← Quay lại trang sách

Chương 2603 Lời thuyết phục đầy xấu hổ

“Lợi hại đấy…” Quản gia mặc tây phục màu trắng, vẫn nhìn chằm chằm Triệu Ngọc mà nói: “Không ngờ lại bị anh đoán đúng nhanh như vậy!”“Hừ!” Triệu Ngọc nhếch khóe miệng lên: “Không phải tôi đoán được đâu, mà là chỉ thuận miệng lừa đại một câu mà thôi, không ngờ lại mò đúng rồi!”

“Lừa đại?” Đối phương tuy nói tiếng Trung lưu loát nhưng dường như không hiểu rõ mấy chữ “lừa đại”, “mò” cho lắm.

“Được rồi, nếu thân phận đã bại lộ thì đừng nhiều lời nữa!” Triệu Ngọc lên tiếng: “Nói đi, các anh muốn biết cái gì?”

Triệu Ngọc ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trên thực tế cũng muốn nhân cơ hội dò hỏi manh mối.

“Trước khi đến đây, có người đã cảnh cáo tôi rằng anh là một người cực kỳ khó đối phó” Quản gia nheo mắt lại, hung ác nói: “Xem ra tôi thật sự không thể sơ suất được!”

“Anh nhiều lời nhảm nhí thật đấy, không nghe nói đến câu tất cả nhân vật phản diện đều chết vì dông dài à?” Triệu Ngọc thúc giục: “Mau lên, có việc thì nói đi, tôi bận lắm, còn phải tra án nữa đấy!”

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc không xử sự như dự kiến, đánh đối phương không kịp trở tay, một hồi lâu sau vẫn chưa định thần lại được.

“Đừng nói cho tôi rằng đây lại là một câu chuyện xưa cũ nhé” Triệu Ngọc tức giận mà trừng quản gia một cái: “Anh và Long Vương là bạn thân, nên anh báo thù thay hắn! Hoặc là anh muốn lấy tình báo tuyệt mật từ tôi, anh có thể chuẩn bị sao cho thật mới mẻ không?”

“Anh… Ừm…” Quản gia cuối cùng cũng nóng nảy, dùng tiếng Anh mà hét lên: “Này! Chúng ta có thể nói tiếng Anh không!?”

Nói xong câu này, gã mới giật mình nhận ra súng đang ở trong tay bọn chúng, sao vẫn còn bị Triệu Ngọc đoạt mất nổi bật chứ?

“Chết tiệt!” Quản gia mắng một câu, hung hăng nói với Triệu Ngọc: “Anh tưởng quá tốt đẹp rồi đấy, chúng tôi không giết anh, chỉ là muốn tra tấn anh mà thôi!”

Nói xong, gã nháy mắt một cái, lập tức có đàn em lấy ống chích ra.

Ý của bọn chúng đã quá rõ ràng rồi, bọn chúng muốn khiến Triệu Ngọc ngất đi bằng thuốc mê.

“Không phải chứ? Các anh vốn là Dạ Xoa đấy, sao lại trở nên thấp kém không thú vị thế?” Triệu Ngọc tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Không có thứ gì tiên tiến hơn một chút à?”

“Anh… Miệng của anh cũng thối thật!” Quản gia lại mắng một câu, lại ra hiệu cho đàn em tiến lên tiêm cho Triệu Ngọc.

“Chờ đã!” Triệu Ngọc lại quát to một tiếng, ngẩng đầu nói: “Các anh sẽ không ngốc đến mức này đấy chứ? Chẳng lẽ các anh không phát hiện ra mình đã bị người ta lợi dụng à?”

“Chết tiệt!” Quản gia phát điên: “Rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh vừa nói là nhân vật phản diện chết vì nói nhiều! Chẳng lẽ anh nói ít à?”

“Nghe, nghe này” Triệu Ngọc nói: “Tôi nói thì các anh nghe, thấy có lý không? Nếu tôi nói sai thì các anh róc tôi cũng kịp mà!”

“Róc? Ma?” Quản gia nghe không hiểu: “Nghĩa là sao?”

“Được rồi” Triệu Ngọc đành phải chỉnh máy phiên dịch tàng hình đến tiếng Anh, giải thích lại với gã rồi nói: “Trước kia, các anh nghe lệnh của Lundy, bây giờ Lundy đã chết, hẳn là các anh bị kẻ kế nhiệm phái ra bắt tôi nhỉ? Nhưng mà các anh biết không? Tại sao tôi lại đến đây? Bởi vì kẻ kế nhiệm đã dẫn tôi tới nơi này, hơn nữa, hắn cũng đã để lộ cho tôi biết chuyện các anh mai phục ở đây! Cho nên, tôi vừa đến là biết ngay các anh là ai!”

“Anh… Anh là đồ điên à?” Quản gia và tất cả đồng lõa của gã đều ngây ngốc, quản gia trợn mắt đỏ lừ, nói: “Anh biết chúng tôi mai phục ở đây mà vẫn còn đến chịu chết sao?”

“Không, nói thế thì sai rồi, không phải là tôi đi tìm cái chết đâu” Triệu Ngọc thuận miệng nói bừa: “Tôi đương nhiên là đã chuẩn bị rồi, tôi đã cho tay súng bắn tỉa mai phục rồi, nếu các anh ai dám lộn xộn thì sẽ bị đánh gục ngay lập tức!”

