Chương 2599 Tôi là cảnh sát ngọc (2)
Sato đã không còn trẻ tuổi nữa, khi đứng dậy nghênh đón Triệu Ngọc, thân thể ông ta hơi run lên, có vẻ như bị bệnh Parkinson** Bệnh Parkinson là một trong những bệnh về thần kinh, thường xảy ra khi nhóm tế bào trong não bị thoái hóa, không thể kiểm soát được vận động của cơ bắp, khiến cho con người đi lại khó khăn, cử động chân chạp, chân tay bị run cứng.
Hơn nữa, điều rất thú vị chính là mặc dù Sato đang nói chuyện với Triệu Ngọc, hai mắt vẫn không hề nhìn thẳng Triệu Ngọc, không biết là do thị lực của ông ta kém hay là có nguyên nhân gì khác.
Mặc dù ở nhà nhưng Sato vẫn mặc quần áo chỉnh tề, trông giống như sắp đi ra ngoài gặp nhân vật lớn nào đó vậy.
“Ông cứ gọi tôi là cảnh sát Ngọc là được!” Triệu Ngọc tự giới thiệu, sau đó bày tỏ ý định của mình, nói muốn tìm hiểu tình hình vụ án hoa hướng dương năm đó qua Sato.
“Đúng là… đúng là bất ngờ quá…” Sau khi biết được ý định của Triệu Ngọc, quả nhiên Sato tỏ ra kinh ngạc: “Vụ án đó… xảy ra vào năm 91 thì phải? Thời hạn truy tố đã qua rồi, không ngờ… vẫn còn ai đang điều tra à?”
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc nói: “Gần đây tôi nhận được chỉ thị của cấp trên, yêu cầu tiến hành điều tra tất cả các vụ chưa kết án một lần nữa, tôi thì phụ trách vụ án hoa hướng dương này!”
“Thế à?” Sato hơi hoài nghi: “Vài ngày trước, tôi vừa mới ăn cơm với Sở trưởng đấy! Sao không thấy ông ta nhắc tới nhỉ?”
“Tôi nghe nói…” Triệu Ngọc lờ đi lý do của đối phương, trực tiếp tâng bốc Sato: “Trong cuộc điều tra vụ án này, ông Sato là người chịu trách nhiệm cao nhất và vất vả nhất, cho nên hôm nay tôi đặc biệt đến đây thỉnh giáo ông!”
“Khụ!” Nghe đến đây, Sato giơ tay ra mời, hai người cùng ngồi xuống sô pha.
Ngay sau đó, Sato ra hiệu cho người hầu đến phòng bếp châm trà.
Triệu Ngọc quan sát hoàn cảnh một chút, phát hiện trong phòng vậy mà có tận bốn vệ sĩ, hai người đứng ở hai bên Sato, hai người còn lại thì một canh giữ ở cửa, một canh giữ hành lang dẫn đến phòng ngủ…
Ngoài ra, quản gia cũng đang đứng ở phía bên kia, chờ đợi mệnh lệnh của chủ nhân bất cứ lúc nào.
Phong cách này có cảm giác giống hoàng gia, Triệu Ngọc cũng thật không ngờ, một cảnh sát bình thường ngày trước, vậy mà hôm nay lại có được phong cách như thế!
“Tôi không biết cảnh sát Ngọc nghe nói từ đâu” Sato đặt hai tay lên đầu gối, nói đúng trọng tâm: “Nhưng sự thật là lúc ấy, tôi chỉ là phó trưởng phòng Điều tra Hình sự, không thể nói là người cố gắng nhất đâu! Nhưng mà vụ án đó thì nói ra lại thấy xấu hổ, tuy rằng chúng tôi đã điều tra trong thời gian rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra được hung thủ, thật sự đã phụ kỳ vọng của gia đình nạn nhân rồi! Tôi nhớ rõ cô gái bị hại vẫn còn rất trẻ, tên… tên là Nobuyoshi Hirajo, đúng không?”
“Đúng vậy” Triệu Ngọc nói: “Nếu ngài còn nhớ rõ thì tôi cũng không vòng vo nữa, chúng tôi đã truy tra những người biết chuyện hồi đó rồi, tất cả đều nói rằng trước khi nạn nhân bị hại, cô ấy đã từng qua lại rất thân thiết với một người đàn ông nước ngoài, ông có biết chuyện này không?”
“Ồ? Người nước ngoài?” Sato cố gắng nhớ lại một chút, hỏi: “Là.. là người nước ngoài như thế nào?”
“Là một người đàn ông da trắng, tóc quăn, cao khoảng 1 mét 85, lái một chiếc xe hơi sang trọng…” Triệu Ngọc miêu tả tin tức của người này: “Có nhân chứng nhìn thấy Nobuyoshi Hirajo từng bước xuống xe của anh ta, cử chỉ của hai người họ vô cùng thân thiết! Thế nhưng nghi phạm quan trọng như thế mà chúng tôi lại không nhìn thấy trên hồ sơ tư liệu, không biết là duyên cớ gì?”
“À… Tôi nhớ ra rồi, đúng là… đúng là có chuyện như vậy… Đúng thế…”
Không biết tại sao mà lúc đang nói chuyện, ánh mắt của Sato vẫn lóe lên vẻ né tránh, có vẻ không yên lòng cho lắm, cứ như là đang chờ đợi người nào vậy.
