← Quay lại trang sách

Chương 2612 Bức ảnh chụp bất ngờ

Một đêm mùa hè năm 2013, tại số 153 đường Thành Công, khu Chiêu Dương của thành phố Vân Châu“Khải Nhạc, xin cô mà, đây… đây thật sự là một cơ hội tốt cho tôi, xin cô đấy…” Ở cửa, một cô gái cao gầy mặc váy đỏ cầu xin Trương Khải Nhạc: “Tôi vất vả lắm mới rủ được anh ấy về nhà, hạnh phúc nửa đời sau của tôi đều trông cậy cả vào đêm nay đấy… Chị em tốt của tôi ơi” Cô ta thở dài nói với Trương Khải Nhạc: “Nếu chúng tôi mà đến được với nhau thì tương lai tôi chắc chắn sẽ báo đáp cô! Mời cô ăn Haidilao*, được không?”

* Haidilao là hệ thống chuỗi nhà hàng lẩu được thành lập vào năm 1994 tại thành phố Giản Dương, tỉnh Tứ Xuyên, phục vụ trực tiếp xuyên tỉnh lớn, tích hợp các đặc tính của lẩu từ khắp nơi trên thế giới.

“Hừ!” Trương Khải Nhạc đảo cặp mắt trắng dã: “Tôi bị cô làm cho không nhà để về, một bữa Haidilao là có thể đuổi tôi được à? Trời đã tối mịt thế kia rồi, cô không lo một cô gái như tôi ra ngoài sẽ gặp phải nguy hiểm gì sao? Nếu tên ngốc kia của cô đã nhiều tiền như vậy thì tại sao không đi khách sạn hả? Tại sao cố tình phải chen tôi ra ngoài chứ?”

“Ôi chao, cô không biết rồi, như vậy mới có vẻ tình cảm chứ, cảm giác như The Girl Next Door ấy… Được rồi, được rồi, sợ cô rồi đấy!” Cô ta nhanh chóng lấy 500 tệ trong ví ra, nhét vào tay Trương Khải Nhạc: “Khải Nhạc, cô có bạn trai mà, cô tìm Mã Bưu đi, chơi một trận cho đã…”

Nói đến đây, cô gái áo đỏ nhăn mặt với Trương Khải Nhạc một cái, sau đó đóng cửa chính lại.

Bộp!

Trương Khải Nhạc thổi vỡ bong bóng cao su trong miệng.

“Hừ!” Trương Khải Nhạc lại lườm nguýt một cái, căm giận mắng: “Chỉ mới 500 mà đã định xua tôi đi rồi à? Tôi thấy cô vẫn nên cẩn thận cậu bạn trai của cô đi! Ngay cả tiền thuê phòng khách sạn mà cũng không chịu bỏ ra, nói không chừng lại là tên cặn bã đấy!” Cô ta chỉ một ngón tay vào Audi Q7 trước cửa: “Cái xe rách nát gì kia, có khi lại là đồ đi thuê đấy! Còn muốn gả vào nhà giàu có cơ à, có khi lại chỉ bị người ta coi như món đồ chơi mà thôi… Hừ…”

Nói xong, cô ta gập 500 tệ rồi cất vào trong túi mình.

Nói thật, Trương Khải Nhạc không phải tức giận vì cô gái áo đỏ đuổi mình ra khỏi nhà mà vì cô đó đã tìm được một anh bạn trai vừa đẹp trai lại vừa có tiền…

Lúc này, cô ta lại nghĩ đến anh bạn trai là thầy giáo thể dục của mình kia, ngày nào cũng chỉ biết chơi bóng rồi chạy ngang chạy dọc, trong lòng cô ta lại càng thêm bực dọc.

Ban đầu, cô ta đã định lấy điện thoại di động ra để nhờ Mã Bưu giúp đỡ, thế nhưng sau khi giận dữ thì cô ta lại bỏ điện thoại xuống.

Hừ, lúc này không chừng tên kia lại uống rượu ở đâu rồi nhỉ?

Cứ nghĩ đến căn nhà cho thuê rẻ tiền đầy khói và mùi chân thối của Mã Bưu là cô ta lại cảm thấy ghê tởm vô cùng.

