← Quay lại trang sách

Chương 2617 Kẻ địch quen thuộc

“Oa…” Lee Bon Seong ngáp một cái, nói với Triệu Ngọc: “Tôi bảo này ngài thám tử, đã có manh mối gì chưa thế? Cậu bảo chờ nhưng phải chờ đến bao giờ đây?”“Lão Lee à” Triệu Ngọc chỉ vào phòng ngủ, nói: “Nếu chúng ta thả cô ta ra thì có phải… đồng nghĩa với việc cô ta sẽ chết không? Lúc trước, cô ta bất chấp tất cả, chỉ muốn tự sát cho bằng được, chúng ta mà đi thì liệu cô ta có tự sát không?”

“Ừm, chắc là thế! Nhưng mà cũng không hẳn đâu” Lee Bon Seong nói: “Tôi đã nói rõ với cô ta tất cả những gì nên nói rồi, có lẽ cô ta đã nghĩ thông suốt rồi nhỉ? Triệu Ngọc, cậu trở nên lề mề như vậy từ lúc nào thế?”

“Ý tôi là trong Dạ Xoa hẳn là vẫn còn người khác nữa đúng không?” Triệu Ngọc nói: “Có phải chúng ta nên hỏi rõ tình hình, hoặc là xem cô ta có thể làm nhân chứng chỉ điểm* không?”

* Nhân chứng chỉ điểm – “污点证人” (Ô điểm chứng nhân/Tainted witness) – đây là một thuật ngữ của pháp luật phương Tây, chỉ những người có tham gia phạm tội nhưng chấp nhận làm nhân chứng buộc tội những người cùng phạm tội với mình nhằm được giảm án, hưởng sự khoan hồng của pháp luật.

“Hừ, cậu không chỉ lề mề mà còn trở nên ngây thơ nữa chứ” Lee Bon Seong chế nhạo: “Không lẽ cậu muốn tố cáo kẻ kế nhiệm lên toà án? Chẳng lẽ cậu còn chưa rõ à? Lundy và kẻ kế nhiệm đế quốc tội ác vốn dĩ đều áp đảo chế độ và pháp luật, bọn chúng không có nguyên tắc, vì tài phú mà không từ thủ đoạn, đối phó với kẻ như thế thì chỉ có thể dùng nắm tay của cậu thôi!”

“Ừm…” Triệu Ngọc nhíu mày nói: “Lão Lee, ông chưa từng nghĩ tới chuyện này à?”

“Chuyện gì?” Lee Bon Seong bất ngờ.

“Nếu tôi là kẻ kế nhiệm thì tôi đã bầm thây ông thành ngàn mảnh từ lâu rồi!” Triệu Ngọc nói không chút khách sáo: “Ông tuy là đặc công ưu tú, nhưng mà mấy tình báo ông đang nắm giữ có giá trị mấy đồng chứ? Ông giết Lundy, coi như lập uy thì dù thế nào cũng nên giết ông mới đúng chứ? Nhưng thực chất thì sao, bị người ta nhốt trong ngục giam trên tàu hàng, tuy rằng có bị tra tấn nặng nề, cũng bị bắt uống thuốc thường xuyên, nhưng mà ông vẫn đang sống nhăn răng kia kìa…”

“Cậu… Rốt cậu muốn nói gì?” Lee Bon Seong nói: “Bọn họ không giết tôi là vì muốn bắt tôi phải nếm thử cảm giác bị nhốt, cậu vốn dĩ không biết tôi đã gặp phải chuyện gì trong đó đâu!”

“Không, tôi vẫn cảm thấy bọn chúng đối xử với ông rất nhân từ!” Triệu Ngọc lắc đầu, ánh mắt tràn ngập hoài nghi.

“Axi! Cậu đừng có nói là tôi đã phản chiến đấy chứ?” Lee Bon Seong nói: “Hay ý cậu là tôi chính là kẻ kế nhiệm?”

