Chương 2605 Hai lựa chọn
Trong nhà Sato cực kỳ hỗn loạn, những người đàn ông mặc đồ đen đó, kẻ thì trúng đạn, kẻ thì khó khăn tránh né“Này, anh có thể nghe hiểu tôi nói gì không?” Giờ khắc này, Triệu Ngọc áp sát vào phía sau sô pha, đang nói chuyện phiếm với một người áo đen bị trúng đạn ở ngực: “Hì, này bạn thân, anh nói cho tôi biết đi, các anh thật sự là Dạ Xoa à? Sao tôi thấy có vẻ không giống lắm nhỉ?”
“Ưm… Ô…” Người áo đen muốn nói chuyện, nhưng vừa mở miệng thì máu lại trào ra.
“Anh đừng sốt ruột” Triệu Ngọc nhắc nhở nói: “Anh chỉ cần gật đầu và lắc đầu là được, tiết kiệm sức lực một chút, chết muộn một chút có được không?”
“Ô…” Kết quả, người áo đen lại càng khó thở, sau khi hộc ra mấy ngụm máu tươi thì không bao giờ nhúc nhích được nữa.
Bực thật!
Triệu Ngọc nhìn tử thi, lại ngẩng đầu nhìn tòa nhà đối diện, tên bắn tỉa không tên kia vẫn đang tấn công, không ngừng bắn vào trong phòng.
Chỉ trong nháy mắt, rất nhiều suy nghĩ lóe lên trong đầu Triệu Ngọc.
Hắn cho rằng nếu kẻ kế nhiệm đã nói rõ luật chơi với mình, bảo mình đến Tokyo phá án thì không cần phải sắp xếp một đội người đến ám sát mình làm gì!
Cho nên, lai lịch của tên địch xuất hiện ở nhà Sato có rất nhiều loại khả năng.
Có lẽ bọn họ thật sự là thế lực còn sót lại của Dạ Xoa, không biết đã lấy được tin tức từ nơi nào, cho nên đã mai phục ở đây để bắt mình, báo thù cho đám người Long Vương đã chết ở cao ốc Phú Hào.
Nhưng mà hành động của bọn họ bị kẻ kế nhiệm phát hiện, cho nên kẻ kế nhiệm cũng phái người đến, mà người này rất có thể chính là kẻ đang tấn công!
Nếu trò chơi vẫn còn tiếp tục thì tay súng bắn tỉa cũng sẽ không làm mình bị thương đâu nhỉ?
Có lẽ kẻ kế nhiệm cũng cực kỳ muốn tiêu diệt Dạ Xoa?
Còn nữa…
Vừa rồi, tên quản gia kia cứ nói lắp bắp, chứng tỏ gã không phải đầu lĩnh, thế thì đầu lĩnh của bọn chúng là ai?
Còn nữa, còn bữa…
Tên Lee Bon Seong chết kia lại chạy đi đâu chơi rồi?
Không phải nói là phải bảo vệ mình chu toàn à?
Hay tay súng bắn tỉa chính là Lee Bon Seong?
Hắn ta… khẩu súng bắn tỉa kia từ đâu ra?
Phụt!
Phụt!
Một viên đạn phóng tới, nếu không phải Triệu Ngọc có áo chống đạn tàng hình bảo vệ thì tất nhiên đã bị thương rồi.
Thì ra những người áo đen đó “không bệnh lại chạy chữa lung tung”, nhận định Triệu Ngọc và tay súng bắn tỉa là cùng một phe, cho nên đều bắn về phía Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc vì phải tỏ vẻ nên cũng phải tránh né một chút, cho nên hắn bò sát trên mặt đất vài bước, tránh ở phía sau sô pha.
Hắn đè lại thiết bị liên lạc bên tai, muốn liên hệ với Lee Bon Seong, nhưng thiết bị liên lạc vẫn không hề có phản ứng gì.
