← Quay lại trang sách

Chương 2609 Để lại một người sống rất khó à?

Rầm!Lee Bon Seong bay lên không trung, cả người đập mạnh vào vách tường rồi ngã bịch xuống đất.

Oa nha!

Giây tiếp theo, gã đàn ông như con gấu kia múa may hai tay, rít gào như gấu rồi tung một chân đá về phía Lee Bon Seong…

“Á!” Lee Bon Seong đau đớn hét lên một tiếng, bị đối phương đá bay ra ngoài như đá bóng vậy, thế là hắn ta lại bị đập vào tường.

Trên tường có treo một bức tranh, cú va chạm khiến bức tranh ấy lập tức rơi xuống đất, khung ảnh bị rời ra.

Lee Bon Seong tuy rằng bị đánh liên tiếp nhưng hắn ta vẫn chưa mất đi sức chống cự, vươn tay nắm lấy khung ảnh mà nện thẳng vào mắt cá chân của tên to con kia!

Dù khung ảnh được làm bằng kim loại, nhưng khi đánh vào bắp đùi như cột đá thì lại lập tức gãy thành mấy mảnh, còn đối phương thì vẫn bình an vô sự…

A!!!

Tên to con lại rống lên một tiếng, đưa tay túm lấy cổ áo Lee Bon Seong, lại ném hắn ta ra xa như ném đĩa vậy.

Lúc này, Lee Bon Seong đập đầu vào cánh cửa phòng trộm, hắn ta không thể tránh được nên đành phải dùng tay bảo vệ đầu, đập rầm một tiếng vào cửa phòng trộm, sau đó bắn ngược xuống đất, cực kỳ chật vật…

Còn bên phía Triệu Ngọc, hắn bị xích sắt cuốn lấy cổ, loại xích sắt mà nữ sát thủ sử dụng rất giống dây ổ khóa của Amerola, chỉ khác là nó dài hơn dây ổ khóa một chút!

May mà Triệu Ngọc phản ứng rất nhanh, khi cổ sắp bị siết chặt thì hắn vội vươn tay trái lên bên tai, cánh tay cũng bị quấn vào!

Thế là dù nữ sát thủ có siết chặt xiềng xích thì cũng sẽ không làm Triệu Ngọc khó thở được.

Triệu Ngọc dồn hết sức lực của mình để giãy giụa, còn cố lao về phía thang máy như con trâu đực vậy.

Nữ sát thủ kia bị thương ở bả vai nên tay trái không ra sức được, Triệu Ngọc lại lao mạnh như vậy nên cô ta chỉ có thể bị kéo đi theo.

Nhưng xiềng xích mà nữ sát thủ sử dụng lại cực kỳ linh hoạt, vừa thấy xiềng xích không thể hoàn toàn cuốn chặt lấy cổ Triệu Ngọc nên cô ta dứt khoát vung tay một cái khiến xiềng xích buông lỏng ra!

Ôi trời ạ!

Triệu Ngọc chợt thấy cổ được thả lỏng, thế là lập tức đập đầu vào cửa thang máy theo quán tính!

Rầm!

Cửa thang máy phát ra tiếng động lớn, ngay cả nền nhà tầng ba cũng rung lên theo.

Ôi ôi…

Sau cú va chạm, Triệu Ngọc ôm đầu kêu đau, liên tục xoa đầu…

Thế này…

Nữ sát thủ nhìn mà choáng váng, còn tưởng Triệu Ngọc từng luyện Thiết Đầu Công cơ!

Nhưng mà giờ hiển nhiên không phải là lúc để khen ngợi, nữ sát thủ dùng một tay điều chỉnh xiềng xích, rồi lại một quấn lấy cổ Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc đã chịu thiệt một lần, hiển nhiên không muốn ngã vào vết xe đổ lần thứ hai, hắn nhanh chóng cúi đầu lăn một vòng trên sàn, vừa tránh được dây xích vừa xông tới gần nữ sát thủ!

