Chương 2613 Siêu án giết người hàng loạt
Trên đại lộ số 5 của Tokyo, một chiếc xe sedan màu trắng hiệu Toyota đang phóng rất nhanhNgười lái chiếc ô tô này đúng là vua đặc công Lee Bon Seong, mà Triệu Ngọc và nữ sát thủ vẫn còn hôn mê kia thì ngồi ở hàng ghế sau của xe.
Lúc trước, mặc dù đã có đội ngũ cảnh sát chạy tới cao ốc mà Sato sinh sống, nhưng bởi vì Lee Bon Seong đã chuẩn bị sẵn từ trước nên bọn họ vẫn thoải mái né tránh được cảnh sát, trốn thoát qua cửa sau của tòa nhà.
Ngay sau đó, bọn họ lập tức trộm chiếc ô tô này, dẫn theo nữ sát thủ chuẩn bị trở về cứ điểm an toàn của Lee Bon Seong.
Bởi vì rời khỏi tòa nhà từ cửa sau nên bọn họ không thể tra xét tay súng thần bí kia.
Nhưng mà có thể tưởng tượng được sau khi tay súng gọi cảnh sát, chắc hắn ta đã sớm xa chạy cao bay, Triệu Ngọc đã bỏ lỡ cơ hội tốt để bắt lấy hắn ta từ lâu rồi.
“Xin chào!” Đúng lúc này, ô tô chạy như bay, Triệu Ngọc lại đột nhiên nhận được cuộc điện thoại của cô Lee Jin Ju đến từ Seoul: “Thật vậy chăng? Nếu tin tức của cô chính xác thì… vụ án hoa hướng dương này chẳng phải là một vụ án giết người hàng loạt tầm cỡ quốc tế hay sao?”
“Đúng vậy, tin tức này cực kỳ tin cậy” Trong điện thoại, Lee Jin Ju kể rõ cho Triệu Ngọc nghe: “ Những vụ án tương tự đều xảy ra ở Bangkok năm 1990, New Delhi năm 1992 và Toronto năm 1995, điểm giống nhau ở chỗ nạn nhân đều là các cô gái trẻ tuổi, nguyên nhân tử vong đều là bị cắt động mạch dẫn đến mất máu quá nhiều, sau khi chết, họ còn bị hung thủ cắt tai bên trái… Nhưng mà trong các vụ án khác có hoa hướng dương hay không thì lại không rõ…”
“Từ năm 90 đến năm 95, bao gồm cả vụ xảy ra ở Seoul và Nobuyoshi Hirajo ở Tokyo nữa, không…” Triệu Ngọc nhíu chặt mày, dồn dập nói: “Số lượng vụ án dày đặc như vậy nên rất có thể còn có các nạn nhân khác nữa, cô Jin Ju à, cô giúp tôi điều tra được không?”
“Được, nhưng mà Triệu Ngọc à…” Lee Jin Ju nói: “Dù sao khả năng của chúng ta cũng có hạn, đối với vụ án cấp quốc tế này, tôi khuyên anh tốt nhất vẫn nên sử dụng tài nguyên của các anh nữa!”
“Tôi biết… Ừm…”
Lúc này, Triệu Ngọc thấy nữ sát thủ trong tay có vẻ sắp tỉnh lại, hắn đột nhiên nhớ tới trong miệng nữ sát thủ còn có thuốc độc, nếu cô ta tỉnh lại thì không chừng lại muốn tự tử.
Vì thế, hắn nhanh chóng cạy miệng nữ sát thủ ra, tìm thuốc độc mà cô ta đang giấu trong răng nanh.
“Cô Jin Ju” Đồng thời, Triệu Ngọc nói với Lee Jin Ju: “Chúng ta hãy cùng nhau nỗ lực lên, cô cũng đã nhìn ra rồi đấy, vụ án này không hề nhỏ, rất có thể là một vụ giết người hàng loạt tầm cỡ thế giới! Nếu có thể bắt được hung thủ thì ít nhất sẽ giải quyết vụ án ở nước các cô đấy nhỉ?”
