Chương 2606 Chuyện lớn
“Bác nói rằng Trương Phượng Nghi – em gái bác quen biết hung thủ Peter của vụ án bồn tắm đỏ!?” Miêu Anh vô cùng kinh ngạc, quả thực không thể tin nổi“Không, có thể cô đã hiểu lầm rồi!” Cha của Trương Thế Hùng nhanh chóng giải thích: “Tôi chỉ nói là em ấy và tên hung thủ kia cùng làm một công ty, nhưng mà công ty lớn như vậy, bọn họ đâu nhất thiết phải quen biết nhau?”
“Đúng vậy” Mẹ Trương giải thích: “Công ty bất động sản nơi Phượng Nghi công tác là tập đoàn có tiếng ở Vân Châu hồi ấy, có hơn một nghìn công nhân!”
“Em gái của bác…” Miêu Anh nuốt ngụm nước bọt, hỏi cha Trương: “Bản thân cô ấy đã nói như thế nào?”
“Em ấy… có nói gì đâu? Cô… cô hỏi cái này làm gì?” Cha Trương cực kỳ bất ngờ: “Sau sự việc đó, công ty ngừng kinh doanh một đoạn thời gian, sau này chúng tôi mới biết được thì ra hung thủ lại làm cùng công ty với Phượng Nghi!”
“Lúc ấy, chúng tôi đã hỏi Phượng Nghi tình hình đại khái” Mẹ Trương nhớ lại, nói: “Phượng Nghi nói rằng cô ấy biết công ty có một người như thế, nhưng mà người kia là nhà thiết kế, bình thường rất ít gặp nhau!”
“Đúng vậy, đâu ai tưởng tượng nổi chứ, lúc ấy chỉ cần nhà ai có con gái trẻ tuổi cũng đều hoảng sợ cả” Cha Trương nói: “Chỉ sợ bị sát thủ bồn tắm đỏ giết thôi! Vì thế đứa em gái này của tôi, đi làm hay tan tầm thì cha tôi đều đưa em ấy đi, cực kỳ cẩn thận!”
“Vậy…” Miêu Anh cân nhắc kỹ lưỡng một chút rồi hỏi: “Trương Phượng Nghi, lúc ấy… Cô ấy có yêu ai không?”
“Cô…” Hiển nhiên, cha Trương lại cảm thấy bất ngờ với câu hỏi này của Miêu Anh, thế nhưng ông ấy vẫn khẽ thở dài, trả lời: “Phượng Nghi nhà tôi rất xinh đẹp, có rất nhiều đàn ông theo đuổi, nhưng mà tính tình của em ấy khá cao ngạo, không vừa mắt ai cả… Tôi nhớ là cha mẹ tôi đã rất sốt ruột, còn giới thiệu cho em ấy không ít đối tượng, nhưng cuối cùng đều không thành cho nên đã bị chậm trễ!”
“Sau đó, Phượng Nghi bị bệnh, chúng tôi muốn thu xếp lo liệu nhưng không được… Haiz… Em gái tôi có văn hóa, có trình độ, ngoại hình cũng xinh đẹp, vốn nên có một tương lai tốt đẹp, chỉ tiếc… số mệnh không tốt!”
“Cô ấy đã mắc bệnh gì thế?” Miêu Anh hỏi.
“Đó là một bệnh trong máu tương đối hiếm, không khác gì nhiều so với bệnh bạch cầu, nhưng mà…” Mẹ Trương trả lời: “Loại bệnh này nhẹ hơn bệnh bạch cầu một chút… À…” Mẹ Trương nhớ tới cái gì, nói: “Các cô đã xem phim “Chết để hồi sinh” rồi nhỉ? Hình như Phượng Nghi đã mắc loại bệnh đó đấy! Nếu là thời đại bây giờ thì ít nhất còn có thuốc để dùng, nhưng vào thời ấy thì chẳng khác gì bệnh nan y cả!”
“Hồi đó, cô ấy không đi chữa trị à?” Miêu Anh lại hỏi.
