← Quay lại trang sách

Chương 2611 Trò chơi tiếp tục

“Cẩn thận!”Lee Bon Seong thấy nữ sát thủ kia há to miệng hung hăng cắn thì nhanh chóng nhắc nhở Triệu Ngọc một tiếng.

Triệu Ngọc đương nhiên đã đề phòng từ lâu, hắn đã tiếp xúc nhiều với phần tử khủng bố rồi, luôn biết các phần tử khủng bố đều có sở thích cắn thuốc độc tự sát.

Cho nên, vừa thấy khác thường trong miệng nữ sát thủ là hắn lập tức giơ tay bóp cằm của cô ta lại.

“Ô… Ô ô…”

Nữ sát thủ không cắn nổi, sốt ruột đến mức kêu loạn lên.

Triệu Ngọc thì thò tay vào muốn nhổ thuốc độc mà cô ta đang giấu trong răng nanh ra.

Thế nhưng đối với kiểu thao tác này, Triệu Ngọc hoàn toàn không quen, lần mò hồi lâu vậy mà chẳng tìm được gì cả.

“Ô…”

Không thể khinh thường lực cắn của cô ta được, trong tình thế cấp bách, cô ta cắn mạnh một cái, cắn trúng tay Triệu Ngọc.

“Oa!”

Triệu Ngọc đau đến mức kêu loạn, cứ như bị điện giật vậy.

Thấy vậy, Lee Bon Seong chẳng những không bước lên hỗ trợ mà trái lại còn ngượng ngùng mỉm cười.

Ting ting!

Kết quả, thang máy bỗng phát ra tiếng vang ngay lúc này, khi cửa thang máy mở ra, bốn nhân viên bảo vệ xuất hiện bên trong.

Không hề nghi ngờ gì nữa, nhà Sato xảy ra động tĩnh lớn như vậy, không thể có chuyện các nhân viên an ninh phía dưới không biết.

“Hả?”

Nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết trước cửa thang máy, các nhân viên an ninh lập tức sợ hãi!

“A a a!”

Mà thừa dịp lúc này, nữ sát thủ vốn đã tuyệt vọng lại hung hăng cắn một cái, Triệu Ngọc đau đến mức lại kêu gào như thái giám vậy.

“Á á á…”

Các nhân viên an ninh lại hoảng sợ, người thì nhanh chóng lấy dùi cui ra, người thì gọi điện thoại…

“Lão Lee, ông không thể chỉ đứng đó xem trò hay chứ?” Triệu Ngọc nóng nảy: “Mau lên, tay tôi sắp bị gặm đứt mất rồi!”

Thấy vậy, Lee Bon Seong lại cười nhạt, sau đó đi đến sau lưng nữ sát thủ và đập mạnh một cái, cô ta lập tức ngất đi…

“Chuyện này… Rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra? Chuyện gì thế này?” Bảo vệ kích động hỏi.

“Không phải tôi đã nói rồi sao?” Triệu Ngọc vẫn không hề sợ hãi, nói: “Có kẻ muốn ám sát ông Sato, nhìn đi… Nếu tôi không tới kịp thì ông Sato còn có thể bảo vệ được tính mạng không?”

“Sa… ông Sato…” Một bảo vệ nhanh chóng hỏi: “Ông ấy đâu?”

“Ừm…” Triệu Ngọc lúc này mới nhớ ra Sato đã chết, đành phải phẫn nộ chỉ vào cửa phòng trộm, nói: “Ông ấy đang ở bên trong nhà đấy! Các anh phải mở cửa ra trước đã… Mau đi cứu ông ấy đi…”

Nói xong, Triệu Ngọc ôm lấy nữ sát thủ và đi về phía thang máy, vừa đi vừa nói: “Tôi phải đưa cô ta về Cục Cảnh sát để thẩm vấn! Các anh mau đi cứu ông Sato đi!”

Lúc này, Lee Bon Seong không biết tình hình trong phòng thế nào, hắn ta vốn muốn hỏi cho rõ, nhưng thấy có bảo vệ ở đây nên đành phải nhịn xuống.

