← Quay lại trang sách

Chương 2602 Dự cảm xấu

“Tôi nhớ rất rõ, tuy rằng chỉ gặp một lần nhưng mà ấn tượng khắc sâu, hơn nữa…” Trong điện thoại di động của đội trưởng Thiệu, đoạn ghi âm của Mã Bưu vang lên: “Lúc ấy tôi và Trương Khải Nhạc còn chưa chia tay đâu! Anh ta trông như vậy mà bắt chuyện với Khải Nhạc, dù sao tôi cũng phải chú ý một chút chứ?”“Vậy…” Kế tiếp là câu hỏi của cảnh sát: “Anh có thể kể lại cho chúng tôi tình hình lúc ấy được không?”

“À… Rất đơn giản” Mã Bưu nói: “Tôi và Trương Khải Nhạc lúc ấy đang tham dự triển lãm tranh, ở bên ngoài cung văn hoá, lúc tôi đi mua nước thì nhìn thấy một thằng nhóc rất tuấn tú ngăn cản Trương Khải Nhạc, thằng nhóc này chính là người trong bức ảnh này!”

“Lúc ấy, anh ta trông rất tức giận, vừa lao tới đã lập tức xảy ra khắc khẩu với Trương Khải Nhạc rồi, lúc ấy nhiều người lắm, tôi chỉ nghe được “Tôi là cái gì”, “Cô không nên đối xử với tôi như vậy” vv… Các cô thử nghĩ xem, tôi vừa nhìn thấy tình hình như vậy, đương nhiên không thể ngồi yên không để ý đến, cho nên lập tức xông lên túm áo anh ta” Mã Bưu nói: “Tôi vốn muốn hỏi cho rõ, sau đó đánh anh ta một trận, nhưng Trương Khải Nhạc lại đẩy tôi ra! Sau đó, Trương Khải Nhạc đã giải thích với tôi rằng anh ta chỉ là hàng xóm, đầu óc có chút vấn đề, không biết là muốn theo đuổi cô ấy hay muốn làm gì, tóm lại là rất đáng ghét…”

“Tôi cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên là tôi không tin lời giải thích của Trương Khải Nhạc rồi, nhưng mà tôi cũng hiểu tính tình của cô ấy, nếu tôi còn vặn hỏi thì cuối cùng chỉ biết tự chuốc lấy khổ thôi!”

“Ban đầu, tôi còn nói với cô ấy là tôi muốn đi lý luận với thằng nhóc kia, nhưng Trương Khải Nhạc khuyên tôi là cô ấy sẽ nhanh chóng chuyển nhà, không đáng đâu, sau đó… không giải quyết được gì!”

“Anh có chắc là Trương Khải Nhạc nói rằng anh ta chính là hàng xóm không?” Cảnh sát lặp lại một lần, hỏi: “Trương Khải Nhạc lúc ấy đang sống ở nơi nào?”

“À, ở đường Thành Công” Mã Bưu không cần nghĩ ngợi đã nói: “Lúc đó, cô ấy vừa mới tốt nghiệp, mối quan hệ với gia đình vốn không tốt đẹp, thuê nhà thì ngại đắt, cho nên đã cùng hai người bạn khác thuê nhà ở đó! Nhưng mà không ở đó lâu, chỉ một thời gian sau thì Trương Khải Nhạc đã bán được tất cả các bức tranh, có tiền nên cũng lập tức dọn ra ngoài và tự thuê phòng ở!”

“Vậy…” Cảnh sát hỏi: “Anh có thể nói rõ cô ta cụ thể ở nơi nào và bao lâu không?”

“Bảy năm trước, có lẽ ở khoảng nửa năm thì phải?” Mã Bưu nói: “Tổng thể mà nói thì cuộc sống không vui vẻ cho lắm, cô ta luôn oán giận, nói là bạn cùng phòng thường xuyên dẫn đàn ông về, nhà còn thường xuyên bị mất nước nữa chứ…”

“Anh có thể nói cho tôi biết vị trí cụ thể và số nhà không?” Cảnh sát lại hỏi.

“Được, được, chắc là tôi vẫn có thể nhớ được” Mã Bưu nhớ lại rồi kể: “Hẳn là số 153 đường Thành Công, đúng, đúng rồi! Bởi vì lúc ấy, tôi thường xuyên lái xe máy đến đón cô ấy, trong phòng còn có hai người đẹp nữa nên tôi không tiện đi vào, chỉ có thể chờ ở cửa, cho nên tôi nhớ rõ số nhà lắm…”

Nghe đến đây, đội trưởng Thiệu tắt đoạn ghi âm trên di động và nói: “Từ đoạn này trở đi thì không có tin tức quan trọng nào nữa! Tổ phó Miêu, xem ra Trương Thế Hùng và Trương Khải Nhạc có quan hệ gì thì phải?”

“Tôi là cái gì? Cô không nên đối xử với tôi như vậy…” Thôi Lệ Châu lặp lại một đoạn trong đoạn ghi âm rồi nói: “Câu thế này thì chỉ có người thân mật mới nói ra thôi, cho nên… hẳn là hai người bọn họ có quan hệ không tầm thường đâu!”

“Hàng xóm, không ngờ lại là hàng xóm…” Tăng Khả buồn bực ôm đầu, nói: “Trong hồ sơ tin tức về Trương Khải Nhạc, không ngờ lại không ghi chi tiết cô ta từng sống ở đường Thành Công, cho nên…”

“Tăng Khả, cậu hãy nhanh chóng điều tra số 153 này đi!” Miêu Anh nói: “Nếu tôi không nhớ lầm thì số 153 chắc nằm đối diện nhà Trương Thế Hùng, cũng là một tòa nhà nhỏ hai tầng với diện tích không lớn…”

“Vâng!” Tăng Khả đồng ý.

