Chương 2615 Tôi lại đoán mò đúng rồi
Tokyo, tại cứ điểm an toànTriệu Ngọc cầm một chiếc bánh mì kẹp thịt Big Mac, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nghiên cứu vụ án trên quyển sổ của mình.
Thông qua tin tức mà Lee Jin Ju cung cấp, hắn đã biết vụ án mà kẻ kế nhiệm muốn mình điều tra không phải một vụ bí ẩn đơn giản mà là một vụ án giết người hàng loạt tầm cỡ quốc tế cực kỳ nghiêm trọng!
Trong những năm 1990, hung thủ đã sử dụng phương thức gây án tương tự để giết một số cô gái ở các thành phố khác nhau tại các quốc gia khác nhau.
Tên này là ai?
Người đầu tiên mà Triệu Ngọc nghĩ đến chính là người nước ngoài bí ẩn đã lái một chiếc xe hơi sang trọng đưa cô Nobuyoshi Hirajo về nhà.
Thế nhưng sau một hồi suy nghĩ, hắn lại cảm thấy người nước ngoài kia không giống hung thủ thực sự cho lắm.
Bởi vì một vụ án tương tự đã xảy ra ở Gyeonggi thuộc Seoul của Hàn Quốc vào tháng 7 năm 1991, mà vụ án hoa hướng dương ở Tokyo thì xảy ra vào tháng 8 cùng năm.
Lúc trước, em gái của Nobuyoshi Hirajo đã nói rồi, cô ta đã từng nhìn thấy người nước ngoài kia đưa chị cô ta về nhà vào một tháng trước khi xảy ra vụ án.
Nói cách khác, người nước ngoài kia vẫn còn ở Tokyo vào tháng 7, khả năng đi Seoul gây án hình như không quá lớn thì phải?
Căn cứ theo như lời khai của cô em gái, Nobuyoshi Hirajo và người nước ngoài kia rất thân mật với nhau, có thể tưởng tượng ra người nước ngoài kia chắc đã theo đuổi Nobuyoshi Hirajo được một khoảng thời gian.
Hơn nữa, hắn ta có xe, chứng tỏ hắn ta là người cư trú lâu dài ở Tokyo.
Cho nên, nếu xét từ những bằng chứng bên ngoài thì dường như người nước ngoài này có bằng chứng vắng mặt tại hiện trường.
Nhưng mà không thể phủ nhận rằng Tokyo và Seoul quá gần nhau, đi máy bay chỉ mất vài giờ đồng hồ là có thể đến nơi, hơn nữa, vào những năm 1990 thì việc đi lại rất thuận tiện.
Người nước ngoài này có thể lái một chiếc xe sang như thế thì hiển nhiên là nhà giàu không thiếu tiền.
Cho nên vẫn không thể loại trừ khả năng hắn ta là kẻ giết người hàng loạt!
Chẳng qua, lời nói của Sato lại không thể không khiến Triệu Ngọc suy nghĩ về một khía cạnh khác.
Sato nói cực kỳ chắc chắn rằng cảnh sát đã từng điều tra người nước ngoài kia rồi, nhưng mà hắn ta có bằng chứng ngoại phạm rất rõ ràng, thậm chí ngay cả ngài thủ tướng thời đó cũng có thể làm chứng cho hắn ta…
Vậy thì… rốt cuộc hung thủ có phải hắn ta hay không?
Bangkok năm 1990, Seoul và Tokyo năm 1991, New Delhi năm 1992, Toronto năm 1995…
Có thể tưởng tượng ra trước năm 90, giữa 90 và 95, hoặc thậm chí sau năm 1995, các vụ án tương tự rất có thể đang lần lượt xảy ra, chẳng qua hắn vẫn chưa tra được tin tức xác thực thôi.
Bởi vì hung thủ chỉ thực hiện một vụ án ở một thành phố và có tính chất xuyên quốc gia, cho nên nhiều năm qua, không ai có thể liên kết những vụ án này với nhau cả.
