← Quay lại trang sách

Chương 2614 Tội ác

Rầm! Rầm!Sau những tiếng đập rất mạnh, sàn nhà yên lặng hơn mười năm dần nứt ra, bụi đất và gạch vụn đều rơi xuống một cái hố.

“Có, có…” Nhân viên công tác kêu lên đầy kinh ngạc và vui mừng, đồng thời, có người cầm đèn pin chiếu ánh sáng mạnh xuống.

Không ngờ phía dưới cầu thang vậy mà thật sự có một không gian kín phủ đầy bụi từ lâu.

Vô số khói bụi bay từ trong hầm ra, cùng với nó còn có cả mùi ẩm thấp.

Cho dù là nhân viên công tác hay là cảnh sát ở đây đi chăng nữa, ai cũng nhận ra rằng trong căn hầm phủ đầy bụi này rất có thể đang chứa một vài thứ mà mọi người không muốn nhìn thấy nhất…

Nhưng là cảnh sát, ai cũng đều biết rõ rằng cho dù phía dưới có cái gì thì vẫn phải có người đi xuống xem xét.

Ngay sau khi cửa hầm bị đập thủng, một cậu cảnh sát trẻ tuổi dưới quyền đội trưởng Thiệu gánh vác nhiệm vụ gian khổ này, cậu ta bật đèn pin lên, đi dọc theo bậc thang mà họ phát hiện ra trong hầm, dần bước xuống dưới và tìm kiếm…

Phù…

Phù…

Trong phút chốc, cả căn phòng lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều nín thở đợi cảnh sát này phát hiện điều gì đó.

Thú vị nhất chính là Tiểu Thôi, cô ta lúc thì vẽ một cây thánh giá trên ngực mình một cái, lúc thì lại chắp tay và đọc kinh Phật…

Kết quả, chưa đầy một phút sau, trong bộ đàm đã lập tức có động tĩnh.

“Đội trưởng” Cậu cảnh sát kia báo cáo: “Căn hầm không lớn, em nhìn thấy một vài chiếc túi to bị quấn chặt bằng băng dính, hình dạng cũng rất giống…”

“Cẩn thận một chút!” Đội trưởng Thiệu dặn dò một câu, sau đó ra lệnh: “Cậu mở ra xem sao…”

“Vâng..”

Nghe thấy vậy, các cảnh sát khác nhanh chóng bò đến cửa hầm, soi đèn pin vào bên trong.

Khoảng một phút sau, trong bộ đàm lại vang lên tiếng trả lời: “Đội trưởng, đúng vậy, chắc là thi thể… Đã… Đã chỉ còn lại thi hài thôi…”

Vừa nghe thấy vậy, mọi người cuối cùng cũng ồ lên.

Lúc trước, mọi người chẳng qua chỉ là hoài nghi, bây giờ đã xác định được đáp án, ai cũng cảm thấy khiếp sợ chưa từng thấy.

Mà sau khi nghe thấy vậy, Miêu Anh nhanh chóng nháy mắt với Thôi Lệ Châu một cái.

Thôi Lệ Châu hiểu ra ngay, biết Miêu Anh đang muốn cô ta nhanh chóng thông báo cho pháp y Trương Bồi Bồi…

“Tiểu Dương” Đội trưởng Thiệu hỏi vào bộ đàm: “Cậu hãy nhìn kỹ xem, tổng cộng có mấy túi to?”

“Ừm… 1, 2, 3…” Cậu cảnh sát lần lượt đếm, cuối cùng xác định ở con số “7”…

Nghe thấy con số này, tim Miêu Anh giật thót, cô đã dự tính trước rồi, nhưng vẫn không ngờ lại có nhiều đến vậy!

“Thế thì lợi hại thật!” Thôi Lệ Châu cũng hết hồn, nói: “Không ngờ khi không có sếp mà chúng ta vẫn có thể gặp được siêu án thế này! Chị Miêu, thế này thì ngay cả vụ án bồn tắm đỏ năm đó cũng phải điều tra lại sao? Peter… Cái tên Peter kia không lẽ chỉ là một kẻ chịu tội thay thôi ư?”

“Tạm thời đừng đi xa như thế vội” Miêu Anh nói: “Lập tức thông báo cho chị Ngô tiếp tục thẩm vấn Trương Thế Hùng, rất có thể là Trương Thế Hùng không biết chuyện thi thể, xem có thể tìm được điểm đột phá từ nơi này hay không?”

“Vâng…” Thôi Lệ Châu gật đầu.

“Còn nữa” Miêu Anh lại nói: “Chúng ta cũng phải hỏi lại cha mẹ Trương Thế Hùng lần nữa, cho dù bọn họ không liên quan đến án mạng nhưng chúng ta vẫn cần tìm hiểu thêm về Trương Phượng Nghi thông qua bọn họ!”

“Vâng…”

“Đội trưởng Thiệu” Miêu Anh lại nói với đội trưởng Thiệu: “Tôi đã thông báo với bên pháp y xác nhận danh tính của những nạn nhân này càng sớm càng tốt rồi! Biết họ là ai càng sớm thì càng hỗ trợ được quá trình giải quyết vụ án!”

“Vâng!” Đội trưởng Thiệu ngoài miệng đồng ý, nhưng mà môi đã run rẩy rồi.

