Chương 2604 Dự cảm ứng nghiệm (1)
Mười giờ trưa, tại Cục Cảnh sát Vân Châu, trong phòng thẩm vấn“Đồ đạc của cô tôi à?” Khi nhân viên thẩm vấn hỏi vấn đề này, Trương Thế Hùng đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cúi đầu trầm tư, cuối cùng mới nói: “Đồ đạc của cô tôi chắc là ở chỗ cha mẹ tôi thì phải? Lúc chuyển nhà thì… có thể đã xử lý một vài thứ rồi…”
“Vậy… cô của anh đã để lại những gì?” Nhân viên thẩm vấn lại hỏi.
“À, toàn là đồ cũ như lược, sườn xám và một vài bức ảnh thôi!” Trương Thế Hùng trả lời: “Cô của tôi từng làm việc cho một công ty nước ngoài, thu nhập của cô ấy rất cao, cô ấy còn quen biết một vài nhân vật nổi tiếng của Vân Châu nữa, từng chụp ảnh chung với rất nhiều nhân vật lớn đấy! Anh cảnh sát à, tôi không hiểu rốt cuộc các anh muốn biết cái gì?” Trương Thế Hùng sợ hãi hỏi: “Tại sao các anh lại cảm thấy hứng thú với cô của tôi thế? Còn nữa, các anh muốn giam tôi đến lúc nào đây, khi nào tôi có thể rời khỏi đây? Tôi còn phải… đi làm đấy!”
“Trương Thế Hùng, chẳng lẽ anh còn chưa rõ tình hình của mình sao?” Nhân viên thẩm vấn đặt bức ảnh của Trương Khải Nhạc xuống trước mặt Trương Thế Hùng, nặng nề mà nói: “Tôi hỏi lại anh một lần nữa, rốt cuộc anh có quen biết người phụ nữ này hay không?”
“Chuyện này…” Trương Thế Hùng sửng sốt một cái, sau khi nghiêm túc nhìn thoáng qua bức ảnh thì sợ hãi trả lời: “Tôi chỉ thấy người phụ nữ này trông quen quen thôi, nhưng tôi thật sự không biết cô ta mà?”
“Còn nói không biết à? Chậc chậc…” Nhân viên thẩm vấn quát: “Chúng tôi đã tìm được nhân chứng rồi! Người đó đã chứng minh anh và người phụ nữ này chẳng những quen biết nhau mà còn có mối quan hệ không tầm thường nữa! Một ngày nào đó bảy năm trước, có người nhìn thấy anh và Trương Khải Nhạc khắc khẩu với nhau ở bên ngoài cung văn hoá, anh còn nói rằng “Tôi là cái gì”, anh đừng nói là không nhớ rõ đấy nhé?”
“Cái gì? Cung văn hoá… Người phụ nữ?” Trương Thế Hùng lại nhìn thoáng qua bức ảnh, nói: “Chính là người phụ nữ trên bức ảnh này à? Các anh chắc chắn… là tôi sao? Tại sao… tôi lại chẳng nhớ gì cả?”
Trong phòng quan sát, Thôi Lệ Châu không kiềm chế được nữa, cô ta chỉ vào Trương Thế Hùng phía sau tấm kính đơn và nói: “Ánh mắt né tránh, mí mắt co rúm, hai tay run lên, nói chuyện quanh co, đây đều là đặc điểm điển hình của việc nói dối! Chắc chắn là Trương Thế Hùng quen biết Trương Khải Nhạc, anh ta… anh ta không dám thừa nhận chỉ vì sợ chúng ta biết quan hệ của bọn họ, do đó nhận định anh ta chính là sát thủ bồn tắm đỏ!”
“Em nói không sai, nhưng mà…” Ngô Tú Mẫn lắc đầu thở dài: “Vẫn không trợ giúp gì cho vụ án cả! Nếu Trương Thế Hùng một mực chắc chắn anh ta không hề quen biết Trương Khải Nhạc thì chúng ta cũng không thể dựa vào một đoạn ký ức bảy năm trước của Mã Bưu để phán định được!”
“Hai cô gái đã từng thuê chung với Trương Khải Nhạc đâu?” Thôi Lệ Châu vội vàng mà nói: “Tìm được họ chưa? Hai người đó hẳn là biết gì đó đúng không?”
“Thật ra thì tôi tìm được rồi!” Đội trưởng Thiệu tiếc nuối nói: “Hai cô gái bây giờ đang ở nước ngoài, chúng tôi vừa tiến hành hỏi thăm qua video, nhưng mà hai cô gái này bày tỏ rằng họ đều không biết Trương Thế Hùng! Hơn nữa, họ cũng không nhớ được gì về những người hàng xóm sống đối diện hồi đó cả…”
“Không phải chứ? Không đáng tin như vậy cơ à?” Thôi Lệ Châu buồn bực: “Dù sao thì Trương Thế Hùng cũng là một anh chàng đẹp trai, thế mà không gây ấn tượng gì sao? Không lẽ mấy cô đó ngày ngủ đêm chơi, không ghé thăm láng giềng bao giờ à?”
“…” Ngô Tú Mẫn lau mồ hôi, trách cứ: “Tiểu Thôi à, em bớt nói hai câu không được à?”
“Đội trưởng Thiệu” Miêu Anh thì ra lệnh: “Anh lập tức gửi bức ảnh của Trương Thế Hùng cho tất cả những người quen biết Trương Khải Nhạc, xem có ai nhận ra anh ta không?”
“Vâng!” Đội trưởng Thiệu nhận lệnh.
