Chương 2597 Tôi là cảnh sát ngọc (1)
“Tiên tiến thật!” Sau khi xuống xe, Triệu Ngọc nhìn lên tòa nhà cao chọc trời, kinh ngạc nói vào thiết bị liên lạc: “Tôi còn tưởng là biệt thự kiểu gia đình thôi, không ngờ lại là cao ốc lớn thế này!”“Khu E trên tầng cao nhất đều là của Sato cả, rộng 1000 mét vuông…” Lee Bon Seong nói: “Giá trị thị trường là 15 triệu đô la Mỹ, nhưng lúc Sato mua thì lại chỉ mất 8 triệu đô la thôi…”
“Đi” Triệu Ngọc nhìn bốn phía một lượt, hỏi: “Rốt cuộc ông trốn ở chỗ nào rồi? Sao tôi tìm kiểu gì cũng không thấy ông đâu thế?”
“Chuyện này thì cậu không cần quan tâm, tôi phải giữ cảm giác thần bí một chút mới được!” Lee Bon Seong trêu ghẹo một câu, rồi hỏi: “Người gọi điện thoại cho cậu là Jin Ju nhỉ, cậu hãy thành thật nói cho tôi biết, lúc ở Seoul, cậu không tán cô ấy đấy chứ? Sao tôi cứ cảm thấy lúc hai người trò chuyện có vẻ mập mờ thế?”
Ngay tại lúc Lee Bon Seong cằn nhằn, Triệu Ngọc đã đi vào đại sảnh cao ốc.
Đại sảnh được bảo vệ nghiêm mật, tất cả các hộ gia đình đều phải qua kiểm tra an ninh và xác minh họ tên.
Triệu Ngọc không thể đi xác minh họ tên được, lập tức điều chỉnh máy phiên dịch đồng thanh, đi đến gần bảo vệ rồi cho bọn họ xem giấy chứng nhận giả mà Lee Bon Seong đã làm cho mình.
“Tôi là nhân viên thuộc Bộ phận tìm kiếm bí mật” Triệu Ngọc vừa đưa giấy chứng nhận cho bảo vệ xem, vừa nhấc áo sơmi lên, cho bọn họ nhìn khẩu súng lục trong bao súng: “Tôi muốn lên thăm nhà ông Sato ở tầng đỉnh…”
Bảo vệ vừa thấy súng thì lập tức khẩn trương.
Bọn họ vừa kiểm tra đối chiếu giấy chứng nhận, vừa khe khẽ nói nhỏ, hiển nhiên là chưa gặp tình huống này bao giờ, không biết xử lý như thế nào.
Trong lúc chờ, Triệu Ngọc thì chỉnh máy phiên dịch tàng hình sang kênh tiếng Hàn, bắt đầu mắng Lee Bon Seong: “Ông đúng là bà tám! Triệu Ngọc này là người chính trực ngay thẳng, sao ông có thể nghĩ đến cái chuyện xấu xa ấy được? Tôi nói cho ông biết, cô Jin Ju hoàn toàn bị mị lực nhân cách của tôi thuyết phục thôi…”
“Được rồi, tùy cậu nói thế nào cũng được…” Lee Bon Seong nói: “Nhưng mà cậu ngàn vạn lần đừng nói cho cô ấy biết chuyện tôi còn sống, lần trước, tôi sở dĩ bị Lundy tính kế chắc là bị người ta bán đứng! Khi nào trở về, tôi còn phải đi giải quyết nữa…”
“Chuyện này thì không cần ông phải nói” Triệu Ngọc nói: “Nhưng mà tôi dám cam đoan cô Jin Ju tuyệt đối trong sạch, cô ấy rất kính ngưỡng ông đấy, còn nói rằng ông là tiền bối và thầy vỡ lòng của mình, nhiều năm qua cô ấy không hề có bạn trai đều bởi vì ông…”
“Axi, rốt cuộc hai chúng ta ai là bà tám chứ!” Lee Bon Seong xấu hổ: “Cậu hãy nghiêm túc chú ý chuyện của cậu đi, nếu bọn họ không cho cậu đi vào thì để xem cậu làm sao bây giờ?”
