← Quay lại trang sách

Chương 2610 Vụ án huyền bí tiếp tục diễn ra

Tại căn nhà cũ số 151 đường Thành Công, thành phố Vân ChâuMặt trời đang lặn xuống, dưới ánh chiều tà phía Tây, nóc của căn nhà cũ phản chiếu một màu vàng óng ánh.

Rầm!

Rầm!

Trong nhà vang lên tiếng đập rầm rầm, cảnh sát đang cầm búa đập mạnh xuống nền nhà!

“Chị Miêu” Bên ngoài căn nhà, Thôi Lệ Châu báo cáo với Miêu Anh: “Bởi vì chúng ta đang nắm giữ đầu mối mới nên đơn xin tạm giam Trương Thế Hùng đã được phê chuẩn, chúng ta có thể giữ anh ta thêm 24 giờ. Lần này thì không cần em theo dõi nữa!”

“Ừm…” Miêu Anh chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng, hai mắt lại đổ dồn vào đồ vật trong tay, đang nghiêm túc nhìn thứ gì đó.

Cô đang cầm trên tay một cuốn album ảnh cũ, trong này có rất nhiều bức ảnh chụp Trương Phượng Nghi.

Miêu Anh lật xem từng cái cái một, cố gắng tìm ra manh mối trong những bức ảnh cũ này…

“Chị Miêu… em thấy bất an trong lòng lắm” Thôi Lệ Châu khó nén khẩn trương, nói: “Chị nói xem, nếu thật sự là… Nếu… Ừm… Nếu vụ án bồn tắm đỏ vẫn chưa chấm dứt thì liệu loạt vụ án này có được đưa vào danh sách năm vụ án lớn huyền bí cả nước không? Thêm cả vụ án quỷ vương và vụ án video giết người, cả mấy vụ án mà chúng ta đã điều tra ở Côn Dương nữa, có thể gộp vào thành mười vụ án lớn huyền bí không?”

“Tổ phó Miêu” Lúc này, đội trưởng Thiệu chạy tới báo cáo: “Chúng tôi đã lấy các hồ sơ ra và tra xét lại một lượt rồi, trước mắt vẫn chưa phát hiện ra cô của Trương Thế Hùng có liên quan gì đến Peter không! Nhưng mà chúng tôi sẽ đi tìm những người có liên quan năm đó, cẩn thận hỏi bọn họ xem sao…”

“Ừm…” Miêu Anh đầu tiên là gật đầu, sau đó hỏi: “Các anh đã có tin tức gì về công ty bất động sản đó không?”

“Từ cuối những năm 1990, công ty này đã phá sản rồi” Đội trưởng Thiệu mô tả chi tiết: “Tôi tra được Peter không phải là nhân viên của công ty vào thời điểm đó, mà chỉ là nhà thiết kế được công ty mời đến, hắn ta không bị công ty quản lý gì, chỉ có thể xem như cộng tác viên thôi! Nhưng Trương Phượng Nghi thì không giống thế” Đội trưởng Thiệu nói: “Trương Phượng Nghi đầu tiên là nhân viên kế toán, sau đó được điều sang bộ phận thư ký, là một cô gái rất có năng lực!”

“Nếu là bộ phận thư ký” Miêu Anh ngẫm nghĩ, nói: “Hẳn là có sếp quản lý trực tiếp đấy nhỉ? Bây giờ còn có thể tìm ra không?”

“Chúng tôi đã tra rồi” đội trưởng Thiệu nói: “Các lãnh đạo của công ty đó hoặc đang ở nước ngoài hoặc đã qua đời, bây giờ chúng ta chỉ có thể tìm kiếm đồng nghiệp của Trương Phượng Nghi để tìm hiểu thôi…”

“Nhưng theo chúng tôi được biết, Trương Phượng Nghi vẫn có rất nhiều cơ hội quen biết Peter.

Bởi vì thư ký thường cùng các sếp tham gia các cuộc họp cao cấp, mà trong những cuộc họp ấy, Peter cũng phải tham gia, cho nên chắc bọn họ đã gặp nhau rồi…”

“Nghe cha Trương Thế Hùng nói, Trương Phượng Nghi là sinh viên, chắc chắn tiếng Anh không có vấn đề gì đâu nhỉ?” Thôi Lệ Châu suy đoán: “Hẳn là có thể trao đổi với Peter rất dễ dàng đúng không?”

“Không đâu” Đội trưởng Thiệu lại nói: “Peter thạo tiếng Trung Quốc, hắn ta đã công tác ở Vân Châu và Hương Giang nhiều năm, có thể nói thông thạo tiếng Trung Quốc!”

“À…” Miêu Anh ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Thế thì… năm đó có ai điều tra về nguyên nhân cái chết của Peter không?”

“À, tôi cũng đã điều tra cái này rồi, tôi đã hỏi các cảnh sát cũ làm việc năm đó” Đội trưởng Thiệu kể: “Hẳn là Peter bị đau tim nghiêm trọng! Bởi vì khi đột ngột qua đời, hắn ta đã có biểu hiện tím tái, co cứng cơ và các triệu chứng khác rất rõ ràng, mà đây đều là đặc điểm của đột tử do tim mạch!”

“Ồ?” Miêu Anh tiếp tục hỏi: “Tôi không thấy báo cáo khám nghiệm tử thi của Peter đâu cả, chẳng lẽ… không ai giải phẫu khám nghiệm hắn ta à?”

