà!”

Đích đích… Đích đích…

Ngay tại lúc hai người thảo luận thì Miêu Anh lại nhận được tin tức mà Trương Bồi Bồi gửi tới, nói rằng họ đã hoàn thành đợt thu thập chứng cứ đầu tiên trong nhà của Trương Thế Hùng, giờ đã có thể tiến vào hiện trường xem xét!

Vì thế, hai người quay trở về tòa nhà nhỏ hai tầng của Trương Thế Hùng và đi vào.

Căn nhà mang đậm không khí cổ xưa, dù đã được trang hoàng nhiều lần nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự tang thương của cuộc sống.

Tuy rằng là tòa nhà nhỏ hai tầng nhưng không có mái che, không biết có phải bởi vì vấn đề cấu tạo hay không mà trong nhà có cảm giác ẩm thấp, tối tăm, còn có một thứ mùi ẩm mốc mà chỉ có thể phát ra từ gỗ mục.

Mặt khác, căn nhà này không nằm ở phía chính nam hay chính bắc, vị trí khá lệch, hơn nữa căn nhà không được ngay ngắn cho lắm, tầng hai gần như là một căn phòng hình tam giác, cảm giác cực kỳ ngột ngạt.

Nhưng khi liên tưởng đến lịch sử của căn nhà thì lại có thể hiểu được, dù sao thì nơi này từng là nơi sinh sống của những người giúp việc trong gia đình giàu có.

Căn nhà không rộng lớn, Miêu Anh và Thôi Lệ Châu nhanh chóng đi dạo một vòng, bọn họ phát hiện ra Trương Thế Hùng hẳn là thường xuyên ru rú ở nhà, lại mê trò chơi, trước bàn máy tính là một đống đồ ăn vặt và đồ uống, chăn cũng không gấp gọn, có vẻ rất bừa bộn…

Ở trong phòng ngủ của Trương Thế Hùng, họ thấy một bức ảnh chụp chung của Trương Thế Hùng và bạn gái, cô gái trên bức ảnh hẳn là người vừa mới chia tay Trương Thế Hùng!

Lúc trước, cảnh sát đã xác nhận người bạn gái này của anh ta rất an toàn, đang vui vẻ ở nhà bạn trai mới…

“Chị Miêu” Lúc này, Trương Bồi Bồi bước đến báo cáo: “Cho tới bây giờ, bọn em vẫn không tìm được thứ gì khả nghi cả, chỉ thu thập được một vài sợi tóc, trông khá giống mái tóc dài của phụ nữ, nhưng còn phải xét nghiệm mới biết được có phải Trương Khải Nhạc hay không…”

“Ừ…” Miêu Anh nói: “Em nhớ mang cả máy tính của anh ta về nữa! Điều tra thật kỹ vào nhé…”

“Em hiểu!” Trương Bồi Bồi lập tức dẫn người đi xử lý máy tính.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Miêu Anh lại thông báo có tin tức mới, Ngô Tú Mẫn đã thẩm vấn về chuyện trò chơi.

Bản thân Trương Thế Hùng bày tỏ rằng đêm đó anh ta vốn có hẹn với đồng đội chơi trò chơi, nhưng bởi vì tối về mệt mỏi quá nên không chơi cùng bọn họ!

Cũng chính vì vậy nên anh ta mới quyết định hôm sau đổi ca với đồng nghiệp, chơi cho đã!

Mà đến ngày hôm sau, anh ta gần như chơi trò chơi cả ngày, đến tận hơn 10 giờ tối thì thật sự mệt mỏi quá, mới đi nghỉ ngơi…

“Ồ? Sao mà trả lời có lệ thế nhỉ?” Thôi Lệ Châu cằn nhằn: “Anh ta nói đêm đầu tiên anh ta quá mệt mỏi, nhưng có phải chúng ta có thể hiểu rằng anh ta muốn xử lý Trương Khải Nhạc, cho nên mới không có thời gian tổ đội chơi trò chơi hay không?

“Mà buổi tối ngày hôm sau, anh ta nói anh ta chơi mệt rồi đi ngủ, vậy có phải chúng ta cũng có thể hiểu thành anh ta đưa Trương Khải Nhạc đến Thần Dương Cư rồi sát hại cô ta ở đó không?”

“A, hiểu thì vẫn hiểu được” Miêu Anh bất đắc dĩ nói: “Nhưng nếu nhìn những lời khai đó từ khía cạnh khác thì chẳng khác nào cho dù Trương Thế Hùng không có bằng chứng vắng mặt tại hiện trường, chúng ta vẫn không thể làm gì được anh ta!”