Triệu Ngọc sử dụng tuyệt học sở trường, cuộn hai chân lại, sau đó đột ngột chồm người lên, ôm đùi nữ sát thủ mà húc như trâu đực…

A!!!

Triệu Ngọc thét lớn, đẩy nữ sát thủ vào tường, vốn định đập lưng cô ta vào tường, khiến cô ta phải choáng váng rồi tính sau!

Nhưng mà hắn lại xem nhẹ đôi chân dài của đối phương, nữ sát thủ lập tức gập chân chống vào bức tường phía sau, khiến lực đánh của Triệu Ngọc bị giảm đi!

A!!!

Triệu Ngọc lại hung hăng đẩy về phía trước một cái, nhưng chân cô ta không hề kém, không ngờ lại có thể chống đỡ được.

Loảng xoảng!

Sau khi lấy lại thăng bằng, cô ta lại dùng một tay vẩy dây xích một cái, lại quấn lấy cổ Triệu Ngọc!

Sợi dây này cực kỳ sắc bén, một khi siết lấy cổ thì thậm chí có thể siết đứt đầu. Triệu Ngọc nghe thấy tiếng dây xích rung lên, đành phải rụt cổ như rùa, tạm thời bỏ đùi đối phương ra!

Nhưng hắn vừa mới buông ra thì bỗng nghe thấy tiếng gió gào thét bên tai, còn chưa định thần lại thì đã bị cái tên to con kia va mạnh một cái!

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc bay lên không trung, va mạnh vào giá vẽ ở sảnh thang máy, mấy bình hoa tươi trên giá vẽ nhất thời rơi vỡ dưới đất, Triệu Ngọc cũng bị ngã đau đến mức mắt nổ đom đóm, cả người như muốn rụng rời ra vậy!

Đậu xanh rau má…

Đậu xanh rau má!

Lần này thực sự đã hoàn toàn chọc giận Triệu Ngọc rồi, ông đây không phát uy thì mấy người coi thằng này là mèo Garfield à?

Hắn phủi mảnh vỡ của bình và hoa trên người đi, lập tức đứng bật dậy khỏi mặt đất, sau đó nắm chặt nấm đấm và phóng về phía tên to con kia!

Theo lý thuyết, đối phương có cơ thể như gấu, lại là đặc công đã được huấn luyện bài bản thì dù thế nào Triệu Ngọc cũng phải dùng thuốc bổ sung năng lượng trước rồi tính sau.

Thế nhưng, Triệu Ngọc đỏ mắt như vậy lại không chịu dùng đạo cụ, không ngờ hắn lại xông lên muốn đấu trực diện với đối phương!

Nhưng mà một điều bất ngờ đã xảy ra, khi Triệu Ngọc giơ nắm đấm muốn tấn công tên to con thì lại phát hiện gã đã ôm lấy cổ, hai chân lảo đảo!

Khi hắn tập trung nhìn kỹ mới thấy trên cổ tên to con kia vậy mà đã cắm một nửa cái khung ảnh!

“Sarri! Không!!!”

Đúng lúc này, nữ sát thủ kia kinh ngạc hét to, muốn chạy tới gần xem xét vết thương của tên to con kia, thế nhưng Lee Bon Seong bỗng xông ra từ nơi nào đó, hắn ta vung cánh tay lên, cầm nửa khung ảnh còn lại tấn công cô ta!

A!!!

Nữ sát thủ cực kỳ hoảng sợ, nhanh chóng vung xiềng xích lên, loảng xoảng một tiếng, vừa hay quấn lấy khung ảnh trong tay Lee Bon Seong.

Xoảng!

Thế nhưng xiềng xích rất linh hoạt, nó thoáng hạ xuống dưới một chút là Lee Bon Seong lập tức cắm phập khung ảnh trong tay vào bả vai nữ sát thủ!

Á!!!