Hay là, dù sao cũng có 500 tệ rồi, hay là đi khách sạn thuê phòng?

Thế nhưng cứ nghĩ đến cảnh Mã Bưu cả người mùi rượu, miệng đầy mùi thuốc lá, cô ta lại nhíu mày rất chặt…

Đích đích…

Đúng lúc này, một chiếc xe chạy bằng điện chạy từ đằng xa đến gần, rồi đỗ ở cửa nhà số 151 phía đối diện.

Người cầm lái là một chàng trai trẻ tuổi, lông mày thanh mảnh, sáng sủa thông minh, trông rất là đẹp trai.

Cậu ta cởi mũ bảo hiểm, đầu tiên là nhìn thoáng qua Trương Khải Nhạc, sau đó lễ phép mỉm cười một cái, rồi mới xuống xe mở cửa…

“Cậu…” Trương Khải Nhạc nhìn cậu ta vài lần, một ý định khá táo bạo nảy ra trong lòng, nói: “Có phải cậu làm việc ở bệnh viện không?”

“Hả?” Lời nói của Trương Khải Nhạc hiển nhiên khiến cậu ta chú ý, cậu ta quay đầu lại hỏi: “Sao cô biết?”

“À… Có lần tôi thấy cậu mặc áo dài màu trắng, hơn nữa…” Trương Khải Nhạc chỉ vào cậu ta, nói: “Trên người cậu có mùi thuốc đông y, à không, là mùi… của bệnh viện ấy…”

“Oa, mũi cô nhạy cảm quá nhỉ?” Cậu ta nở một nụ cười hấp dẫn.

“Cậu là bác sĩ à?”

“Không phải” Cậu ta nhanh chóng lắc đầu: “Nào có bác sĩ trẻ tuổi như tôi chứ, tôi chỉ là.. chỉ là nhân viên điều dưỡng mà thôi…”

“À…” Trương Khải Nhạc khẽ gật đầu, lại thổi vỡ một bong bóng cao su.

Trò chuyện đến dây, cậu ta ngại ngùng xoay người lại, tiếp tục mở cửa.

“Ừm…” Trương Khải Nhạc lại nói: “Nhà cậu còn có ai khác không?”

“Không, không có…” Cậu ta xoay người lại trả lời: “Chỉ có mình tôi thôi…”

“À, cậu tan tầm muộn thật đấy” Trương Khải Nhạc hỏi: “Xin hỏi, tôi có thể ở tạm nhà cậu một lúc không?”

“Hả?” Cậu ta sửng sốt, đầu tiên là liên tục gật đầu, sau đó hỏi: “Cô… Cô cần giúp gì không? Cô… Cô là hàng xóm ngay đối diện đúng không? Có phải cô quên mang chìa khóa không? Tôi có thể cùng cô đi tìm chìa khóa, hoặc là… hoặc là tìm thợ khóa?”

“Ha ha…” Trương Khải Nhạc dùng sức nhai kẹo cao su, nói: “Tôi bị đuổi ra ấy mà! Nếu cậu không chào đón thì thôi vậy…”

Nói xong, Trương Khải Nhạc xoay người định đi.

“Không, không… Đương nhiên…” Cậu ta nuốt một ngụm nước bọt, khờ khạo trả lời: “Đương nhiên hoan nghênh rồi! Mời vào, mời vào…”

Nói xong, cậu ta nhanh chóng mở cửa chính ra, đón Trương Khải Nhạc vào.

Sau đó, cậu ta mới đẩy xe điện vào nhà rồi đóng cửa lại…

⚝ ✽ ⚝

Vì tòa nhà nhỏ hai tầng không phải hướng về phía chính Nam hay chính Bắc nên ánh nắng ban mai chỉ có thể chiếu vào một bức chân dung trên tường!

Đó là một bức tranh tương tự bức Phi Thiên ở Đôn Hoàng*, nhưng mà sắc thái bay trên trời lại quá dày đặc, làm người ta cảm thấy áp lực.

* Thời Trung cổ, Đôn Hoàng đã từng được xem như một trung tâm văn hóa phát triển phồn thịnh mạnh mẽ, được coi là trung tâm văn hóa Phật giáo với nền nghệ thuật Phật giáo phát triển rực rỡ. Nơi này nổi tiếng với các bức bích họa vẽ trên các vách đá cheo leo của các hang động bởi các nhà sư Phật giáo nhà Đường, nhà Tống.