Từ khi tham gia vào công việc điều tra tội phạm tới nay, anh ta chưa bao giờ gặp phải một vụ án lớn đến vậy, nhất thời có vẻ không biết phải làm sao, chỉ biết hoảng loạn…

“Nhiễm Đào” Vẫn là Miêu Anh đã từng tiếp xúc và có kinh nghiệm, nên cô lập tức bố trí công tác đâu vào đấy: “Anh lập tức báo cáo tình hình cho Tổng cục Hình sự biết, tính chất của vụ án đã hoàn toàn thay đổi, sau này, thứ chúng ta sắp phải đối mặt không chỉ là phá án mà còn có dư luận công chúng nữa!”

“Tôi hiểu!” Nhiễm Đào nhanh chóng làm theo mệnh lệnh.

“Đúng vậy!” Đội trưởng Thiệu giờ mới hiểu được vụ án này nghiêm trọng đến mức nào: “Vụ án bồn tắm đỏ luôn là vụ án có ảnh hưởng tương đối lớn ở Vân Châu, nếu công bố bảy thi thể này thì tất nhiên sẽ gây chấn động!”

“Vấn đề mấu chốt là…” Thôi Lệ Châu phân tích: “Vụ án này khác với những vụ án trước đây của chúng ta, nghi phạm lớn nhất là Trương Phượng Nghi đã chết rồi! Hung thủ là ai đã không thể rõ ràng hơn được nữa…”

“Đừng bận tâm đến điều này vội” Miêu Anh nói: “Việc cấp bách vẫn là phá vụ án Trương Khải Nhạc trước và tìm ra danh tính của các nạn nhân, còn những chuyện khác thì cứ từ từ rồi tính sau…”

“Vâng!” Sau khi hai người đồng ý, đều vội vàng rời đi.

Miêu Anh thì mở điện thoại di động ra, lại nhìn bức tranh mà Trương Khải Nhạc vẽ, không biết trong số những người đã chết ở đây có ai là nguyên mẫu của nhân vật trong bức tranh không?

⚝ ✽ ⚝

Một tình tiết cực kỳ quan trọng vừa xuất hiện, tất cả các cảnh sát ở đây đều cảm thấy áp lực rất lớn.

Không bao lâu sau, các pháp y và thành viên đội giám chứng đều trình diện, dưới sự chỉ huy của Trương Bồi Bồi, cả đội bắt đầu xử lý thi thể một cách cẩn thận…

Nhưng vì mỗi thi thể đều được đóng gói trong túi bọc kỹ càng nên việc thu thập và vận chuyển rất thuận lợi, tiến độ cũng nhanh hơn dự đoán rất nhiều!

Miêu Anh đã bàn bạc với đội trưởng Thiệu trước, phải đảm bảo các cảnh sát giữ bí mật, không được truyền ra ngoài.

Hiện tại, cô không muốn phải đối phó với cánh truyền thông khi vẫn chưa tra được cái gì trong vụ án này.

Nhưng nhiều thi thể như vậy, các cảnh sát luôn phải ra vào căn nhà liên tục, nên không thể hoàn toàn giữ bí mật được, tuy rằng lúc này đã là đêm khuya, nhưng trong ngõ nhỏ ngoài cửa vẫn có không ít quần chúng vây xem.

Tất cả mọi người đều đang bàn tán, không biết trong căn nhà cũ này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hơn nữa, trong thời đại thông tin ngày nay, mọi người không chỉ đứng đó bàn tán mà hầu như ai cũng quay video lại, cảnh sát đã tốn rất nhiều công sức để đuổi họ ra xa…

Đích đích…

Đích đích…

Lúc này, điện thoại di động của Miêu Anh vang lên, là Ngô Tú Mẫn gọi tới.

“Tổ phó Miêu” Ngô Tú Mẫn nói: “Vừa rồi chị đã cho Trương Thế Hùng xem đoạn video, Trương Thế Hùng đã rất sợ hãi! Nhưng mà anh ta vẫn không chịu nói gì cả… Chị cảm thấy có lẽ anh ta biết Trương Phượng Nghi liên quan đến vụ án bồn tắm đỏ, nhưng chưa chắc anh ta đã biết trong nhà chôn thi cốt, bằng không, anh ta đã không sống một mình ở đó suốt bảy năm đâu nhỉ?”

“Nhưng mà…” Miêu Anh cân nhắc, nói: “Bức tranh kia của Trương Khải Nhạc rất có thể là vì Trương Thế Hùng mà có! Mà Trương Thế Hùng chắc đã nhìn thấy gì đó trong di vật của Trương Phượng Nghi…

“Xem ra” Miêu Anh nói: “Em phải bảo Nhiễm Đào đến nhà của cha mẹ Trương Thế Hùng một lần nữa để kiểm tra tất cả các di vật mà Trương Phượng Nghi để lại mới được!”

“À…” Ngô Tú Mẫn nói: “Trong nhà Trương Thế Hùng thì không phát hiện ra bất cứ di vật nào của Trương Phượng Nghi cả, có khi nào chúng đã bị anh ta tiêu hủy hoặc là giấu đi rồi không? Chị… chị sẽ dò xét anh ta xem sao!”

“Được” Miêu Anh nói: “Chị Ngô, chị hãy hỏi anh ta nhiều chi tiết về Trương Phượng Nghi xem anh ta có lộ ra sơ hở gì hay không? Căn cứ vào tình hình mà chúng ta đang nắm giữ trước mắt, có lẽ Trương Thế Hùng chính là hung thủ sát hại Trương Khải Nhạc, chúng ta… chúng ta phải tìm ra chứng cứ mới được!”