“Không” Triệu Ngọc xua tay nói: “Ý tôi là tôi cảm thấy… Kẻ kế nhiệm biết ông, hơn nữa có giao tình với ông, cho nên mới không giết ông! Hắn ta… đã nương tay!”

“Ôi Thượng đế ơi” Lee Bon Seong lắc đầu nói: “Ý của cậu là kẻ kế nhiệm là người tôi biết?”

“Không chỉ ông mà tôi cũng biết!” Triệu Ngọc nói: “Tuy rằng đủ loại hành vi của kẻ kế nhiệm làm người ta không nắm bắt nổi, nhưng mà cuối cùng tôi vẫn luôn cảm thấy hắn ta rất hiểu biết tôi, hắn ta biết rằng tôi sẽ điều tra vụ án hoa hướng dương đến cùng! Hắn ta đã sớm tính đến chuyện tôi nhất định sẽ đi tìm Sato, cho nên đã chuẩn bị kế hoạch trước…” Triệu Ngọc nói: “Thật ra, kẻ như vậy mới càng đáng sợ!”

“Nước ấm nấu ếch” Lee Bon Seong chỉ vào sổ của Triệu Ngọc và nói: “Cho nên cậu đừng rơi vào sâu quá! Nếu có cơ hội thì chúng ta vẫn nên giải quyết thẳng vào vấn đề giống như khi cậu xử lý Lundy ấy!”

“Lundy bị Kang Kyu bắn chết, không phải tôi!” Triệu Ngọc làm sáng tỏ, nói: “Nếu xâu chuỗi tất cả mọi chuyện lại thì ông sẽ phát hiện ra từ năm Lundy bị Tịch Vĩ bắt đi, kẻ kế nhiệm chắc cũng đã nắm toàn cục trong tay rồi! Đến giờ tôi vẫn có thể nhớ rõ hồi gặp Lundy trong căn hầm dưới lòng đất ở Seoul” Triệu Ngọc nhớ lại và nói: “Lúc ấy, Lundy rất nôn nóng, tôi chỉ cho rằng lão sốt ruột vì muốn báo thù ngay! Bây giờ nghĩ lại mới thấy, lúc ấy chắc lão đã cảm giác được mối uy hiếp của kẻ kế nhiệm, nội bộ của bọn chúng đã bị chia rẽ từ lâu…”

“Thậm chí” Triệu Ngọc liếc nhìn Lee Bon Seong một cái: “Chuyện ông có thể thuận lợi lẻn vào nhà của Lundy, uy hiếp gia đình của lão cũng đều nhờ có người đang cố ý mở đường cho…”

“Ừm… Ừm…” Lee Bon Seong nhíu chặt mày, cố gắng nhớ lại và nói: “Nghe cậu nói như vậy, tôi mới thấy đúng là có lý lắm, lúc tôi xông vào nhà Lundy đúng là rất thuận lợi…”

“Mà sau đó, ông vốn dĩ có thể bỏ chạy nhưng lại bị bọn chúng chặn đường, tôi cảm thấy không hẳn chỉ là trùng hợp thôi đâu!”

“Đúng thế…” Lee Bon Seong suy sụp tựa vào sô pha: “Tại sao tôi không nghĩ ra sớm chứ? Lundy đã bị người ta tính kế…”

“Cho nên” Triệu Ngọc nói: “Bây giờ chúng ta mà tiến thẳng vào sào huyệt địch thì đúng là không thực tế chút nào! Lúc trước, Lundy điên cuồng như thế là bởi vì Tịch Vĩ nhốt lão nhiều năm, ép lão nói ra rất nhiều bí mật, nên lão muốn tìm được kho báu của Tịch Vĩ”

“Thế nhưng, nếu ngay từ lúc Lundy bị nhốt, kẻ kế nhiệm cũng đã bắt đầu nắm đế quốc phạm tội của lão trong tay thì chắc chắn hắn ta đã sớm di chuyển những thứ quan trọng sang chỗ khác rồi, cho nên kẻ kế nhiệm vốn dĩ không sợ kho báu của Tịch Vĩ!”