“Có chứ, gần như tháng nào em ấy cũng phải đến bệnh viện lớn” Cha Trương nói: “Trị liệu đau đớn lắm, phải tiêm tận vào cột sống, người bình thường làm sao mà chịu được… Haiz…”
“Hai bác à” Miêu Anh trầm ngâm một chút, hỏi: “Xin hỏi, sau khi qua đời, Trương Phượng Nghi có để lại di vật gì không?”
“Ồ? Di vật?” Hai người đầu tiên là sửng sốt, sau đó gần như đồng thanh nói: “Em ấy để lại không ít đồ đâu!”
⚝ ✽ ⚝
Nghe thấy câu trả lời này, đoàn người Miêu Anh lại bất ngờ.
“Tập đoàn mà Phượng Nghi làm việc rất lợi hại, từng tiếp xúc với một vài nhân vật lớn” Cha Trương nói: “Cho nên em ấy để lại không ít thứ tốt, đương nhiên là em ấy cũng để lại một ít tiền, khoảng mấy chục nghìn nhân dân tệ đấy nhỉ? Tiền vẫn ở trong sổ tiết kiệm!” Cha Trương nói: “Tuy rằng em ấy để lại tiền cho chúng tôi, nhưng chúng tôi vẫn không nỡ tiêu…”
“Những di vật của Trương Phượng Nghi đang ở nơi nào?” Miêu Anh cuối cùng cũng hỏi tới trọng điểm.
“Ở nhà của chúng tôi” Cha Trương trả lời: “Chẳng phải các cô đã kiểm tra rồi à? Tôi… tôi có thể đưa cho các cô xem!”
“À…” Miêu Anh lại hỏi: “Vậy trong căn nhà cũ ở đường Thành Công có còn di vật gì của Trương Phượng Nghi không?”
“Căn nhà cũ…” Cha Trương tạm dừng một chút, trả lời: “Chắc là có nhỉ? Ở đó có nhiều sách…”
“Đúng, có khoảng hai cái thùng to” Mẹ Trương nói: “Phượng Nghi là sinh viên, thích đọc sách, số sách cũ ấy đều ở lại căn nhà cũ!”
Nghe thấy vậy, Miêu Anh quay đầu lại liếc nhìn Thôi Lệ Châu một cái,
Lúc trước, bọn họ đã lục tìm căn nhà cũ, không tìm được quyển sách nào cả.
Chẳng lẽ… Trương Thế Hùng đang nói dối sao?
Thế nhưng… nói dối chuyện này thì có ích lợi gì? Trong đống sách cũ ấy có thể có cái gì chứ!?
“Ừm… Còn có một vấn đề nữa…” Miêu Anh ngẫm nghĩ, hỏi: “Lúc trước, trong căn nhà cũ ở đường Thành Công, thật sự chỉ có một mình Trương Phượng Nghi sống thôi sao? Cha mẹ của các bác đâu? Hay là cô ấy có bạn thân nào hay không…”
“À, em ấy ở một mình” Cha Trương nhanh chóng trả lời: “Căn nhà cũ thật sự quá nhỏ, hơn nữa ánh sáng không tốt, với lại cha mẹ đi lại bất tiện, cho nên cha mẹ vẫn ở cùng chúng tôi!”
“Nói cách khác, Trương Phượng Nghi lúc ấy rất tự do?” Miêu Anh lại hỏi một câu trông có vẻ lạ lùng.
“Nên nói như thế nào nhỉ?” Cha Trương nói: “Dù sao thì Phượng Nghi cũng là con gái, ở cùng chúng tôi thì không tiện cho lắm! Hơn nữa, công ty mà em ấy đi làm lại nằm ở khu Chiêu Dương, ở căn nhà cũ thì gần hơn…”
“Hình như tôi không nghe nói có ai sống cùng em ấy cả…” Cha Trương nhớ lại và nói: “Nhưng mà nếu có nữ đồng nghiệp thỉnh thoảng ở lại thì chúng tôi cũng đâu biết được…”
Ngay tại lúc cha Trương nói chuyện, Thôi Lệ Châu đi đến gần Miêu Anh, nhỏ giọng báo cáo: “Chị Miêu, em vừa mới hỏi anh Đào rồi, bọn họ quả thực đã tìm được rất nhiều hàng mỹ nghệ tinh xảo ở nhà cha mẹ Trương Thế Hùng, hẳn đều là của cô Trương Thế Hùng để lại!”