“Đúng vậy” Đội trưởng Thiệu nói: “Dù sao thì Peter cũng là người nước ngoài, tín ngưỡng và thói quen khác nước mình, lúc ấy, gia đình hắn ta đã yêu cầu rất kịch liệt, nên chúng tôi đã không khám nghiệm tử thi hắn ta! Đương nhiên, cảnh sát đã xác định Peter chính là hung thủ, hơn nữa sau này không còn xảy ra vụ án nào tương tự nữa, cho nên đã không truy xét đến cùng…”

“Thật ra, cái chết của hắn ta vào thời điểm đó lại là một kết quả không tệ, bởi vì vụ án liên quan đến vấn đề ngoại giao, nếu tiếp tục thẩm tra xử lý thì không biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào đâu!”

“Đúng nhỉ?” Thôi Lệ Châu nói: “Hắn ta đã giết bốn người, chẳng lẽ lại được miễn án tử hình sao?”

“Chuyện này thì khó nói lắm” Đội trưởng Thiệu nói: “Nhưng mà nghe nói lúc ấy phía Anh đã đặc biệt chỉ định một đội luật sư cho Peter, hơn nữa, họ thậm chí còn đang lên kế hoạch giám định tâm thần!”

“Không phải chứ…” Thôi Lệ Châu chậc lưỡi: “Dù thế nào đi nữa thì hắn ta vốn là tội phạm giết người mà! Nhưng…” Cô ta chỉ vào căn nhà cũ, nói: “Bây giờ tất cả vẫn là ẩn số, lỡ như Peter bị oan thì sao?”

“Tổ phó Miêu” Đội trưởng Thiệu lại nói: “Chúng tôi đã làm theo lệnh của cô là so sánh cô gái trong bức tranh của Trương Khải Nhạc… Nhưng mà cô cũng thấy rồi đấy, bức tranh chỉ vẽ được từng ấy, tướng mạo của cô gái trong tranh vốn không được vẽ chi tiết tỉ mỉ, cho nên thật sự rất khó so sánh!”

“Không sao cả” Miêu Anh nói: “Các anh sử dụng phương pháp loại trừ để thống kê số người mất tích khả nghi trước đã, sau đó từ từ thu hẹp phạm vi dựa trên các điều kiện yêu cầu…”

“Tôi vẫn luôn cảm thấy…” Miêu Anh cân nhắc, nói: “Nếu cô Trương Phượng Nghi này mới là thủ phạm thực sự thì sau khi Peter qua đời, không chừng nạn nhân mà cô ta tìm kiếm có thể là người quen, hoặc là quen cô ta! Chỉ có như vậy… mới dễ ra tay hơn…”

“Đúng thế” Đội trưởng Thiệu gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Chúng tôi cũng phát hiện ra Trương Phượng Nghi không có ô tô, sức khỏe lúc ấy lại không tốt, rất khó gây án ở bên ngoài rồi di chuyển cả một người sống sờ sờ về nhà…

“Được, cô yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để điều tra…”

Nói xong, đội trưởng Thiệu bước sang một bên.

Mà lúc này, Nhiễm Đào cũng bước từ trong căn nhà ra.

“Anh Đào, thế nào rồi?” Thôi Lệ Châu hưng phấn hỏi: “Có manh mối gì không?”

“Bọn họ vẫn đang đào, tạm thời vẫn không thấy gì cả, nhưng mà…” Nhiễm Đào nói: “Dụng cụ dò tìm có phản ứng rất mạnh, phía dưới hẳn là có thứ gì đó…

“Chị Miêu” Anh ta hỏi Miêu Anh: “Cha mẹ Trương Thế Hùng vẫn còn ở Cục Cảnh sát, có phải chúng ta nên hỏi bọn họ xem ngôi nhà này có tầng hầm hay phòng nào đó tương tự không?”

“À…” Miêu Anh nói: “Chị Ngô ở trong Cục Cảnh sát đấy, anh nhờ chị ấy hỏi xem sao!”

“Vâng” Nhiễm Đào gật đầu, lập tức cầm lấy điện thoại di động…

“Bồn tắm đỏ, bồn tắm đỏ…” Thôi Lệ Châu nhíu chặt mày, thì thào lẩm bẩm: “Tại sao lại như vậy chứ? Dù là Peter hay Trương Phượng Nghi cũng đều là trí thức cao cấp cả! Tại sao họ lại giết người bằng cách quỷ dị thế này chứ?” Thôi Lệ Châu lắc đầu nói: “Chị Miêu, chị không cảm thấy cách nói “giết người tục mệnh” này có trẻ con quá không? Chị coi, có phải chúng ta nên kiểm tra bốn nạn nhân đã bị Peter giết xem họ có liên quan gì đến Trương Phượng Nghi hay không?”

“Còn nữa, nếu suy luận của chúng ta đều đúng” Thôi Lệ Châu lại nói với vẻ cực kỳ tò mò: “… thì rốt cuộc Trương Thế Hùng đã thấy cái gì? Anh ta cũng để lại dấu vết của nến trắng và than củi ở hiện trường vụ án, anh ta làm thế là vì cái gì chứ?”

“À… À à à…” Đúng lúc này, Nhiễm Đào cầm điện thoại chạy tới báo cáo: “Chị Miêu, chị Miêu ơi, tôi đã nói trúng rồi, trong căn nhà này thật sự có tầng hầm đấy! Cha của Trương Thế Hùng nói rằng nó không hẳn được xem như tầng hầm, bởi vì căn nhà này trước kia vốn để cho người giúp việc nhà giàu ở, cho nên họ đã đào một cái hầm dưới cầu thang để chứa đồ!”

“Sau đó, Trương Phượng Nghi nói rằng trong cái hầm kia cứ bốc mùi thối nên đã cho người lấp kín rồi…”

“Dưới cầu thang, dưới cầu thang!” Thôi Lệ Châu sốt ruột khó dằn nổi mà thúc giục: “Vậy đừng đứng ngây ra đó nữa, mau đào lên đi!”