“À… Đúng vậy” Lee Bon Seong cân nhắc, nói: “Thảo nào, Lundy tuy rằng bị Tịch Vĩ nhốt nhưng Tịch Vĩ vẫn không kiếm được bao nhiêu lợi ích!”

“Sau này, Lundy chết, kẻ kế nhiệm nắm quyền, bắt đầu dứt khoát cải cách hẳn hoi” Triệu Ngọc nói: “Cho nên chúng ta càng không thể thăm dò hắn ta được đâu!”

“Cho nên…” Lee Bon Seong nói: “Vụ án hoa hướng dương là cơ hội duy nhất của chúng ta sao!? Đáng chết! Nếu hôm nay chúng ta mà chuẩn bị đầy đủ hơn thì đã bắt được tay súng thần bí kia rồi!”

“Chưa chắc đâu” Triệu Ngọc nói: “Kẻ kế nhiệm không chỉ thông minh mà còn cẩn thận nữa, tay súng kia chưa hẳn đã biết tin tức gì quan trọng, việc cấp bách của chúng ta bây giờ vẫn là phá vụ án này mới được!

“Tìm được hung thủ thì có thể tìm được nước cờ đầu để tra xét kẻ kế nhiệm!”

“Nhưng mà nói thì dễ, làm thì khó!” Lee Bon Seong chỉ vào quyển sổ của Triệu Ngọc, nói: “Bước tiếp theo, chúng ta nên làm cái gì bây giờ đây?”

“Đầu tiên” Triệu Ngọc nói: “Chúng ta phải biết tổng cộng đã xảy ra bao nhiêu vụ án tương tự? Hoàn cảnh cụ thể, thời gian, địa điểm và đặc thù cụ thể của từng vụ án vv… Chỉ khi hiểu được những thứ này, chúng ta mới có thể tái hiện lại quỹ đạo sinh hoạt của hung thủ năm đó, thế mới tiến hành tìm kiếm hắn ta được…”

“Không thể nào!” Lee Bon Seong nói: “Nếu là vụ án vừa xảy ra gần đây thì chúng ta có thể tiến hành điều tra tin tức thông qua hồ sơ xuất nhập cảnh. Nhưng mà vụ này lại xảy ra tận hơn 20 năm trước, lúc ấy, mọi tin tức còn chưa kết nối với Internet đâu, cho dù chúng ta nắm giữ được quỹ tích của hắn ta thì cũng không thể tìm ra hắn ta được!”

“Ít nhất… Chúng ta có thể suy tính ra hắn ta là người nước nào đúng không? Còn nữa…” Triệu Ngọc lại nói: “Hoa hướng dương, tai trái, tất cả những điểm này đều chỉ về hướng Van Gogh, hung thủ không nhất thiết phải là người giàu có, cũng rất có thể là một nhà nghệ thuật mà?”

“Ồ?” Nghe thấy vậy, hai mắt Lee Bon Seong lập tức sáng ngời: “Ý cậu là hung thủ là họa sĩ? Hắn ta đã lợi dụng việc tổ chức triển lãm tranh, hoặc là cơ hội tham gia triển lãm tranh để gây ra các vụ án này?”

“Tại sao lại không có khả năng này chứ?” Triệu Ngọc nói: “Chúng ta chỉ cần điều tra năm đó có cuộc triển lãm tranh quốc tế nào được tổ chức có quỹ tích trùng khớp với hung thủ hay không, vậy thì chẳng phải manh mối về hung thủ sẽ dần trồi lên mặt nước à?”

“Ừm… Ừm…” Lee Bon Seong ngẫm nghĩ, nói: “Nếu quả thật dễ dàng như vậy thì tại sao kẻ kế nhiệm còn nhờ cậu đi điều tra chứ? Lẽ ra hắn ta đã tìm được hung thủ từ lâu rồi mới đúng?”

“Tôi cũng không biết” Triệu Ngọc nói với ánh mắt thâm thúy: “Kẻ kế nhiệm muốn chúng ta phá vụ án này có lẽ vì mục đích khác thì sao?”