“Tôi biết, anh yên tâm đi! Tôi sẽ cố gắng hết sức để xử lý” Lee Jin Ju nói: “Tôi cũng thực sự không ngờ mình lại gặp phải vụ án như vậy, nếu những vụ án này đều do một người gây nên thì hung thủ hẳn là một kẻ rất có tiền đấy nhỉ? Dù sao thì đâu có nhiều người có thể đi du lịch vòng quanh thế giới vào những năm 1990 chứ…”
“Đúng, tôi cũng nghĩ như vậy…” Triệu Ngọc vừa tìm kiếm thuốc độc trong miệng nữ sát thủ, vừa bàn bạc vụ án với Lee Jin Ju: “Đầu tiên, chúng ta cần phải biết hung thủ đã gây ra tổng cộng bao nhiêu vụ án và ở những đâu! Nếu tìm được quỹ tích sinh hoạt của hắn ta thì có lẽ sẽ tìm ra được tên này đấy!”
“Đúng, nhưng mà… Có chuyện này tôi vẫn chưa hiểu lắm” Lee Jin Ju hỏi: “Chẳng lẽ ở nước anh cũng xảy ra vụ án tương tự à? Không thì tại sao anh lại cảm thấy hứng thú với vụ án kiểu này chứ?”
“Ôi chết tiệt!”
Kết quả, cô Lee còn chưa nói xong thì Triệu Ngọc đã tức tối mắng một câu, thì ra vừa rồi hắn đã tìm được thuốc độc trong miệng nữ sát thủ, nhưng vì ô tô bị xóc này một cái nên hắn đã vô ý bóp vỡ thuốc độc rồi!
Không xong rồi!
“Anh… Anh vừa nói gì thế?” Trong điện thoại, Lee Jin Ju hiển nhiên đã hiểu lầm ý của Triệu Ngọc: “Anh đang mắng ai à?”
“À… Tôi có việc gấp, không phải tôi chửi đâu…” Triệu Ngọc nhanh chóng làm sáng tỏ: “Tôi cúp máy trước nhé, tôi sẽ liên lạc với cô sau!”
Nói xong, hắn còn chưa kịp cúp máy đã nhanh chóng bỏ ra hơn 4000 điểm tích lũy để cường hóa một viên thuốc giải độc tàng hình cho nữ sát thủ sử dụng, thế mới chuyển nguy thành an.
“Khụ… Khụ khụ…” Lúc này, có lẽ là bị thuốc độc kích thích nên nữ sát thủ lập tức ho khan, đột nhiên mở choàng mắt ra!
“Mau, lão Lee” Triệu Ngọc vừa khống chế nữ sát thủ, vừa nhắc nhở: “Ông mau cho cô ta thêm một cú đấm nữa đi!”
“Cho cậu này!” Lee Bon Seong không hề quay đầu lại mà đưa cho Triệu Ngọc một cái ống tiêm: “Tiêm cho cô ta một mũi!”
“Ôi trời…” Triệu Ngọc đón lấy ống tiêm rồi nhíu mày: “Tôi có được huấn luyện kỹ năng này đâu, ông lên đi!”
“Axi! Cậu đừng có đùa đấy nhé? Đường đường cuồng thám đại nhân mà lại không biết tiêm à?” Lee Bon Seong nói: “Trên cổ, trên cánh tay, hoặc là tìm đại một chỗ bên dưới đi, cứ đâm vào một phát là được, mau lên đi!”
“À…” Triệu Ngọc nhìn cổ nữ sát thủ, bắt đầu nhắm, chuẩn bị tiêm vào.
Nhưng mà nữ sát thủ đã tỉnh lại từ lâu, cô ta vừa nhìn thấy Triệu Ngọc cầm ống tiêm thì lập tức vùng lên phản kháng, túm lấy cổ tay Triệu Ngọc, sau đó định đâm vào cổ Triệu Ngọc!
