← Quay lại trang sách

Chương 2601 Tôi là cảnh sát ngọc (3)

“Tôi đã quên là phương hướng nào rồi, cánh đồng ngô đó giờ đã không còn nữa, à không, tôi nói nhầm, là… là hoa hướng dương mới đúng” Sato nói chuyện càng ngày càng quanh co: “Thật có lỗi, mấy năm nay, cả Tokyo đều không có mấy vùng trồng hoa hướng dương… Nhưng mà tôi có thể nhớ rõ địa điểm xảy ra vụ án rất gần thôn trang, cho nên hẳn là Nobuyoshi Hirajo bị tấn công trên đường tan làm, sau đó bị kẻ bắt cóc kéo đi khoảng hơn 200 mét, kéo tới cánh đồng hoa hướng dương rồi mới sát hại!”“Vào thời ấy, nơi đó rất hẻo lánh” Sato nhớ lại rồi nói: “Sau đó, chúng tôi đã điều tra gần như toàn bộ cư dân trong thôn trang, nhưng mà lại không phát hiện ra gì cả…”

“Vậy… các mối quan hệ cá nhân thì sao?” Triệu Ngọc lại hỏi: “Nobuyoshi Hirajo có kẻ thù gì hay không?”

“Không có” Sato nói rất chắc chắn: “Cô bé kia là người lương thiện, luôn lạc quan, hướng về phía trước, nhiệt tình yêu thương cuộc sống, bất kể là mối quan hệ với người nhà hay là bạn bè cũng đều rất tốt…”

“Thế thì… Vụ án đó còn lưu lại cái gì không? Ví dụ như nến trắng và than củi còn sót lại ấy?” Triệu Ngọc lại hỏi.

“Cái này thì tôi cũng không biết, hẳn là sẽ bị niêm phong và cất vào kho hồ sơ rồi nhỉ?” Sato trả lời không xác định.

“Vậy… hung khí gây án thì sao? Còn nữa, hiện trường là cánh đồng hoa hướng dương, chẳng lẽ không lưu lại dấu chân nào sao?” Triệu Ngọc tiếp tục hỏi dồn.

“Có chứ, có dấu chân, đó là nền đất mềm nên không thể có chuyện không lưu lại dấu chân được” Sato nói: “Chúng tôi đã lấy được vài dấu chân đầy đủ, hoài nghi hung thủ là người đàn ông cao từ 1,80 đến 1,85 mét, nặng khoảng 90 kg, nhưng mà… lại không tìm được vân tay… Trong thời đại công nghệ còn kém phát triển, dấu chân và dấu vân tay là bằng chứng quan trọng nhất…”

“Nobuyoshi Hirajo lúc đó đang làm việc trong một công ty bất động sản” Triệu Ngọc lại hỏi: “Các ông đã điều tra các đồng nghiệp và lãnh đạo của cô ấy chưa?”

“Đương nhiên là chúng tôi có điều tra rồi” Sato nói: “ Chỉ có một số nam nhân viên phù hợp với đặc điểm, tất cả bọn họ đều có bằng chứng vắng mặt tại hiện trường, cũng được loại trừ hết…

“Ừm… Cảnh sát Ngọc…” Sato nhớ lại một chút, nói: “Lúc trước, khi chúng tôi phân tích vụ án, mọi người đều cho rằng vụ án hoa hướng dương khiến chúng tôi có một cảm giác giống như là ngẫu nhiên gây án!”

“Ồ? Ngẫu nhiên gây án?”

“Đúng vậy” Sato nói: “Mục đích của hung thủ chính là muốn giết một cô gái ở cánh đồng hoa hướng dương, ngày đó, chẳng qua là hắn trùng hợp gặp Nobuyoshi Hirajo vừa tan tầm về nhà vào lúc đêm khuya mà thôi!”