“Chị Ngô” Miêu Anh lại nói với Ngô Tú Mẫn: “Chị đi làm thủ tục thả người đi! Tiểu Thôi” Cô chỉ một ngón tay vào Thôi Lệ Châu: “Em đi trông chừng anh ta!”
“Vâng!” Hai người cùng nhau trả lời.
“Tổ phó Miêu, tổ phó Miêu” Lúc này, cửa chính của phòng quan sát bị đẩy ra, giọng của Nhiễm Đào từ bên ngoài truyền đến: “Việc khám xét nhà của cha mẹ Trương Thế Hùng đã được tiến hành xong, không tìm được thứ gì liên quan trực tiếp đến vụ án, Khoa Giám chứng đã thu thập được một số sợi tóc và họ đã đi xác định danh tính rồi!”
“Còn nữa” Anh ta chỉ một ngón tay sang phía khác, nói: “Cha mẹ Trương Thế Hùng đã được mời tới đây rồi, họ đang ở phòng hỏi thăm, ừm…”
Miêu Anh nhìn liếc qua một cái, phát hiện mọi người ai cũng bận bịu việc riêng, vì thế gật đầu nói: “Được rồi, tôi tự mình đi hỏi vậy!”
Mấy phút sau, Miêu Anh đi tới phòng hỏi thăm, gặp được cha mẹ Trương Thế Hùng.
Hai ông bà hiển nhiên cực kỳ sốt ruột, vừa gặp đã lập tức lo lắng hỏi rốt cuộc Trương Thế Hùng đã xảy ra chuyện gì? Có nặng lắm không?
Nhìn thấy hai ông bà đang lo lắng, Miêu Anh đành phải nói một đống lý do thoái thác theo kiểu hình thức hóa, nói cảnh sát chỉ tìm anh ta để điều tra vụ án thôi.
Cha mẹ Trương Thế Hùng trông khá thành thật, bọn họ luôn cúi đầu, vẻ mặt sầu lo, không dám nói linh tinh.
“Bác không cần lo đâu!” Miêu Anh khuyên nhủ: “Chúng tôi chỉ muốn hiểu biết tình hình thôi, xin hỏi…” Chuyện thứ nhất tự nhiên là nạn nhân, cho nên Miêu Anh lấy bức ảnh của Trương Khải Nhạc ra, hỏi: “Hai bác đã gặp người phụ nữ này bao giờ chưa?”
Nghe vậy, hai ông bà nhanh chóng lấy bức ảnh và cẩn thận quan sát, cha Trương Thế Hùng còn lấy cả kính lão ra nhìn.
“Không… Tôi không biết…” Sau khi nhận dạng, hai người đều lắc đầu, tỏ vẻ chưa từng gặp bao giờ.
“Thế thì…” Miêu Anh lại hỏi: “Mấy ngày nay, con trai của bác có gì khác thường không?”
“Khác thường?” Mẹ Trương nghe vậy thì lập tức nói: “Có chứ, có chứ, nó thất tình, mấy ngày nay tâm trạng không được vui lắm! Tháng trước, nó uống rượu say ở quán, chúng tôi phải đỡ nó về nhà đấy! Thằng bé Thế Hùng này hướng nội, không giỏi biểu đạt, nó thực sự rất thật lòng với cô bạn gái kia, chỉ tiếc người ta vẫn chướng mắt nó…”
“Uống say?” Miêu Anh vội hỏi: “Anh ta uống rượu với ai thế?”
“Chỉ có mình nó thôi” cha Trương nói: “Thế Hùng không có bạn bè, bình thường cũng không hay đi uống rượu, ngày đó nó thật sự rất đau lòng! Haiz…”
“Nhưng mà mấy ngày gần đây, nó đã khá hơn nhiều rồi!” Mẹ Trương bổ sung nói: “Tôi có cảm giác như nó đã hồi phục lại sau vụ thất tình rồi…”
“Ừm… Được rồi…” Miêu Anh ghi chú vào sổ, sau đó tiến hành đề tài tiếp theo, hỏi: “Hai bác à, tôi muốn hỏi xem hai bác có biết vụ án giết người trong bồn tắm đỏ ở Vân Châu 40 năm trước không?”
“Hả? Bồn tắm đỏ à” Hai ông bà nhìn nhau một cái, cha Trương gật đầu nói: “Vụ án đó nổi tiếng lắm, ở thời chúng tôi thì nó nổi tiếng rồi, sao chúng tôi có thể không biết được cơ chứ?”
“Đúng đấy, đúng đấy” Mẹ Trương nói: “Chúng tôi còn biết hung thủ là một người nước ngoài, là một kiến trúc sư nổi tiếng! Rất nhiều tòa nhà đều là do anh ta thiết kế đấy…”
“Đúng, đúng thế” Cha Trương lại nói: “Đối với nhà chúng tôi mà nói thì lại càng hiểu biết rõ hơn, bởi vì em gái tôi và người nước ngoài kia còn làm cùng một công ty đấy!”
Bộp!
Cả bên trong và ngoài phòng hỏi thăm nhất thời trở nên yên tĩnh.
Lời nói của cha Trương nghe thì không có gì đặc biệt, thế nhưng khi bay vào tai đoàn người Miêu Anh thì quả thực là… sởn cả tóc gáy!!!
“Bác nói…” Miêu Anh kìm lại nỗi kích động trong lòng, lặp lại một câu: “Em gái của bác, cũng tức là cô của Trương Thế Hùng và hung thủ Peter vốn làm cùng một công ty à? Bọn họ… có quen biết nhau không?”