Chương 2618 Chú biết cô ấy không?
“Hu hu hu…”Trong đoạn video, một bà lão xuất hiện với đôi mắt sưng đỏ, khóc rất thảm thiết.
Người này đúng là mẹ của nạn nhân Tạ Hiểu Quân.
“Bà ơi, bà đừng khổ sở…” Nữ cảnh sát phụ trách hỏi thăm tại phòng hỏi: “Cháu muốn hỏi bà vài câu về sự mất tích của Tạ Hiểu Quân, hy vọng bà có thể hỗ sợ chúng cháu mau chóng tìm ra hung thủ…”
“Đúng đấy, mẹ à” Bên cạnh, một người đàn ông khoảng 40 tuổi khuyên nhủ: “Ít ra thì mẹ cũng biết tung tích của chị con rồi, mẹ đừng khổ sở…”
Người đàn ông này là em trai của Tạ Hiểu Quân.
“Được, các cô cứ hỏi đi, hu hu…” Bà lão nói: “Tôi mà biết gì thì nhất định sẽ nói cho các cô biết ngay…”
“Vào ngày Tạ Hiểu Quân mất tích, cô ấy đang đi trên đường tan tầm từ nhà máy về nhà đúng không? Lúc đó, cô ấy có đi cùng ai hoặc là bạn trai hay không?” Nữ cảnh sát hỏi.
“Không có ai cả, Hiểu Quân có mấy người bạn thân, nhưng đều không cùng đường, haiz…” Bà lão thở dài nói: “Nhà máy cũng thật là, tan tầm bao giờ cũng muộn như thế, ngày nào cũng ít nhất phải sau 10 giờ tối, Hiểu Quân mất tích thế này, nhà máy bọn họ cũng phải chịu trách nhiệm! Bạn trai thì nó vẫn chưa có” Bà lão lại nói: “Lúc ấy, Hiểu Quân vừa mới đi làm không lâu, tôi và cha nó muốn chờ nó ổn định rồi mới tìm cho nó!”
“Hiểu Quân trông rất xinh đẹp, chúng tôi cũng chưa yên tâm được ai, dù sao thì chúng tôi luôn hy vọng nó có thể gả vào nhà người tốt, haiz! Nếu lúc ấy mà tìm luôn đối tượng cho nó thì có lẽ đã không xảy ra cơ sự này rồi!”
“Nhà máy cách nơi cô ấy sống lúc đó có xa lắm không?” Nữ cảnh sát lại hỏi.
“Chuyện này cũng tại nhà máy cả!” Bà lão tức giận nói: “Nhà máy của bọn họ có ký túc xá, nhưng nhân viên phải làm việc ít nhất nửa năm mới có thể xin vào ở. Lúc ấy, Hiểu Quân chỉ có thể tá túc ở nhà dì hai của nó tận trong thành phố, buổi tối tan làm là phải đi xe rất lâu mới đến nơi! Cho nên chúng tôi đã mua một chiếc mô tô nhỏ cho Hiểu Quân, nhưng dù vậy, mỗi ngày vẫn phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ mới đến nơi… Cứ đi đêm tối như thế mới bị kẻ xấu theo dõi, haiz…”
“Bà ơi” Lúc này, cảnh sát mở bức ảnh của Trương Phượng Nghi ra, hỏi: “Bà nhìn kỹ xem, bà có quen biết người này không?”
“Hả?” Bà lão vội vàng đeo kính, nhìn thật lâu nhưng vẫn lắc đầu phủ nhận: “Tôi chưa từng gặp bao giờ cả!”
“Vậy…” Nữ cảnh sát lại hỏi: “Năm đó, các mối quan hệ cá nhân của Hiểu Quân như thế nào? Cô ấy có kết thù kết oán với ai không?”
“Không có, không có đâu, năm đó cảnh sát cũng đã hỏi chúng tôi rồi, Hiểu Quân nhà chúng tôi ngoan ngoãn lắm, nó chưa bao giờ gây chuyện thị phi cả…” Bà lão vội vàng nói: “Mặc dù có mấy công nhân nữ trong nhà máy ghen tị nó xinh đẹp, nhưng dù sao cũng không thể, cũng không thể giết người được chứ?”