Hắn vừa nói vậy, bọn tội phạm cực kỳ hoảng sợ, tất cả đều cảnh giác mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

Quả thực có một tòa nhà cao tầng khác ngoài cửa sổ, nếu thực sự có tay súng bắn tỉa thì đúng là có thể bắn vào trong phòng.

“Thế à?” Nhưng mà quản gia không tin, gã bước lên phía trước một bước, hung hăng nói: “Nếu anh biết chúng tôi là Dạ Xoa thì hẳn là anh cũng biết chúng tôi đã chuẩn bị từ trước rồi!”

“Đúng là ngu xuẩn” Triệu Ngọc có áo chống đạn trong người, lại có ô dù to khỏe là Lee Bon Seong nên tự nhiên không hề sợ hãi, tiếp tục nói: “Trọng điểm của tôi không phải là ai trong chúng ta chuẩn bị tốt hơn ai, mà là tại sao chúng ta lại để người khác dắt mũi chứ? Hẳn là các anh đã biết kẻ kế nhiệm Lundy đang tẩy bài đúng không? Hắn đang muốn lợi dụng tay của tôi để giết chết các anh đấy!”

“Anh thật đúng là dõng dạc, thảo nào có kẻ gọi anh là cuồng thám” Quản gia nói: “Tại sao lại không thể là lợi dụng tay của chúng tôi để giết chết anh chứ?”

“Shit!” Triệu Ngọc tức giận đến mức chửi đổng: “Đã đến lúc này rồi mà anh còn so đo mấy chữ vô dụng đó à? Mấu chốt là chúng ta đều bị lợi dụng! Chẳng lẽ hai nhà chúng ta không thể hợp tác một chút à? Tại sao các anh lại cam tâm làm tay sai cho bọn chúng chứ? Sau khi giết chết tôi, các anh sẽ lập tức bị kẻ kế nhiệm diệt khẩu! Tôi đến đây là để cứu các anh! Rất chân thành mà cứu vớt các anh đấy!”

“…” Lúc này, quản gia lại nghẹn lời, mà các sát thủ khác cũng lộ vẻ xấu hổ.

“À…” Trong phút chốc, Triệu Ngọc lại hiểu rõ một chuyện, kinh ngạc nói: “Ồn ào từ nãy đến giờ mới biết các anh đều chỉ là binh lính thôi à? Không tự quyết được chứ gì? Thế thì mau gọi sếp của các anh đến đây, chúng ta thương lượng chuyện hợp tác nhé?”

Xèo xèo…

Ngay tại lúc Triệu Ngọc đang thuyết phục thì bên tai bỗng vang lên một âm thanh chói tai.

Lúc này, hắn mới phát hiện ra thiết bị liên lạc mà mình vẫn giấu trong tai đã lâu rồi không có tin tức gì cả.

Theo lý mà nói thì thiết bị liên lạc vẫn luôn được bật, hẳn là hắn có thể nghe được giọng của Lee Bon Seong, thế nhưng đã qua lâu như vậy rồi, nhà Sato lại xảy ra biến cố như thế, tại sao Lee Bon Seong không nói một tiếng nào cả?

Chẳng lẽ…

Chết tiệt!

Triệu Ngọc lúc này mới phát hiện ra tín hiệu của thiết bị liên lạc không biết từ lúc nào đã bị chặn.

Nói như vậy… tức là tín hiệu đã bị Dạ Xoa chặn?

Thế nhưng Triệu Ngọc phát hiện ra quản gia và nhiều sát thủ vậy mà cũng bất giác đè lại lỗ tai, xem ra tín hiệu của bọn chúng cũng đã bị quấy nhiễu, chuyện này…

Kết quả, ngay tại lúc Triệu Ngọc vừa định nói gì thì cửa sổ kính sát đất lập tức vỡ vụn!

Một viên đạn tinh chuẩn bắn trúng quản gia còn đang ngỡ ngàng!

Viên đạn sắc bén, quản gia hự một tiếng rồi ngã xuống đất, chết ngay tại chỗ!

Cạch!

Quản gia vừa chết là trong phòng lập tức trở nên rối loạn, đám vệ sĩ còn chưa rõ tình hình, chỉ có thể cho rằng người của Triệu Ngọc đã mở súng đầu tiên!

Vì thế, bọn chúng cũng đều nhấn cò súng, lập tức bắn về phía Triệu Ngọc.

Khoảng cách gần như thế, Triệu Ngọc dù có muốn cũng không thể né tránh được, nhưng mà hắn có áo chống đạn tàng hình trong người, tự nhiên không hề sợ hãi.

Hắn tung người như một con cá, lẻn đến phía sau sô pha.

Mà đúng lúc này, tiếng súng bắn tỉa bên ngoài lại vang lên!

Viên đạn xuyên qua một cửa sổ kính sát đất khác, bắn gục một sát thủ ngay tại chỗ!

Ngay sau đó, súng bắn tỉa liên tục rung lên, khiến cả căn phòng trở nên hỗn loạn, đám sát thủ kia không dám lộ mặt nữa, tất cả đều tìm nơi ẩn nấp.

Hẳn là… không phải thằng cháu Lee Bon Seong kia đấy chứ?

Triệu Ngọc tính toán trong lòng, tuy rằng tay súng bắn tỉa không có ý bắn hắn, nhưng Triệu Ngọc nhớ lại, Lee Bon Seong đâu thể có súng bắn tỉa được?

Hơn nữa, cho dù có thì hắn ta cũng đâu thể nổ súng liều lĩnh như vậy được?

Chuyện này… rốt cuộc chuyện này con mẹ nó là thế nào đây?