“Những vật hiến tế bị để lại hiện trưởng, lỗ tai bị cắt, vết thương hình chữ X, không có dấu vết bị xâm phạm, tất cả đều là đặc điểm trình bày điển hình, dường như hung thủ đang hoàn thành nghi thức giết người nào đó! Chính vì nguyên nhân này nên tôi mới đề cập với cậu rằng chúng tôi nghi ngờ đây có thể là một vụ giết người hàng loạt…”

“À…” Triệu Ngọc yên lặng gật đầu, phân tích của đối phương vẫn là có lý lẽ nhất định.

Dù sao thì bây giờ hắn đã biết được ở Seoul Hàn Quốc đã xảy ra một vụ án tương tự cũng trong năm ấy.

Nếu có thể chứng minh là cùng một người gây ra thì có thể chứng tỏ Nobuyoshi Hirajo chỉ là một trong những vụ án giết người hàng loạt tầm quốc tế!

Cho nên, việc điều tra các mối quan hệ cá nhân của Nobuyoshi Hirajo lập tức trở nên không còn quan trọng nữa!

Mà nếu thật sự là như thế thì độ khó khăn trong cuộc điều tra vụ án bí ẩn này sẽ tăng lên rất nhiều, hung thủ giết người xong là lập tức đổi sang quốc gia khác thì làm sao có thể phá được vụ án này chứ?

“Nếu như vậy…” Triệu Ngọc cân nhắc một chút, hỏi: “Xin hỏi ngài có biết thân phận của người nước ngoài đó hay không? Tôi đang nghĩ cho dù người nước ngoài kia không phải hung thủ nhưng anh ta và Nobuyoshi Hirajo có quan hệ thân thiết, nói không chừng cũng có thể cung cấp manh mối gì đúng không?”

“Chuyện này chỉ sợ rất khó” Sato nói: “Lúc ấy, người biết thân phận của anh ta chỉ có Cục trưởng, Sở trưởng và văn phòng thủ tướng, cùng với bản thân thủ tướng thôi! Nhưng mà những người này bây giờ hầu như đều đã qua đời rồi, nếu muốn biết thân phận của người nước ngoài kia thì chỉ sợ… cậu phải hỏi ngài thủ tướng hồi đó nhỉ?”

“À, được rồi!” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Dù thế nào đi nữa thì tôi vẫn muốn cảm ơn ông đã cung cấp thông tin! Tôi sẽ tiếp tục cố gắng phá được vụ án này…”

“Tốt lắm” Sato đứng dậy từ trên sô pha, đi đến gần và bắt tay Triệu Ngọc: “Tôi cũng hy vọng có thể nhìn thấy hung thủ bị đưa ra công lý lúc sinh thời…”

⚝ ✽ ⚝

Ngay trong nháy mắt bắt tay, Triệu Ngọc đột nhiên phát hiện ra ngón tay của Sato không được bình thường, không ngờ ông ta lại thừa dịp lúc bắt tay mà dùng sức vạch vài cái lên lòng bàn tay Triệu Ngọc.

⚝ ✽ ⚝

Không phải chứ?

Triệu Ngọc cực kỳ nhạy bén, lập tức phát hiện ra vẻ dị thường của Sato, hẳn là ông ta đã viết chữ cái tiếng Anh là “S” lên lòng bàn tay mình!

S…

SOS sao?

Chẳng lẽ…

Phụt!

Kết quả, ngay tại lúc Triệu Ngọc còn chưa buông tay ra thì bỗng phụt một tiếng, đầu Sato tuôn ra hoa máu, biến thành xác chết rồi ngã xuống mặt đất!

Ôi trời ạ!?

Triệu Ngọc kinh hãi, dòng suy nghĩ chuyển động, lập tức mặc áo chống đạn tàng hình lên.

Giương mắt nhìn lại, thấy kẻ nổ súng không phải người khác, đúng là một trong hai vệ sĩ vốn luôn đứng ở phía sau sô pha!

Tại sao?

Tại sao lại có thể như thế được?