“À” Miêu Anh hỏi: “Có ảnh không? Chị muốn xem Trương Phượng Nghi trông như thế nào…”
“Không thành vấn đề” Thôi Lệ Châu nói: “Em sẽ bảo anh Đào gửi bức ảnh vào điện thoại di động của chị!”
Nói xong, Thôi Lệ Châu nhanh chóng đi ra ngoài.
“Cô cảnh sát à, cô… có còn câu hỏi nào nữa không?” Cha Trương hỏi: “Bao giờ thì Thế Hùng nhà tôi có thể ra ngoài thế? Tôi sợ nó ở đây lâu quá thì sẽ bị đàm tiếu ở đơn vị công tác mất!”
Đích…
Điện thoại di động của Miêu Anh đột nhiên vang lên một tiếng, thì ra là Nhiễm Đào gửi cho cô một bức ảnh.
Sau khi mở ra, cô nhìn thấy bức ảnh chụp một người phụ nữ xinh đẹp, đúng là người cô đã mất của Trương Thế Hùng – Trương Phượng Nghi!
Để xác nhận, Miêu Anh đưa bức ảnh cho hai ông bà nhận dạng, hai ông bà nhìn thấy thì vội vàng gật đầu.
“Bức ảnh này được chụp khi em ấy còn học đại học” Cha Trương kiêu ngạo nói: “Đại học Vân Châu, đó là những năm tháng tươi đẹp nhất của em ấy!”
“À…”
Miêu Anh à một tiếng, lập tức bấm vào màn hình điện thoại xem mấy tấm ảnh phía sau.
Những bức ảnh sau đó cũng là ảnh của Trương Phượng Nghi trong nhiều thời kỳ khác nhau, một số là ảnh cá nhân, cũng có ảnh chụp cùng người nhà và bạn học, thậm chí là đồng nghiệp…
Miêu Anh gắt gao nhìn chằm chằm những bức ảnh này, hiển nhiên là đang tìm kiếm xem liệu có người nước ngoài nào xuất hiện trên bức ảnh không?
Thế nhưng, lật mãi lật mãi mà người nước ngoài vẫn không xuất hiện, cô lại tìm được một bức ảnh chụp Trương Phượng Nghi ở trong căn nhà cũ tại đường Thành Công!
Trong ảnh, Trương Phượng Nghi cười cực kỳ xán lạn, cô ta mặc chiếc váy dài mang phong cách Âu Mỹ. Trong tay còn cầm một chiếc đàn violin, dưới ánh nắng mặt trời, mái tóc tung bay trông đẹp như một tiên nữ vậy…
Miêu Anh trượt ngón tay, phóng to bức ảnh này lên, một suy nghĩ hiện lên trong đầu: ai đã chụp cho cô ta bức ảnh này?
“Là tôi, là tôi chụp…” Ai ngờ, cha Trương nhìn thấy vậy thì lại chủ động xua tay nói: “Bức ảnh này là tôi chụp cho em ấy, khi đó là lúc em ấy vừa trúng tuyển vào công ty, sắp được tham gia một buổi dạ hội nên rất vui vẻ…”
“Đúng, lúc ấy tôi cũng có mặt” Mẹ Trương phụ họa: “Chiếc đàn violin kia là tài nghệ mà em ấy muốn biểu diễn, nên em ấy đã mượn nó ở đơn vị…”
“À…” Miêu Anh lúc này mới thở phào.
Nhưng mà ngay sau đó, ánh mắt của cô lại đặt vào tòa nhà sau lưng Trương Phượng Nghi.
Tòa nhà nhỏ hai tầng trong bức ảnh này về cơ bản không khác gì tòa nhà mà cô nhìn thấy ngày hôm qua…
⚝ ✽ ⚝
Bỗng dưng, mắt Miêu Anh sáng lên, lại hỏi một câu gây chấn động: “Hai bác ơi, cho tôi hỏi có phải trước đây, trong căn nhà cũ này vốn có một cái bồn tắm lớn không!!?”