“Cô cảnh sát à” Em trai của Tạ Hiểu Quân nói với nữ cảnh sát: “Mong rằng cảnh sát có thể lấy lại công bằng cho chúng tôi, bắt lấy hung thủ sát hại chị tôi!”
“Ừm…” Nữ cảnh sát cân nhắc một chút, đành phải lấy ra bức ảnh của Trương Thế Hùng và Trương Khải Nhạc để bọn họ nhận dạng, thế nhưng bọn họ đều không biết hai người này.
Xem đến đây, Miêu Anh ra hiệu cho Tăng Khả tắt màn hình đi, sau đó lại bắt đầu phân tích vụ án.
“Tổ phó Miêu” Đội trưởng Thiệu nói: “Cho tới bây giờ, chúng ta chỉ mới tìm ra được Tạ Hiểu Quân, còn các nạn nhân khác thì vẫn đang đợi xác nhận.
Nhưng mà chúng tôi sẽ đẩy nhanh tốc độ, phỏng chừng sắp tìm ra được rồi…”
“Chị Miêu” Thôi Lệ Châu thì nhắc nhở: “Chị còn nhớ rõ các nạn nhân trong vụ án của Peter không? Nạn nhân đều là gái ngành, thế nhưng Tạ Hiểu Quân này lại không phải! Tuy rằng xinh đẹp nhưng dù sao cô ấy cũng là nữ công nhân của nhà máy, không giống các nạn nhân khác!”
“Tôi đã kiểm tra chi tiết vị trí mất tích của Tạ Hiểu Quân” Đội trưởng Thiệu nhắc lại nói: “Năm đó, nhà máy dầu gội đầu khá xa đường Thành Công, nếu là ngày nay thì cũng mất một giờ! Nếu là lúc trước thì còn lâu hơn nữa, đường đi cũng không dễ dàng như ngày nay…”
“Đúng vậy” Miêu Anh cân nhắc, nói: “Khoảng cách xa như vậy, Trương Phượng Nghi lại là người bệnh, một mình cô ta thật sự có thể chạy đến chỗ xa như vậy, hơn nữa còn thoải mái bắt cóc một công nhân nữ sao? Tại sao cô ta không tìm một nơi gần hơn? Còn nữa, cô ta không có bằng lái, không có ô tô, cũng không biết lái xe” Miêu Anh lại nói: “Cô ta đã vận chuyển nạn nhân như thế nào?”
“Đúng đấy!” Thôi Lệ Châu vỗ tay một cái: “Hoặc là Trương Phượng Nghi và Tạ Hiểu Quân quen biết nhau nên thừa dịp đối phương không kịp đề phòng đã bất ngờ ra tay! Hoặc là Trương Phượng Nghi vốn có đồng lõa!”
“Tôi cảm thấy…” Miêu Anh phân tích: “Khả năng bọn họ quen biết nhau không lớn lắm, dù sao thì Tạ Hiểu Quân vốn mất tích trên đường về nhà sau khi tan tầm! Nếu là Trương Phượng Nghi lừa cô ấy đến nhà mình thì tất nhiên sẽ để lại manh mối…”
“Phù…” Thôi Lệ Châu thở ra một hơi nặng nề, nói: “Chỉ tiếc Trương Phượng Nghi đã mất rồi, chúng ta nên điều tra như thế nào mới có thể biết cô ta có đồng lõa hay không? Mọi người nói xem, Trương Phượng Nghi cũng là một người đẹp tiêu chuẩn, làm việc ở công ty nước ngoài, chẳng khác gì thành phần tri thức” Thôi Lệ Châu suy đoán: “Có khi nào… là một thằng nhóc thầm mến cô ta không?”
“Chúng ta có nên tiếp tục thẩm vấn cha mẹ của Trương Thế Hùng không? Hoặc là…” Thôi Lệ Châu đề nghị nói: “Chúng ta tìm đồng nghiệp cũ của Trương Phượng Nghi để hỏi thăm? Hẳn là vẫn còn ai đó chưa qua đời nhỉ?”
“Ừm…” Miêu Anh gật đầu nói: “Nếu em đã đề nghị như thế thì cứ theo quy tắc cũ, em phụ trách điều tra mối quan hệ cá nhân! Cần phải bày ra một Trương Phượng Nghi chân thật trước mặt chúng ta mới được!”