Cho nên, mọi người cũng không biết rằng trên đời này có một sát thủ hoa hướng dương, hoặc là sát thủ tai trái!
Thú vị thật…
Triệu Ngọc bắt đầu cân nhắc, kẻ kế nhiệm muốn mình điều tra vụ án này là vì mục đích gì?
Bản thân hắn ta chính là hung thủ giết người sao?
Tìm được thân phận của hắn ta thì sẽ biết kẻ kế nhiệm là ai?
Hay là một người thân của hắn ta cũng chết trong vụ án giết người hàng loạt này, hắn ta muốn lợi dụng Triệu Ngọc để tìm hung thủ báo thù?
Không phải chứ?
Triệu Ngọc cảm thấy khả năng thứ hai không lớn, bởi vì kẻ kế nhiệm có thừa tài nguyên và thực lực, nếu muốn giải quyết vụ án này thì không đến mức nhờ đối thủ hỗ trợ chứ?
Vậy thì… rốt cuộc mục đích của hắn ta là gì?
Kẹt! Cánh cửa hỏng đã lâu không sửa phát ra âm thanh, Lee Bon Seong xách thùng dụng cụ đi ra khỏi phòng.
“Ôi trời ạ!” Triệu Ngọc nhếch miệng thán phục: “Trông ông giống Hán gian thật đấy! Cô ta… Cô ta đã khai ra chưa?”
“Hán gian… Cậu giỏi khen người ta thật đấy…” Lee Bon Seong đặt thùng dụng cụ xuống, lấy khăn giấy lau vết máu trên tay, sau đó mở một hộp bánh mì kẹp thịt rồi nói: “Thẩm vấn là kỹ xảo cơ bản nhất rồi, tôi mà đã ra tay thì vẫn chưa có ai không chịu nhận tội đâu!”
“Thế à?” Triệu Ngọc nhíu mày: “Vậy hồi chính ông bị người ta giam giữ thẩm vấn, có phải ông cũng khai ra không?”
“Chuyện này không cần cậu lo!” Lee Bon Seong tức giận nói: “Trên đảo Kỳ Tích, tôi không thấy cậu ngứa miệng thế này đâu đấy! Chẳng lẽ cậu không thấy tỏ mò về lai lịch của người phụ nữ kia à?”
“Thành viên cấp thấp trong Dạ Xoa ấy mà” Triệu Ngọc thuận miệng nói: “Tôi đoán nội bộ của kẻ kế nhiệm rất có thể đã xảy ra vấn đề gì đó, có khi đang bị chia rẽ kết bè kết nhóm! Kẻ kế nhiệm muốn cho tôi điều tra vụ án hoa hướng dương, nhưng lại có kẻ chỉ muốn xử lý tôi, cho nên hắn ta đã tiết lộ tin tức cho Dạ Xoa, để Dạ Xoa ở nhà Sato chờ chúng ta… Thế nhưng chuyện này cuối cùng vẫn bị kẻ kế nhiệm biết được, hắn ta lập tức phái tay súng đến ngăn cản, nhân cơ hội tiêu diệt toàn bộ Dạ Xoa…”
“Cậu…” Lee Bon Seong buồn bực hừ một tiếng: “Nếu đã biết rồi thì tôi còn lãng phí hơn năm tiếng làm cái gì?”
“Không phải chứ?” Triệu Ngọc mắt sáng lên: “Bị tôi đoán đúng rồi à?”
“Cậu… Ừm…” Lee Bon Seong bất đắc dĩ nói: “Cậu đúng là! Người phụ nữ kia và cả gã đàn ông như con gấu kia nữa, đều là thành viên dự bị trong Dạ Xoa, nói trắng ra là bọn chúng vẫn còn trong kỳ thực tập!”
“À, cũng đúng” Triệu Ngọc nói: “Quả thực kém xa đám người mà tôi từng gặp ở tòa nhà Phú Hào!”