“Ôi trời ạ!” Triệu Ngọc kinh hãi, vừa dùng sức giãy giụa vừa tức giận nói với Lee Bon Seong: “Không phải ông vừa mới trói cô ta lại à? Sao lại thế này hả?”
“Tôi đã trói cô ta đâu, không phải cậu đã nói là cậu trói à?” Lee Bon Seong liên tục lắc đầu.
“Đậu xanh rau má!” Triệu Ngọc hổn hển mắng một câu, vừa dùng sức ngăn chặn cánh tay của nữ sát thủ vừa la lớn: “Ông còn không mau hỗ trợ đi à? Người phụ nữ mạnh quá đi mất!”
“Ô… Ô…” Đúng lúc này, tuy thuốc độc đã bị thuốc giải độc của Triệu Ngọc trung hoà, nhưng trong bụng nữ sát thủ vẫn quay cuồng, không hề dễ chịu chút nào.
Cuối cùng, sau mấy lần nôn nao, cô ta lập tức phun ra một ngụm máu, tất cả đều văng hết vào mặt Triệu Ngọc!
“Ôi trời!” Trong phút chốc, Triệu Ngọc chẳng nhìn thấy gì cả, hắn hơi buông tay ra, không ngờ lại bị kim tiêm đâm trúng cổ…
“Axi!” Thấy thế, Lee Bon Seong kinh hãi, vội vàng đạp phanh, giận dữ mắng mỏ: “Sao mà cậu vẫn để cô ta uống thuốc độc thế hả? Cô ta mà chết thì coi như chúng ta đã mất công toi rồi đấy…”
Chết tiệt!
Triệu Ngọc thầm mắng một câu, cảm nhận được thuốc mê đang thấm vào cơ thể, hắn đành phải sử dụng một viên thuốc giải độc cho mình.
Két! Ô tô đột ngột phanh lại, nữ sát thủ kia không cài dây an toàn nên nhất thời bổ nhào về phía trước theo quán tính, Lee Bon Seong thì từ bên cạnh vươn tay bóp chặt cổ cô ta.
Triệu Ngọc cuối cùng cũng lấy lại hơi, nhổ ống thuốc mê đã tiêm một nửa ra, lập tức đảo tay đâm vào cánh tay của nữ sát thủ!
“A!!!”
Nữ sát thủ hét lên một tiếng, giơ tay đấm thẳng vào mặt Triệu Ngọc!
Nhưng mà thuốc mê phát huy tác dụng rất nhanh, chỉ vài giây sau, nữ sát thủ đã dần bị rút đi sức lực, xụi lơ gục xuống…
Phù… phù…
Phù… phù…
Triệu Ngọc và Lee Bon Seong đều thở hổn hển, hiển nhiên đã phải tốn rất nhiều sức lực.
“Mau!” Lee Bon Seong nói: “Mau súc miệng cho cô ta đi, không biết còn cứu được nữa không? Còn cuồng thám nữa chứ! Tại sao mà ngay cả chút việc nhỏ ấy cũng không làm nổi thế hả?”
“À…” Triệu Ngọc nhanh chóng quơ lấy một lọ nước khoáng, bắt đầu súc miệng cho nữ sát thủ, đồng thời vừa thở hồng hộc vừa nói: “Hai thằng đàn ông như chúng ta mà lại bắt nạt một người phụ nữ như vậy, có phải không thỏa đáng lắm không?”
“Hừ! Cậu đâu phải gà” Lee Bon Seong lạnh lùng nói: “Cậu nên biết đây là một cỗ máy giết người, vốn dĩ chẳng phải phụ nữ gì… Nếu cậu có một chút nhân từ nương tay với cô ta thôi thì vĩnh viễn chẳng thể trở mình nổi đâu… Ừm…” Lee Bon Seong chỉ vào lỗ kim trên cổ Triệu Ngọc, tò mò hỏi: “Có phải vừa rồi cậu cũng bị đâm một cái không? Tại sao… cậu không bị ngất xỉu thế?”