Không còn cách nào khác, hắn đành phải mở cột đạo cụ thường dùng ra, sử dụng máy tăng sóng!
Nhưng mà làm hắn buồn bực là tín hiệu tuy rằng đã được tăng cường, nhưng hắn vẫn không liên hệ được với Lee Bon Seong, thiết bị liên lạc vẫn không có động tĩnh gì.
Được lắm…
Triệu Ngọc thầm kêu không tốt, xem ra có thể là Lee Bon Seong đang ở ngay gần mình, thiết bị liên lạc của hắn ta cũng bị chặn!
Hoặc là Lee Bon Seong đang gặp bất trắc…
Không được!
Triệu Ngọc chậc lưỡi, trong lòng thầm nói, lão Lee à, ông phải còn sống mới được, ông còn phải gặp con trai của ông nữa đấy!
Là tôi đã dẫn ông đến Tokyo, dù thế nào thì tôi cũng phải chịu trách nhiệm với ông chứ?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc đành phải lẻn đến gần một thi thể, nhặt khẩu súng lục bị rơi trên mặt đất lên.
Kế tiếp, hắn nhảy lên, lao ra khỏi sô pha!
Đoàng, đoàng!
Triệu Ngọc bắn vài phát về phía mấy người mặc đồ đen đang ẩn nấp rồi chạy thẳng ra cửa.
Lúc này, trong nhà Sato chỉ còn lại hai kẻ địch, đều là sát thủ đã được huấn luyện bài bản, vừa thấy Triệu Ngọc lao ra là lập tức giơ súng bắn!
Nhưng mà bọn họ không biết Triệu Ngọc mặc áo chống đạn, viên đạn của mình rõ ràng đã bắn trúng mục tiêu, nhưng người ta vẫn còn bình yên vô sự.
Triệu Ngọc vốn bắn đại vài phát súng, lại không ngờ gặp may mắn, chỉ một phát súng như vậy mà bắn gục một sát thủ.
Mà cùng lúc đó, tay súng bắn tỉa đối diện lại phóng đạn, viên đạn cứ như được lắp thêm đôi mắt vậy, không ngờ lại xuyên qua bức tường thạch cao, bắn trúng sát thủ thứ hai!
“A!!!”
Sát thủ ngã xuống đất kêu lên vì đau, gã chỉ bị đánh trúng đùi, không nguy hiểm về tính mạng.
Triệu Ngọc lẽ ra có thể rời đi một cách suôn sẻ, thế nhưng nhìn thấy sát thủ đau đớn kêu rên thì trong lòng cảm thấy thương hại, hắn cúi xuống và kéo gã đến chỗ an toàn ở cửa chính.
Đoàng!
Đối phương giơ súng lên, lại một viên đạn phóng tới, lại bắn xuyên qua tường thạch cao, trúng bả vai sát thủ!
Hoa máu vẩy ra, Triệu Ngọc nhẹ buông tay, khiến gã ngã xuống đất.
“A!!!”
Sát thủ lại kêu rên, dùng sức bò về phía khu vực an toàn.
Đoàng!
Sau khi viên đạn thứ ba được bắn tới, bức tường thạch cao nổ tung lên, viên đạn bắn trúng lưng sát thủ, máu lại tuôn trào…
Chết tiệt!
Triệu Ngọc đầu tiên là giơ ngón giữa về phía tay súng bắn tỉa, sau đó cứ như muốn phân cao thấp mà kéo sát thủ bị thương nặng đến cửa phòng.
Cửa phòng không nằm đối diện cửa sổ, hiển nhiên là khu vực an toàn.
“Ưm…” Sát thủ run rẩy vì đau đớn, mắt thấy sắp không sống nổi nữa.
“Người anh em à” Triệu Ngọc vẫn giữ nguyên thái độ ban đầu, lại hỏi: “Các anh thật sự là Dạ Xoa à?”