“Chúng ta đã đoán đúng rồi, sau khi kẻ kế nhiệm nhậm chức, hắn ta đã bắt đầu tẩy trừ nội bộ, đầu tiên là Độc Lựu, rồi sau đó là Dạ Xoa” Lee Bon Seong nói: “Bây giờ, Dạ Xoa tuy rằng vẫn chưa xong đời hoàn toàn, nhưng trên cơ bản đã bị tổ chức lại rồi! Kẻ kế nhiệm hiểu được Dạ Xoa là tổ chức sát thủ nguy hiểm nhất, chuyên môn ám sát là chính, cho nên hắn ta muốn nhổ cỏ tận gốc, diệt trừ toàn bộ các thành viên cũ để không còn hậu hoạn…”
“À” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Cho nên tin tức chúng ta xuất hiện ở nhà Sato rất có thể là do kẻ kế nhiệm cố ý lộ ra, muốn mượn tay chúng ta diệt trừ thế lực cuối cùng của bọn chúng! Xem ra tên này cũng giỏi động não đấy… Thế thì…” Triệu Ngọc chỉ một ngón tay vào trong phòng: “Ông định xử lý nữ sát thủ kia thế nào?”
“Hừ” Lee Bon Seong hừ lạnh một tiếng: “Tôi có bao giờ để kẻ địch sống sót đâu, nếu đã khai rồi thì giữ cô ta đâu có ích lợi gì nữa?”
“Ôi trời ạ, không phải chứ?” Triệu Ngọc hoảng sợ, nhanh chóng chạy vào phòng xem xét.
Sau khi mở cánh cửa ra, hắn mới nhìn thấy rõ nữ sát thủ kia chỉ hôn mê mà thôi.
“Lão Lee, tôi không hay nói đùa kiểu đó đâu!” Triệu Ngọc nói: “Tuy rằng đều kẻ địch, nhưng chúng ta vẫn không thể cứ thế giết chết một cô gái chứ!”
“Tôi biết” Lee Bon Seong cười nhạt, cắn một miếng bánh mì kẹp thịt rất to rồi nói: “Khi nào cô ta tỉnh lại, tôi sẽ thả cô ta ra, để cô ta tự sinh tự diệt đi! Nói không chừng, sau này cô ta sẽ trở thành vua sát thủ, có khi còn quay lại báo đáp tôi nữa đấy!”
“Hừ!” Triệu Ngọc trêu ghẹo: “Ông vừa hay thiếu một cô vợ, không bằng cưới cô ta đi, thế là Lý Kết có mẹ rồi… Tôi thấy cô ta trông cũng được đấy chứ…”
“Axi!” Lee Bon Seong suýt nữa đã nôn ra rồi: “Cậu nghĩ kiểu gì thế? Lấy sát thủ làm vợ? Chán sống rồi à?”
“Nhưng mà…” Triệu Ngọc nói: “Nếu thả cô ta ra thì chỉ sợ cũng rất khó sống đúng không?”
“Chúng ta có thể đừng nói đến chuyện này nữa được không?” Lee Bon Seong nghiêm túc nói: “Triệu Ngọc, cậu có nghĩ tới không, không lẽ kẻ kế nhiệm bắt chúng ta tra vụ án này là vì muốn lợi dụng chúng ta? Giống như hôm nay, lợi dụng chúng ta để giải quyết vấn đề của chính hắn ta ấy? Dù sao thì chúng ta cũng không thể bị hắn ta dắt mũi mãi như vậy được đúng không?”
“Đúng, ông nói có lý lắm!” Một chút ánh sáng lóe lên trong mắt Triệu Ngọc: “Tôi cũng cảm thấy chúng ta không thể bị động mãi thế này được! Nhưng mà… vẫn phải tra vụ án này thôi, chỉ khi tiếp tục điều tra mới có thể bắt được càng nhiều cơ hội hơn!”