Vì bản thân Trương Khải Nhạc vốn là một hoạ sĩ nên cô ta tất nhiên cực kỳ để ý đến bức tranh này.

Lúc này, Trương Khải Nhạc vừa mới tỉnh lại từ trên chiếc giường mềm mại, ngây ngốc nhìn bức tranh này, một ý nghĩ nổi lên trong đầu cô ta, có phải mình cũng có thể thử vẽ một bức tranh hay không?

Lúc này, dưới tầng truyền đến tiếng đinh đang, hẳn là có người đang nấu cơm.

“Này!” Trương Khải Nhạc gọi với xuống dưới tầng: “Hôm nay cậu không đi làm à?”

“Đúng vậy, cô chờ chút nhé” Giọng nói sung sướng của cậu thanh niên vang lên dưới tầng: “Tôi đang làm bữa sáng cho cô đấy! Cô cứ nghỉ ngơi thêm một lát đi!”

“À… tốt quá…” Trương Khải Nhạc vươn vai một cái, định lấy quần áo của mình, nhưng lúc cúi người xuống thì cô ta lại nhìn thấy trên tường cạnh đầu giường có rất nhiều bộ sách…

Phần lớn đều là sách nghệ thuật, trông có vẻ hơi cũ.

Trương Khải Nhạc rất có hứng thú với chúng, cô ta vén chăn lên, mặc kệ quần áo, cứ thế đi tới trước giá sách, nghiêm túc lật ra đọc.

Không ngờ còn có cả một vài quyển sách cổ, Trương Khải Nhạc không nghĩ nhiều, thuận tay lấy một quyển lật xem.

Đó là một quyển sách cực kỳ xưa cũ, giống như kinh Phật vậy. Kỳ lạ là trên bìa không có chữ mà là một hình giống như La Hán, lại giống như quỷ thần vậy.

Vì tò mò nên Trương Khải Nhạc mở ra lật xem, ai ngờ còn chưa thấy rõ thì một bức ảnh đã rơi ra…

⚝ ✽ ⚝

Trương Khải Nhạc nhanh chóng khép sách lại, nhặt bức ảnh lên.

Kết quả, sau khi nhìn thấy bức ảnh thì cô ta bỗng trừng to mắt!

Trong bức ảnh, một cô gái nằm trong bồn tắm…

Cái này…

“À…” Ngay tại lúc Trương Khải Nhạc ngẩn người, giọng của thanh niên kia vang lên ở đầu cầu thang: “Đó là bức ảnh chụp hiện trường vụ án bồn tắm đỏ năm đó!”

“Hả?” Trương Khải Nhạc hoảng sợ, vội vàng hỏi: “Không phải chứ? Nhà các cậu có người làm cảnh sát à? Đâu thể tùy tiện lấy được bức ảnh này chứ?”

“Ừm… Đúng vậy, ha ha…” Cậu ta thuận miệng nói dối: “Căn nhà này là của cô tôi, cô tôi trước kia làm việc trong phòng lưu trữ hồ sơ của Cục Cảnh sát hình sự, cho nên…”

Bởi vì thấy Trương Khải Nhạc không che chắn gì trên người nên cậu ta lập tức đỏ mặt…

“À…” Trương Khải Nhạc vội vàng kéo chăn che lại, chỉ vào cuốn sách cổ hỏi: “Quyển sách này thì sao? Nói về cái gì thế?”

“À… À…” Cậu ta chần chờ vài giây, nói: “Cũng là của cô tôi đấy, đó chắc là một số sách tôn giáo, có lẽ bọn họ dùng để nghiên cứu vụ án?”

“À…” Trương Khải Nhạc gật đầu, đột nhiên ngửi thấy cái gì, vội vàng hỏi: “Có phải nồi gì bị khê không?”

“Thế hả?” Cậu ta hoảng sợ, nhanh chóng chạy xuống tầng kiểm tra.

Mà thừa dịp này, Trương Khải Nhạc nhanh chóng lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường và chụp lại bức ảnh kia…