“Tại sao có thể như vậy được chứ?” Các nhân viên an ninh sợ hãi, nhanh chóng làm theo lời dặn của Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc thì nháy mắt với Lee Bon Seong một cái, hai người cùng nhau kéo nữ sát thủ đi về phía thang máy.

Nhưng mà đúng lúc này, một bảo vệ kéo ở phía sau cùng ý thức được có chuyện không ổn, anh ta nhanh chóng ngăn đoàn người Triệu Ngọc lại và nói: “Anh cảnh sát à, làm vậy không được đâu! Chúng tôi… chúng tôi còn chưa xác nhận thân phận của các anh đâu! Xảy ra chuyện lớn như vậy, các anh không thể nói đi là đi chứ?”

“Đúng vậy!” Nghe thấy vậy, các bảo vệ khác cũng định thần lại, tất cả đều nhìn về phía đoàn người Triệu Ngọc.

Cạch!

Mà đúng lúc này, một bảo vệ đằng trước đã mở cánh cửa phòng trộm của nhà Sato ra, không biết là cửa không được khóa hoàn toàn hay đang xảy ra chuyện gì mà lại mở được!

Khi nhân viên bảo vệ nhìn vào trong phòng thì nhất thời sợ đến mức dựng cả tóc gáy, nhanh chóng chỉ vào Triệu Ngọc và Lee Bon Seong và kinh ngạc hô to: “Mau, mau bắt lấy bọn họ!”

Anh ta vừa kêu lên thì bầu không khí lập tức trở nên khẩn trương, hai bảo vệ gần nhất lập tức ngăn cản đoàn người Triệu Ngọc, một người còn lấy ra một khẩu súng lục màu bạc!

Khẩu súng lục này rõ ràng là thứ mà nữ sát thủ đánh rơi trong thang máy trước đó, xem ra là bị các nhân viên an ninh nhặt được.

Nhưng mà bảo vệ dù sao cũng chỉ là bảo vệ, trước mặt siêu đặc công như Lee Bon Seong thì tất nhiên không chịu nổi một đòn.

Tên bảo vệ đang cầm súng lục thậm chí còn chưa thấy rõ chuyện gì vừa xảy ra thì đã phát hiện súng lục biến mất, khi anh ta nhìn kỹ lại mới thấy nó đang ở trong tay Lee Bon Seong không biết từ lúc nào.

“Ôi ôi ôi…”

Các nhân viên an ninh lại kinh ngạc kêu lên, tất cả đều ngoan ngoãn giơ tay lên.

Sau đó, bọn họ cứ thế nhìn theo đoàn người Triệu Ngọc bước vào thang máy…

Ting…

Lại một tiếng kêu vang lên, thang máy đóng cửa lại.

Triệu Ngọc nhấn nút xuống tầng một, thang máy lập tức hoạt động.

Phù…

Triệu Ngọc thở ra một hơi nặng nề, nhanh chóng hỏi Lee Bon Seong: “Vừa rồi ông đi đâu thế? Đã nói là sẽ bảo vệ an toàn cho tôi cơ mà?”

“Axi” Lee Bon Seong cũng tức giận bất bình: “Tín hiệu bị chặn, tôi luôn ẩn náu ở cầu thang, cậu có biết ở đó có bao nhiêu kẻ địch không?

“Tôi vừa giết vừa xông lên trên đấy!”

“Ồ? À… À?” Triệu Ngọc “à” liên tục vài tiếng, chỉ vào bả vai nữ sát thủ và nói: “Nói như vậy tức là vết thương do súng bắn trên vai cô ta là do ông ban tặng à?”

“Đúng thế” Lee Bon Seong nói: “Cô này hẳn là kẻ cầm đầu đấy, nhưng năng lực thật sự kém quá! Tôi hoài nghi bọn họ chính là người của Dạ Xoa…”

“Còn kẻ mập mạp như gấu kia thì sao?” Triệu Ngọc lại hỏi: “Còn nữa, vừa rồi rõ ràng tôi thấy ông liên tục bị đánh, sao sau đó ông lại đột nhiên thắng thế?”

