Chương 2607 Trận chiến nhặt súng
Không ngờ tới, thật không ngờ…Đứng ở ngoài cửa nhà Sato, Triệu Ngọc buồn bực nghĩ, có phải cái ông vua đặc công Lee kia lại lui bước hay không?
Lúc trước đã nói rõ với nhau rồi, sao trong thời khắc mấu chốt lại không thấy đâu cả? Hơn nữa, có vẻ như còn trở thành sự trói buộc của mình nữa chứ!
Lúc này, nếu mình mà ẩn thân rồi bay đến cao ốc đối diện, sau đó bắt lấy tên tay súng bắn tỉa kia thì có phải tất cả câu đố đều có thể giải hay không?
“Này này…” Nghĩ đến đây, hắn lại sử dụng thiết bị liên lạc gọi xem sao, nhưng trong thiết bị liên lạc vẫn không hề có động tĩnh gì.
Tín hiệu bị chặn, Triệu Ngọc nhìn thoáng qua máy thăm dò tàng hình trong đầu, máy thì chức năng gì cũng tốt, nhưng chỉ có thể dò xét vật phẩm nguy hiểm, không thể tìm được vị trí của thiết bị che chắn tín hiệu!
Nếu như Lee Bon Seong không chết thì chắc chắn đã ở trong phạm vi bị chặn, ừm…
Chết tiệt!
Triệu Ngọc căm giận mà mắng một câu, cuối cùng cũng nghĩ đến một biện pháp, thiết bị liên lạc trở nên vô dụng, nhưng chẳng phải mình vẫn còn điện thoại di động à?
Sao không lấy điện thoại di động gọi cho Lee Bon Seong?
Nếu điện thoại di động cũng không gọi được thì chẳng phải đã đủ để chứng minh Lee Bon Seong vẫn còn trong phạm vi bị chặn à?
Nếu điện thoại di động không gọi được, Lee Bon Seong không nghe, vậy chứng minh hắn ta đã ở xa rồi!
Như vậy mình cũng sẽ không cần chậm trễ thời gian!
Quyết định xong, Triệu Ngọc nhanh chóng lấy điện thoại di động ra.
Nhưng mà trong lúc lấy điện thoại di động ra, thang máy bên ngoài cửa phòng lại đột nhiên “ting” một tiếng!
Ôi trời ạ!
Có người tới!
Triệu Ngọc bất chấp mọi thứ, nhanh chóng giơ súng lục lên, chĩa ngay vào thang máy.
Cùng lúc đó, hắn tiêu 3000 điểm điểm tích lũy để kéo dài thời gian sử dụng áo chống đạn tàng hình trên người mình…
Ting!
Lại một tiếng “ting” vang lên, cửa thang máy mở ra!
Trong suy đoán của Triệu Ngọc, ngay khi cửa thang máy mở ra, người ở bên trong tám chín phần mười không phải ai khác mà chính là Lee Bon Seong! Chắc chắn hắn ta đã đi thang máy tới cứu viện cho mình…
Hoặc là sát thủ giống như bọn áo đen, xông lên đuổi giết mình.
Nhưng mà điều bất ngờ lại xảy ra, sau khi cửa thang máy mở ra, bên trong vậy mà lại là một… người phụ nữ!!!
Người phụ nữ này trông khá xinh đẹp, dáng người cũng quyến rũ, cô ta mặc một bộ váy dạ hội, trang sức đẹp đẽ, như một quý phu nhân vậy!
Nhưng mà chiếc váy dạ hội dài của cô ta dính máu, mái tóc dài rối tung, trên mặt có vết thương, trên cánh tay trắng tuyết cũng có những vết bầm tím rõ ràng…
Điểm rất thú vị chính là người phụ nữ này đi chân trần, trong tay còn cầm một khẩu súng lục mini màu bạc!
Bất ngờ nhìn thấy người phụ nữ này, Triệu Ngọc mất tự nhiên ngây ra một lúc.
Mà người phụ nữ vừa nhìn thấy Triệu Ngọc cũng buồn bực mà mắng một tiếng “Chết tiệt”!
Sau đó, người phụ nữ không chút do dự giơ súng lục lên chĩa về phía Triệu Ngọc, mắt thấy sẽ nổ súng!