“Baka*!” Nghe thấy vậy, Triệu Ngọc lập tức đổi sang kênh tiếng Nhật, “mở pháo” bắn về phía bảo vệ: “Các anh cứ lề mề thế này, làm chậm trễ công việc của cảnh sát thì ai chịu trách nhiệm hả?
* Baka (đọc như: ba-ka) là một từ tiếng Nhật có nghĩa là “ngốc”, “ngớ ngẩn”.
“Tôi không ngại nói cho các anh biết, ông Sato đang gặp nguy hiểm!” Triệu Ngọc hùng hùng hổ hổ hét lên: “Còn không mau tránh ra à?”
Nhưng mà sự ngang ngược của Triệu Ngọc vẫn chưa đổi lấy hiệu quả lý tưởng.
Mấy người bảo vệ phía trước vẫn còn do dự, vừa nhìn thấy Triệu Ngọc hùng hổ thì bọn họ trái lại càng thêm cẩn thận, lập tức nói: “Thế này đi anh cảnh sát, bây giờ chúng tôi sẽ liên hệ với ông Sato, nếu được ông ấy cho phép thì chúng tôi sẽ để anh qua, có được không?”
“…” Triệu Ngọc cân nhắc một chút, cảm thấy như vậy cũng được, vì thế gật đầu đồng ý.
Kế tiếp, bảo vệ cầm lấy bộ đàm, liên lạc với tầng cao nhất, sau khi chờ đợi mười giây, đối phương mới nhận điện thoại.
Ngay sau đó, bảo vệ nhanh chóng nói rõ ý định của Triệu Ngọc, còn cẩn thận hỏi Sato xem đã hẹn trước hay chưa? Hoặc là có quen biết Triệu Ngọc hay không…
Thấy tình hình như vậy, Triệu Ngọc vừa định nhận điện thoại để giải thích với Sato.
Hắn cảm thấy khi Sato biết được mình đến vì vụ án hoa hướng dương thì chắc ông ta sẽ đồng ý.
Nhưng không ngờ sự thật còn thuận lợi hơn cả hắn nghĩ, bảo vệ vừa mới nói rõ ý định của hắn thì đã lập tức được Sato nhận lời.
Vì thế, anh ta buông điện thoại xuống, nói với Triệu Ngọc: “Chào anh, ông Sato đồng ý rồi, mời anh đi theo tôi! Tôi dẫn anh đi, vừa rồi thật sự là ngại quá, khiến anh phải đợi lâu…”
Nói xong, bảo vệ mở lối đi tạm thời ra, dẫn Triệu Ngọc tới đại sảnh.
“Không phải là chúng tôi không tin anh đâu…” Lúc đi vào thang máy, nhân viên bảo vệ vẫn còn xin lỗi: “Chẳng qua là mọi khi, bộ phận điều tra luôn cử hẳn một đội đến, rất ít khi chỉ có một mình như anh!”
“Không phải tôi đang phá án đâu!” Triệu Ngọc nhấn mạnh: “Tôi chỉ là muốn bàn bạc với ông Sato, hoặc là… là nhắc nhở ông ấy vài câu…”
“Khụ!” Bảo vệ dùng sức gật đầu, thái độ cực kỳ thành khẩn.
Anh ta nhanh chóng dùng thẻ an ninh của mình để mở thang máy, hơn nữa còn chọn luôn số tầng rồi mới giải thích: “Thang máy sẽ trực tiếp đưa anh đến khu E của ông Sato, anh chỉ cần đi thẳng, sau đó ấn chuông cửa là được!”
“À, vậy cám ơn anh nhé!” Triệu Ngọc lễ phép nói lời cảm ơn rồi bước vào thang máy.