“Cả hai cô gái từng thuê chung với Trương Khải Nhạc nữa” Miêu Anh nói: “Cậu hãy tra tin tức của họ, nếu ngôi nhà của Trương Khải Nhạc thật sự nằm ở phía đối diện thì hẳn là hai người kia biết rất nhiều chuyện đấy!”

“Vâng!” Tăng Khả lại đồng ý.

“Sao em cứ cảm thấy…” Thôi Lệ Châu nuốt ngụm nước bọt, nói: “Ông thầy Mã Bưu kia ngay từ lúc ấy đã bị cắm sừng rồi nhỉ? Một người phụ nữ phóng khoáng như Trương Khải Nhạc, liệu có thể… từng xảy ra quan hệ với Trương Thế Hùng hay không? Nói đến mới thấy…” Thôi Lệ Châu thì thào: “Trương Thế Hùng có vẻ ngoài mi thanh mục tú*, thật đúng là đẹp trai đấy!”

* Mi thanh mục tú là chỉ lông mày thanh mảnh, rõ nét, còn ám chỉ mắt sáng và đẹp. Người có đặc điểm này có đầu óc thông minh, linh khí dồi dào, tâm tính nho nhã, có khả năng quan sát nhạy bén và phân tích tốt.

“Đúng vậy” Đội trưởng Thiệu phụ họa thêm: “Có lẽ Trương Khải Nhạc và Trương Thế Hùng đã xảy ra quan hệ, đối với Trương Khải Nhạc thì chỉ là một chuyện rất bình thường, nhưng đối với người mới biết yêu như Trương Thế Hùng mà nói thì lại hoàn toàn khác!

“Bảy năm trước, Trương Thế Hùng vừa mới 20 tuổi thôi!”

“Đúng! Đúng rồi…” Thôi Lệ Châu nói: “Trong phim thường xuyên có tình tiết như vậy, Trương Thế Hùng coi Trương Khải Nhạc là chân thành, cho rằng Trương Khải Nhạc đã lừa gạt mình, hoặc là phản bội mình, cho nên sau khi mất liên lạc, anh ta lập tức coi Trương Khải Nhạc như mục tiêu trả thù!”

“Từ từ đã!” Hai mắt Miêu Anh lập tức sáng ngời: “Mọi người có còn nhớ rõ bức tranh bồn tắm đỏ của Trương Khải Nhạc không? Bức tranh kia đã được vẽ vào bảy năm trước, Trương Thế Hùng cũng vào ở nhà dì anh ta bảy năm trước, Trương Thế Hùng đi tìm Trương Khải Nhạc lý luận, chẳng lẽ sự tranh chấp giữa bọn họ… không phải vì tình cảm!?”

“Không phải chứ?” Thôi Lệ Châu cố gắng đuổi kịp tiết tấu, nói: “Ý của chị Miêu là lý do Trương Khải Nhạc vẽ ra bức tranh kia có liên quan đến Trương Thế Hùng? Thế nhưng Trương Thế Hùng hồi đó chỉ là một thằng nhóc, sao anh ta lại dính líu gì đến vụ án bồn tắm đỏ chứ?”

“Tôi đã tra rồi” Tăng Khả nói: “Gia đình Trương Thế Hùng thật sự không có bất cứ liên quan gì đến vụ án bồn tắm đỏ 40 năm trước cả!”

“Tôi… Tôi có một dự cảm không lành chút nào…”

Đột nhiên, Miêu Anh nghĩ tới chuyện quan trọng nào đó, cô bước tới trước mặt bảng trắng, bắt đầu tập trung quan sát tin tức được ghi trên đó.

“Dự cảm xấu sao?” Thôi Lệ Châu chậc lưỡi nói: “Chị đừng làm em sợ chứ, chị đừng nói là sẽ có vụ án bồn tắm đỏ thứ hai xảy ra đấy nhé?”

“Không phải chứ?” Đội trưởng Thiệu hoảng sợ: “Chúng ta đã tìm được quan hệ giữa nghi phạm và nạn nhân rồi, bây giờ xem ra thì khả năng Trương Thế Hùng là sát thủ bồn tắm đỏ vẫn là lớn nhất nhỉ?”

“Đúng rồi còn gì?” Thôi Lệ Châu khó hiểu, hỏi Miêu Anh: “Tuy rằng anh ta sắp được thả ra, nhưng chỉ cần chúng ta trông chừng anh ta thật chặt thì sao anh ta có thể tiếp tục ra tay được nữa chứ?”

“Không… Không phải…” Miêu Anh lắc đầu nói: “Dự cảm xấu mà chị đang nói đến không phải ý này! Không phải sắp xảy ra mà là… đã xảy ra!”

“Đã xảy ra? Xảy ra cái gì?” Thôi Lệ Châu càng thêm khó hiểu.

“Chúng ta đã điều tra căn nhà của Trương Thế Hùng” Miêu Anh nhìn bảng trắng và nói: “Căn nhà kia là của cô anh ta để lại, chưa từng cho ai thuê cả, hơn nữa vẫn luôn được cha mẹ Trương Thế Hùng phụ trách tu sửa quét tước, sau đó… bảy năm trước, Trương Thế Hùng đã vào ở! Sau đó, Trương Khải Nhạc đã vẽ bức tranh kia…”

“Chẳng lẽ… mọi người không phát hiện ra một vấn đề à?” Miêu Anh quay đầu, nhìn về phía Thôi Lệ Châu và đội trưởng Thiệu.

“Vấn đề? Vấn đề gì cơ?” Thôi Lệ Châu thúc giục.

“Đồ đạc của cô anh ta đâu? Tại sao… chúng ta lại không thấy đâu cả?”