Đoàng!
Kết quả, một viên đạn phóng từ bên khác tới, đầu vai người phụ nữ lập tức phụt máu, khiến cô ta nhất thời ngã quỵ trong thang máy.
“Á!!!”
Người phụ nữ đau đớn kêu lên, đánh rơi súng lục xuống đất.
Triệu Ngọc quay đầu lại nhìn, thấy một người từ ngoài cửa cầu thang phòng cháy vọt vào, đúng là người mà mình vẫn luôn lo lắng – “Lão Lee!”
Lee Bon Seong đã dùng súng bắn tỉa để hạ gục người phụ nữ kia, giờ đang thở hổn hển.
Rất rõ ràng là Lee Bon Seong đã chạy từ cầu thang lên, hẳn là tốn không ít thể lực.
À…
Triệu Ngọc lập tức nhận ra, người phụ nữ này chắc chắn cũng là kẻ địch, chỉ là không biết cô ta thuộc phe nào? Là người của kẻ kế nhiệm, hay là sát thủ của Dạ Xoa?
Nhưng mà chuyện ngoài ý muốn vẫn liên tục xảy ra, Lee Bon Seong vừa định tiến lên kiểm tra kỹ càng thì một con quái vật lớn lại đột nhiên xuất hiện sau lưng!
Ngay sau đó, Triệu Ngọc lập tức kinh ngạc nhìn Lee Bon Seong bị con quái vật lớn kia vồ lấy, cùng nhau đâm sầm vào cửa phòng!
Đậu xanh rau má nhà nó!
Triệu Ngọc nhìn thấy kẻ vồ lấy Lee Bon Seong là một người da trắng, tên này cao to lực lưỡng, tuy rằng mặc quần tây và áo sơ mi trắng, nhưng mà áo sơ mi của gã đã bị rách, có thể nhìn thấy cơ bắp cuồn cuộn kia của gã!
Sau khi vồ lấy Lee Bon Seong, người đàn ông như con gấu này lập tức vung quyền, mạnh mẽ đập thẳng vào đầu của Lee Bon Seong.
Người này cực kỳ mạnh mẽ, mỗi một cú đấm cứ như mưa rào vậy, bốp bốp bốp bốp, khiến Lee Bon Seong phải dùng hai tay ôm lấy đầu, khó khăn chống cự.
Thấy vậy, Triệu Ngọc tự nhiên không thể nhàn rỗi, hắn nhanh chóng giơ súng lục lên, nhắm ngay vào đầu gã đàn ông như con gấu kia.
Nhưng Triệu Ngọc không phải sát thủ máu lạnh, nếu cứ bắn chết tại chỗ như vậy thì có vẻ không ổn.
Vì thế, hắn bắt đầu chĩa về phía cơ thể người này, muốn bắn một một phát vào lưng gã.
Ai ngờ, ngay trong giây phút do dự ngắn ngủi như thế, một tiếng xé gió vang lên, một vật kim loại lao vút tới, vừa khéo bắn bay súng của Triệu Ngọc đi!
Không phải chứ?
Triệu Ngọc kinh hãi, lúc này mới phát hiện cô gái trong thang máy tuy rằng bị bắn trúng, nhưng mà cô ta vẫn chưa bị mất năng lực phản kích, trong thời khắc mấu chốt, không ngờ cô ta lại phi một thứ kim loại giống như xiềng xích, vừa lúc đánh bay súng của mình đi!
Lợi hại hơn chính là sau khi xích sắt bay ra, vậy mà lại cứ như ma xui quỷ khiến bay về tay cô ta.
⚝ ✽ ⚝
Đây chẳng lẽ là xích Nebula* trong truyền thuyết à?
* Xích Nebula: là vũ khí của nhân vật Spica và Leda trong bộ truyện manga có tên gốc là Saint Seiya và Knights of the Zodiac của tác giả Kurumada Masami người Nhật.
Triệu Ngọc kinh dị, lại nhìn thấy khẩu súng lục đã rơi xuống cửa phòng đại sảnh của nhà Sato, hắn nhanh chóng cúi xuống nhặt nó lên.
Đinh!
Lại là một tiếng kim loại phi xé gió, xích sắt kia vậy mà lại lập tức cuốn lấy mắt cá chân của Triệu Ngọc!