“Ừm… Ừ…” Kết quả, không ngờ sát thủ lại gật đầu, trong mắt còn lộ vẻ cầu xin, thế nhưng gã lại nói một tràng tiếng nước ngoài mà Triệu Ngọc không hiểu.
Triệu Ngọc nhận ra có thể là gã nói phương ngữ Đông Nam Á nào đó, không khác gì ngôn ngữ mà Dạ Xoa từng sử dụng lúc trước.
Vì thế, Triệu Ngọc nhanh chóng chỉnh máy phiên dịch đồng thanh, muốn nghe xem rốt cuộc gã nói cái gì?
Nhưng đúng lúc này, cửa chính của nhà Sato bị đẩy mạnh ra, hai tên áo đen vọt từ bên ngoài vào.
Hai người kia vừa nhìn thấy Triệu Ngọc thì không chút do dự, lập tức nổ súng.
Chết tiệt!
Thật con mẹ nó loạn mà!
Triệu Ngọc không biết kẻ địch thuộc phe phái nào, nhưng dù sao mình cũng đâu thể cố chống trả được? Áo chống đạn vốn có thời hạn và yêu cầu, cho nên hắn cũng giơ súng bắn!
Đoàng đoàng đoàng!
Đạn bay múa loạn xạ trong phòng, ánh điện chợt lóe, sau một loạt phát súng, hai người mặc đồ đen xông vào đã bị bắn ngã xuống đất, còn Triệu Ngọc vẫn đứng vững mà không hề hấn gì.
Thế nhưng khi Triệu Ngọc nhìn lại thì phát hiện tên sát thủ ban nãy đã ngừng thở bỏ mình!
Bực bội quá thể!
Triệu Ngọc hổn hển, chĩa họng súng về phía hai tên ngã ở cửa.
Hai tên này chỉ bị Triệu Ngọc bắn trúng đùi và bả vai, hiển nhiên sẽ không chết.
Nhưng mà vừa thấy tình thế nguy cấp, không còn khả năng thắng nữa, hai tên này lại cực kỳ dứt khoát chĩa súng vào cằm, sau đó cùng nổ súng…
Ôi trời!
Triệu Ngọc muốn ngăn cản nhưng đã muộn, hai tên kia đã tự sát ngay tại chỗ, không còn hơi thở nữa…
Haiz!
Triệu Ngọc đành phải thở dài một tiếng, không ngờ hai tên này đối xử với bản thân mình cũng tàn nhẫn như vậy!
Được rồi!
Nếu tìm một người sống khó như thế thì vẫn nên rời khỏi nơi thị phi này trước đã rồi tính sau!
Vì thế, hắn nhanh chóng chạy ra khỏi cửa chính, lao vào thang máy bên ngoài.
Phù…
Triệu Ngọc vừa nhìn vết máu đỏ trên người mình, vừa điều chỉnh hô hấp.
Sau bao nhiêu trận ác chiến sinh tử khốc liệt, hắn đã không còn là tay mới nữa.
Hắn khiến mình bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ cục diện trước mắt.
Ưu tiên trước mắt của mình tất nhiên là tìm Lee Bon Seong, xác nhận sự an toàn của hắn ta.
Tín hiệu của lão Lee cũng bị chặn, chứng minh hắn ta ở ngay gần đây, thế thì… hắn ta ở đâu?
Nhưng mà nếu mình không đi tìm Lee Bon Seong thì sao?
Triệu Ngọc nhíu chặt mày, trong lòng chợt nghĩ, nếu bây giờ mình đi tới tòa nhà đối diện thì liệu có thể bắt được tay súng kia không?
Tay súng đó rất có thể là do kẻ kế nhiệm phái tới, nếu bắt lấy gã thì có phải đã biết được người kế nhiệm là ai không?
Chậc chậc…
Nghĩ tới hai lựa chọn này, Triệu Ngọc bắt đầu khó xử, rốt cuộc mình nên chọn bên nào đây?