“Vâng, em cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Thôi Lệ Châu vô cùng tự tin chào một cái.
“Còn nữa…” Đội trưởng Thiệu nói: “Chúng ta phải đến nhà cha mẹ Trương Thế Hùng cẩn thận điều tra lại một lần nữa, xem có thể tìm được manh mối từ trong di vật của Trương Phượng Nghi hay không?”
“Ừm, chuyện này thì tôi đã giao cho Nhiễm Đào làm rồi!” Miêu Anh nói: “Bây giờ anh ấy đang dẫn nhân viên giám chứng đi thu thập chứng cứ, điều tra chi tiết rồi! Còn nhiệm vụ thẩm vấn bản thân Trương Thế Hùng và cha mẹ Trương Thế Hùng thì Ngô Tú Mẫn đang phụ trách, có lẽ chúng ta sẽ nhận được thông tin chi tiết nhanh thôi!”
“Đúng thế” Thôi Lệ Châu nói: “Cho bọn họ xem bức ảnh của Tạ Hiểu Quân, xem hai ông bà có quen biết hay không…”
“Được” Miêu Anh nói: “Vậy mọi người hãy đi xử lý nhiệm vụ của mình đi! Tăng Khả, cậu tập trung vào nhiệm vụ xác minh danh tính, một khi xác nhận được nạn nhân nào thì báo cáo cho tôi ngay lập tức!”
Nói xong, Miêu Anh cầm vật phẩm tùy thân của mình, chuẩn bị rời khỏi văn phòng.
“Chị Miêu, chị đi đâu thế?” Thôi Lệ Châu vội hỏi.
“Chị đi xem công tác thẩm vấn chỗ chị Ngô thế nào” Miêu Anh nói: “Chị vẫn luôn cảm thấy có thể cha mẹ Trương Thế Hùng còn biết rất nhiều thứ nữa!”
“À” Thôi Lệ Châu gật đầu: “Vậy em không đi theo chị! Bây giờ em đi tìm bạn bè cũ của Trương Phượng Nghi đây…”
“Được” Miêu Anh gật đầu, đồng thời dặn: “Em mang theo nhiều người vào, chú ý an toàn!”
Nói xong, Miêu Anh rời khỏi văn phòng, đi tới phòng hỏi thăm nơi cha mẹ Trương Thế Hùng đang ngồi.
Tới lúc này rồi, Miêu Anh không cần phải đứng phía sau kính một mặt nghe lén nữa, cô trực tiếp đẩy cửa, đi vào phòng hỏi thăm, tới gần hai ông bà.
Lúc này, cha của Trương Thế Hùng xanh mặt thanh minh: “Không đâu, chúng tôi thật sự chưa thấy em gái tôi qua lại thân thiết với người đàn ông nào cả!”
“Đúng vậy, đúng vậy” Bà Trương phụ họa: “Chúng tôi chỉ thường thấy nữ giới, chứ chưa từng gặp người đàn ông nào cả! Hơn nữa, vào thời ấy, mọi người đều rất kín đáo, đâu thoáng như bây giờ…”
“Vậy…” Ngô Tú Mẫn nói: “Bác có thể cung cấp cho chúng tôi một số thông tin về các nữ đồng nghiệp có quan hệ thân thiết với Trương Phượng Nghi không?”
“À… Chuyện này…” Ông Trương nói với vẻ khó xử: “Chúng tôi trông hơi quen mặt, nhưng lại không nhớ nổi tên!”
“Vậy…” Ngô Tú Mẫn cầm lấy bức ảnh của Tạ Hiểu Quân, hỏi: “Hai bác đã gặp cô gái này bao giờ chưa?”
“Hả?” Hai ông bà cẩn thận quan sát, liên tục lắc đầu.
“Bác hãy nhớ lại thật kỹ” Ngô Tú Mẫn nhắc nhở: “Cô ấy là nữ công nhân của nhà máy dầu gội đầu, hai bác thật sự chưa từng gặp bao giờ sao?”
“Ồ? Nhà máy dầu gội đầu?” Bà Trương tò mò hỏi một câu: “Là nhà máy cạnh bến Tân Hồ phải không?”
⚝ ✽ ⚝
Nghe thấy bà Trương nói như thế, Miêu Anh lập tức cảm thấy hứng thú…