Ngay sau đó, cô ta túm mạnh về phía mình, Triệu Ngọc ngã bịch xuống mặt đất, càng ngày càng xa súng lục.
“Hừ…”
Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng, một tay kéo xiềng xích, một tay định nhặt khẩu súng lục màu bạc của cô ta.
Nhưng bả vai cô ta trúng đạn, trong lúc giơ tay thì miệng vết thương đau đớn như bị xé rách vậy, khiến cô ta đau đến mức kêu lên một tiếng, động tác cũng chậm nửa nhịp.
Triệu Ngọc cũng không phải hạng vừa, lập tức dùng sức giật mắt cá chân lại, mắt cá chân thì kéo xích sắt, túm người phụ nữ kia ra khỏi thang máy!
“Ấy? Á á á?” Người phụ nữ kinh ngạc hô to, vội vã lấy lại thăng bằng, bắt đầu giằng co với Triệu Ngọc…
Bên kia, gã đàn ông như con gấu kia vẫn đánh Lee Bon Seong túi bụi, dù sao thì Lee Bon Seong cũng là vua đặc công, trông thì có vẻ đã không còn sức đánh trả, nhưng hắn ta vẫn dựa vào kỹ xảo vật lộn cao siêu để tìm được sơ hở ở thân dưới của đối phương, lập tức dùng khuỷu tay húc mạnh vào cằm đối phương!
“A!!!”
Gã đàn ông to con kia kêu lên một tiếng đầy đau đớn, lập tức túm lấy áo Lee Bon Seong rồi quay cuồng đánh nhau dưới mặt đất…
Trong lúc này, ai cũng chẳng giúp được ai!
Triệu Ngọc vừa chơi kéo co với nữ sát thủ vừa quay người quỳ rạp xuống mặt đất, bò về phía khẩu súng lục của mình.
Mà cùng thời khắc đó, nữ sát thủ cũng làm động tác gần như giống nhau y hệt, cô ta bò về phía ngược lại, muốn nhặt lấy khẩu súng lục của mình trong thang máy…
Leng keng…
Cửa thang máy vang lên một tiếng, cửa vốn đã khép kín, nhưng phản ứng của thang máy bén nhạy cảm nhận được có vật khác thường ở cửa, chỉ có thể lại mở ra…
“A!!!”
“A!!!”
Cả hai bên đều đang cố gắng hết sức, nhưng Triệu Ngọc dù sao cũng là nam, rõ ràng có lợi thế hơn về sức lực.
Nhưng nữ sát thủ cũng thuộc dạng kinh nghiệm chiến đấu đầy mình, cô ta vừa thấy mình không kéo được Triệu Ngọc thì dứt khoát dồn sức vào cổ tay, xích sắt kia lập tức văng ra khỏi chân Triệu Ngọc!
Chết tiệt!
Triệu Ngọc đang dồn hết toàn lực, cảm thấy mắt cá chân buông lỏng, nhất thời lăn ra ngoài.
Mà nữ sát thủ sớm đã có chuẩn bị, cô ta khống chế thân thể rất tốt, không bị lao ra theo quán tính. Nhưng mà khi cô ta thu lại xiềng xích thì lại muốn lao vào thang máy để nhặt súng lục!
Thang máy lại “ting” một tiếng, cửa bị đóng, nhốt cô ta ở bên ngoài…
Mặc dù nữ sát thủ nhanh chóng nhảy lên từ mặt đất, mạnh mẽ bấm nút thang máy, nhưng thang máy dĩ nhiên không mở ra nữa mà chuyển sang tầng khác…
“Ha ha ha…” Triệu Ngọc đắc ý mỉm cười một tiếng, sau đó quay đầu lại, mắt thấy sẽ lấy được khẩu súng.
Kết quả, một cảnh tượng xấu hổ đã xảy ra, cửa phòng trộm của nhà Sato có chức năng cảm ứng tự động, không biết là cảm ứng được cái gì mà “cạch” một tiếng đóng lại!
Vừa lúc nhốt cả khẩu súng vào trong phòng…
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả sự nghiêm túc của nữ sát thủ kia đều biến mất, không nhịn được bật cười…