Triệu Ngọc nhìn thoáng qua Sato ngã trên mặt đất, hiển nhiên ông ta đã chết rồi! Máu tươi ồ ồ chảy ra, nhuộm đỏ chiếu tatami…

Lúc trước, thông qua máy thăm dò tàng hình, Triệu Ngọc đã phát hiện ra tất cả vệ sĩ trong phòng đều mang vũ khí.

Hơn nữa, thông qua ánh mắt né tránh và giọng nói khẩn trương của Sato, hắn cũng phát hiện một vấn đề.

Nhưng mà hắn vẫn không hề nghĩ đến phương diện khác, hắn chỉ cho rằng Sato đã chọc phải phiền toái nào đó, hoặc là bị người ta bắt làm con tin, hoặc là ông ta sắp thực hiện một hành động quan trọng nào đó.

Nhưng hắn không tài nào ngờ được Sato lại bị cấp dưới xử lý chỉ trong nháy mắt!

Chẳng lẽ những người này không phải cấp dưới của Sato à?

Quả nhiên, sau khi Sato bị giết, bốn gã vệ sĩ trong phòng lập tức bao vây Triệu Ngọc ở giữa, dùng súng chĩa ngay vào Triệu Ngọc!

Triệu Ngọc có áo chống đạn trong người nên đương nhiên là hắn có thực lực vùng lên phản kích ngay lập tức.

Nhưng mà tình hình đột ngột như thế, căn cứ vào lòng hiếu kỳ của thám tử, hắn vẫn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích.

Giây tiếp theo, tên quản gia vốn vẫn đứng ở xa, trông cực kỳ vô hại đột nhiên cất bước đi tới trước mặt Triệu Ngọc.

Ôi trời…

Quản gia có sắc mặt âm trầm, chỉ trong nháy mắt vậy mà đã biến thành một tên ác ma!

“Chuyện… chuyện gì xảy ra thế này?” Triệu Ngọc dùng tiếng Nhật hỏi một câu: “Có phải đã có hiểu lầm gì hay không?”

“Đúng thế, tôi cũng cảm thấy giữa chúng ta có sự hiểu lầm rất lớn” Ai ngờ, quản gia vừa mở miệng thì lại là tiếng Trung lưu loát, hai mắt gã như điện, nhìn chằm chằm Triệu Ngọc mà nói ra ba chữ: “Ngài Triệu Ngọc!!!”

Được lắm…

Trong lòng Triệu Ngọc nặng nề, rõ ràng là đối phương đang nhằm vào mình!

Thật không ngờ bọn chúng lại dùng cách này, có phải hơi long trọng không?

Nhưng mà trong lòng Triệu Ngọc vẫn hiểu rõ, nếu mục đích của đối phương chỉ là để giết chết mình thì vốn dĩ không cần chờ hắn với Sato trò chuyện nhiều câu vô nghĩa như vậy, mình vừa vào phòng là bọn chúng có thể ra tay.

Cho nên bây giờ, mình vẫn còn an toàn, vừa hay có thể lợi dụng cơ hội này để tìm hiểu một vài tình báo.

“Cảnh sát Ngọc, cái tên này thật không tệ đâu!” Quản gia đến trước mặt Triệu Ngọc, nhìn chằm chằm vào Triệu Ngọc và nói: “Anh thật không hổ là thần thám nổi tiếng, anh đến sớm hơn chúng tôi dự kiến một hai ngày đấy! Chúng tôi còn tưởng rằng ngày mai hoặc là ngày kia, chúng ta mới có thể gặp mặt cơ!”

“Đúng vậy! Ha ha…” Triệu Ngọc cũng cười ha ha, thuận miệng nói: “Tôi còn cho rằng Dạ Xoa các anh đã chết hết rồi, chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa cơ!”

Bộp…

Triệu Ngọc vừa dứt lời thì không khí trong phòng lập tức trở nên khẩn trương và áp lực, vẻ mặt của tất cả mọi người đều biến sắc…