“Đúng là không thể không thừa nhận điều này…” Lee Bon Seong nhổ một búng máu ra, nói: “Mấy tháng lao ngục tai ương khiến phản ứng của tôi chậm đi nhiều! Nếu là trước kia thì tôi sao có thể bị động như thế được chứ?”

“Đúng rồi, Triệu Ngọc!” Lúc này Lee Bon Seong mới nhớ tới vấn đề mấu chốt, vội vàng hỏi: “Bên phía cậu đã xảy ra chuyện gì thế? Sato… Sato thật sự không sao chứ?”

“Ông ta đã chết rồi!” Triệu Ngọc nói rõ ràng: “Tất cả vệ sĩ trong phòng đều không phải người của Sato, Sato vừa mới giải thích rõ vụ án với tôi thì đã bị bọn chúng bắn chết rồi! À, đúng rồi, có một tay súng ở tòa nhà đối diện” Triệu Ngọc lại nói: “Nhưng mà hình như tay súng kia không muốn giết tôi… Còn nữa, theo những gì tôi thám thính được thì đám sát thủ mà ông cho là năng lực quá kém thực ra đều thuộc Dạ Xoa cả…”

Roẹt roẹt…

Ngay tại lúc Triệu Ngọc kể rõ mọi chuyện cho Lee Bon Seong nghe thì bên tai cả hai đều vang lên tiếng roẹt roẹt. Ngay sau đó, bọn họ lập tức phát hiện thiết bị liên lạc bên tai đã hoạt động trở lại.

Hiển nhiên, thiết bị gây nhiễu chỉ chặn tầng gác mà thôi.

“Cái gì? Tay súng?” Lee Bon Seong kinh hãi, sau đó tức giận mắng: “Tay súng đó rất có thể là người của kẻ kế nhiệm! Kẻ muốn giết cậu là Dạ Xoa, kẻ kế nhiệm lại muốn cứu cậu… Ừm… Từ từ đã…” Lee Bon Seong lại nghĩ tới điều gì, nghi hoặc hỏi: “Nếu đã muốn giết cậu thì tại sao còn phải chờ cậu và Sato trò chuyện xong chứ? Tại sao không giết cậu ngay từ đầu?”

“Đây cũng chính là điều mà tôi đang lo lắng!” Triệu Ngọc nói: “Tôi cảm thấy bọn chúng cố ý! Kẻ kế nhiệm muốn chơi trò chơi với chúng ta… Hắn ta muốn chúng ta tiếp tục phá án…”

“Ồ? Nói như vậy tức là…” Lee Bon Seong nói: “Tin tức mà Sato cung cấp cho cậu hẳn là rất hữu dụng nhỉ? Ông ta đã nói gì với cậu?”

“Ông ta nói là… Ừm…”

Kết quả, Triệu Ngọc vừa mới mở miệng thì đã bị Lee Bon Seong cản lại.

Tiếp theo, Lee Bon Seong lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, buồn bực nói: “Cảnh sát tới nhanh thật!”

“Cái gì?”

Triệu Ngọc nhìn kỹ, thấy điện thoại di động của Lee Bon Seong đã được kết nối với camera giám sát của tòa cao ốc, từ điện thoại là có thể nhìn thấy rất nhiều cảnh sát địa phương đã lao vào đại sảnh cao ốc…

“Không phải chứ? Nhanh đến thế cơ à?” Triệu Ngọc buồn bực: “Đám bảo vệ vừa rồi có điện thoại à?”

“Hừ” Lee Bon Seong hừ một tiếng: “Rất có thể là tay súng kia đã báo cảnh sát, hắn ta muốn quấy nhiễu hành động của chúng ta để có thể thuận lợi thoát thân, không cho chúng ta đi tìm hắn!”

“Vậy…” Triệu Ngọc kéo nữ sát thủ kia, hỏi: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”