“Ồ? Ông còn nhớ rõ à?” Triệu Ngọc kinh ngạc lại vui mừng: “Cái người nước ngoài kia rốt cuộc là ai thế? Tại sao anh ta lại bị xóa thông tin khỏi hồ sơ?”
“Ừm… văn phòng thủ tướng ra công văn phê duyệt, chúng ta có thể không tuân mệnh sao?” Sato lộ ra vẻ chua xót.
“Hả?” Triệu Ngọc càng thêm bất ngờ: “Người này có ô dù lớn đến vậy sao?”
“Mấy cảnh sát nhỏ như chúng ta thì làm sao mà biết được rốt cuộc anh ta là ai chứ?” Sato bình tĩnh lại, nói: “Lúc trước, khi điều tra vụ án, tôi còn từng phụ trách điều tra tin tức của người này, nhưng mà phía tôi còn chưa bắt đầu đâu! Cấp trên đã lập tức truyền mệnh lệnh xuống, bảo tôi không cần tra người này nữa! Tôi còn nhớ rõ anh ta lái một chiếc Lincoln, chiếc xe kia… hình như là được tặng cho chúng ta khi Tổng thống Mỹ đến thăm hồi trước…”
“Không tra xét, tại sao lại không tra xét?” Triệu Ngọc càng thêm tò mò.
“Bởi vì người kia không có khả năng là hung thủ!” Sato nói: “Nobuyoshi Hirajo đã bị sát hại trong khoảng thời gian từ 9 giờ tối đến 11 giờ tối, mà lúc ấy, người kia đang tham gia một bữa tiệc tại khu nghỉ dưỡng suối nước nóng Anjo cách đó mấy trăm km, thậm chí, ngay cả ngài thủ tướng cũng có thể làm chứng cho anh ta đấy!”
“Ồ? Không ngờ… là thế sao?” Triệu Ngọc nhíu mày: “Vậy các ông không thấy kỳ quái sao? Nếu người này không có vấn đề thì tại sao không viết tên của anh ta lên hồ sơ chứ?”
“Người nổi tiếng, hiệu ứng của người nổi tiếng ấy mà…” Sato nói: “Lúc trước thì tôi không hiểu, nhưng sau này thì hiểu được rồi, người nổi tiếng giống như bọn họ đều cần thể diện, cần scandal ở mức 0, nếu tên của người đó có liên quan đến vụ giết người thì nó sẽ gây ảnh hưởng đến danh tiếng của anh ta… Huống hồ, bên phía chúng tôi còn phải can thiệp với đại sứ quán, phiền toái lắm, cho nên mới không có bất cứ ghi chép gì về anh ta…”
Triệu Ngọc lại hỏi: “Vậy… Nếu là một nhân vật lớn như thế… thì ông Sato tất nhiên đã phỏng đoán được một vài rồi nhỉ? Ông có biết rốt cuộc anh ta là ai không?”
“Không, tôi không biết…” Sato lắc đầu nói: “Cấp trên nói anh ta không có vấn đề thì phải là không có vấn đề! Tuy tôi từng đoán thân phận của anh ta, nhưng mà quốc gia rộng lớn như vậy, nhiều nhân vật lớn như vậy, làm sao mà đoán được chứ…”
“Hơn nữa, loại nhân vật lớn thế này đôi lúc không phải là sao kim danh tiếng hiển hách, có lẽ là đặc phái viên mà quốc gia của bọn họ cử tới, hoặc là phái viên bí mật gì đó, những cảnh sát nhỏ như chúng ta bình thường vốn dĩ không tiếp xúc được…”
“Ồ?” Triệu Ngọc cân nhắc một chút rồi hỏi: “Vậy về vụ án hoa hướng dương, ngài còn suy đoán nào khác không? Năm đó, đội của ngài có tra được nghi phạm nào khác hay không?”
“Chúng tôi đã tra xét rất nhiều nghi phạm, nhưng tất cả đều được loại trừ!” Sato trả lời: “Vụ án đó ấy mà, ban đầu chúng tôi nhìn kiểu gì cũng cảm thấy nó không giống một vụ án đơn, bởi vì các điểm đặc thù rất rõ ràng nên chúng tôi còn tưởng là một vụ án giết người hàng loạt! Thế nhưng chúng tôi không tìm được vụ án nào khác tương tự, rồi sau đó cũng không thấy có vụ nào xảy ra nữa…”
“Đúng rồi, nếu cậu muốn tìm hiểu các suy đoán của chúng tôi hồi trước thì tôi đúng là nhớ ra rồi, trưởng phòng của chúng tôi năm đó cho rằng có lẽ vụ án hoa hướng dương có liên quan đến tà giáo nào đó, tại hiện trường vụ án, chúng tôi đã tìm thấy mấy thứ giống như nến trắng và than củi! Có cảm giác như hung thủ đã thực hiện một nghi lễ hiến tế nào đó khi gây án…” Sato nói: “Nhưng mà do không có nhiều manh mối để lại hiện trường nên chúng tôi rất khó điều tra…”
“Tôi còn nhớ rõ là vì thế mà chúng tôi đã tham khảo ý kiến của nhiều chuyên gia về giáo phái, hỏi bọn họ xem có bất kỳ nghi thức huyết tế hay là truyền thuyết gì hay không, nhưng lại không tra được gì cả… Cuối cùng, bởi vì có hoa hướng dương và tai trái bị mất…” Sato nói: “Nên đã bị tòa soạn báo đặt tiêu đề là vụ án giết người kiểu Van Gogh, bởi vậy mà truyền khắp cả nước, thật là…”