“Triệu Ngọc, cậu cảnh giác một chút…” Lúc này, Lee Bon Seong nhắc nhở qua thiết bị liên lạc: “Tôi cảm thấy khá bất thường, hình như Sato biết cậu sẽ tới thì phải…”
“Tôi biết” Triệu Ngọc bình tĩnh nói: “Nếu tình hình không ổn thì ông nhớ đến cứu tôi đấy!”
“Yên tâm đi!” Lee Bon Seong nói: “Tôi hy vọng có thể trả lại món nợ cho cậu đấy! Nhưng mà cậu chắc chắn phải lượng sức mà đi, nếu thực sự có nguy hiểm thì không nên ra tay mù quáng…”
“Ừm” Triệu Ngọc nói: “Tôi biết rồi…”
Ting…
Tốc độ của thang máy rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã lên đến tầng cao nhất.
Đi từ thang máy ra ngoài, trước mắt là một đại sảnh được trang hoàng tráng lệ.
Hắn đi dọc theo thang máy, một cánh cửa nguy nga rực rỡ bừng bừng hiện ra trước mắt.
Nhưng mà có vẻ không giống với những gì bảo vệ đã nói, hai bên cửa chính có vệ sĩ đồ đen khôi ngô đang đứng, hiển nhiên không cần Triệu Ngọc ấn chuông cửa.
Hai bảo vệ bước đến trước mặt Triệu Ngọc, đưa tay ra lệnh: “Nơi này không cho phép mang theo vũ khí, mong ngài hiểu cho!”
“À…”
Triệu Ngọc thật đúng là không ngờ Sato phô trương vậy mà lại mạnh mẽ như thế, xem ra, ông ta không phải một ông trùm buôn bán bình thường, nói không chừng, ông ta còn làm ăn với xã hội đen nữa…
Nhưng mà khách tùy chủ tiện*, Triệu Ngọc cũng là kẻ tài cao, gan cũng lớn, không hề do dự mà rút súng lục ra, đặt vào tay của một vệ sĩ.
* Khách tùy chủ tiện: nghĩa là khách đến nhà phải thích ứng với hoàn cảnh, tình hình của chủ nhà.
Sau khi nhận lấy súng lục, hai vệ sĩ vẫn rất chuyên nghiệp khi soát người Triệu Ngọc, sau khi xác định không có nguy hiểm, họ mới ra hiệu cho Triệu Ngọc vào phòng!
Có thể tưởng tượng được trình độ xa hoa của căn phòng như thế nào, nhưng mà phong cách trang hoàng lại vẫn mang đậm nét Nhật Bản, Triệu Ngọc vừa vào cửa đã lập tức thấy được chiếu tatami, cho nên chỉ có thể cởi giầy ra.
Trong phòng còn có vài vệ sĩ áo đen, bọn họ đứng thẳng người, chắp hai tay sau lưng, lù lù bất động…
Không phải chứ?
Triệu Ngọc âm thầm kinh hãi, an ninh nghiêm ngặt đến vậy sao?
Chẳng lẽ… gần đây Sato chọc phải chuyện gì à? Nên mới sợ có người đến trả thù?
“Anh cảnh sát, mời anh đi bên này…”
Đột nhiên, ở chỗ sâu trong phòng khách có một người mặc com-lê màu trắng giống như quản gia vẫy tay với Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc cất bước đi tới phòng khách nhà Sato thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên để râu đang ngồi giữa ghế sô pha.
Bởi vì đã từng xem ảnh nên Triệu Ngọc nhận ra đây chính là chủ nhân căn nhà – ông Sato.
Sato đợi Triệu Ngọc đến gần mới chậm rãi đứng dậy khỏi sô pha và hỏi: “Cậu cảnh sát này, bảo vệ dưới tầng nói cậu có chuyện quan trọng tìm tôi, không biết… là chuyện gì thế?”