Vai nữ sát thủ vốn đã trúng đạn, giờ lại bị khung ảnh cắm phập một cái, cô ta lập tức đau đớn đến mức chết đi sống lại, chỉ biết kêu loạn…

Bịch bịch bịch…

Đúng lúc này, tên to con kia dĩ nhiên đã hoàn toàn mất đi sức phản kháng, gã lùi lại mấy bước, lại đụng về phía Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc vội nghiêng mình né tránh, tên to con đầu tiên là va mạnh vào cửa thang máy, sau đó lập tức ngã xuống mặt đất, bắt đầu run rẩy…

Chậc chậc…

Triệu Ngọc buồn bực, mình mãi mới đỏ cả mắt, đang muốn đại náo một trận đây! Không ngờ lại kết thúc nhanh như thế…

Hắn nhanh chóng đi tới trước mặt tên to con xem xét, phát hiện tên to con cổ đang ứa máu, mắt thấy sắp tèo rồi.

Tuân thủ nguyên tắc phải để lại người sống, Triệu Ngọc quan sát hai giây, nhanh chóng bấm vào cột đạo cụ thường dùng, lấy thuốc cầm máu tàng hình ra để chữa cho gã.

“Vô dụng thôi!” Ai ngờ, Lee Bon Seong phía sau lại nói: “Hắn ta đã hết đường cứu chữa rồi!”

Quả nhiên, sau khi Triệu Ngọc sử dụng thuốc cầm máu tàng hình, hệ thống nhắc nhở hắn rằng đạo cụ không có hiệu quả, mục tiêu đã tử vong.

“Chết tiệt!” Triệu Ngọc giận dữ nói: “Ông không thể để lại người sống à?”

A!!!

Trong lúc hắn giận dữ, Lee Bon Seong lại đè khung ảnh xuống, khiến nó cắm rất sâu vào bả vai nữ sát thủ, khiến cô ta đau đến đến mức run rẩy cả người, nhưng tay kia của cô ta thì vẫn đang cầm dây xích định chống cự…

Một vẻ âm trầm xẹt qua trên mặt Lee Bon Seong, hắn ta lập tức phi lên đá trúng bụng nữ sát thủ!

A!!!

Nữ sát thủ bay ngược ra ngoài, quỳ rạp trên mặt đất mà hộc máu, dây xích trong tay cũng bị văng ra…

Khụ khụ… Khụ khụ…

Thế nhưng chính Lee Bon Seong cũng phải quỳ một gối xuống mặt đất vì những đòn nặng liên tục, hắn ta chật vật ho khan.

“Giữ… giữ lại cô ta đi…” Lee Bon Seong chỉ vào nữ sát thủ một cái, nhắc nhở: “Cậu hãy cẩn thận, có thể trên người cô ta còn thứ gì khác nữa đấy!”

Kết quả, cứ như mồm quạ đen vậy, Lee Bon Seong vừa mới nói xong thì chỉ giây tiếp theo đã lập tức ứng nghiệm!

Nữ sát thủ vốn còn đang hộc máu, đột nhiên vén làn váy dạ hội dài lên, có thể thấy một thiết bị điện tử được buộc vào đùi cô ta…

“Hừ…” Người phụ nữ phẫn nộ hét lên một tiếng, nói bằng tiếng Anh: “Cùng chết đi!”

Nói xong, cô ta vỗ mạnh vào thiết bị điện tử kia, sau đó lập tức nhắm mắt lại chờ chết…

Thế nhưng, một giây, hai giây, ba giây, cô ta đã đợi mấy giây rồi nhưng biển lửa tận trời trong dự đoán vẫn không hề xảy ra.

Khi nghi hoặc mở mắt ra, cô ta chỉ thấy Triệu Ngọc đã bước tới, dùng dây xích của chính cô ta mà trói hai tay cô ta lại…

Triệu Ngọc vẫn còn lẩm bẩm: “Hì hì, coi như đã bắt được một tên còn sống rồi…”