Chương 2619 Vội vàng giết chóc
Nhật Bản, Yokohama, trên vách núi bên bờ biểnTrên bầu trời đang có cơn mưa nhỏ bay qua, tuy rằng đã là giữa hè nhưng vẫn tràn ngập hơi thở lạnh như băng.
“Thế này đi!” Lee Bon Seong chỉ vào bộ đồ thể thao của nữ sát thủ và nói: “Cứ coi như tôi tặng cho cô bộ quần áo này, hiệu Kailas ở đây coi như là hàng hiệu đấy!”
“Các anh…” Nữ sát thủ đầu tiên là nhìn biển rộng, sau đó quay đầu lại nhìn Lee Bon Seong và Triệu Ngọc, nói: “Thật sự sẽ thả tôi đi?”
“Bằng không?” Lee Bon Seong nói rất ngả ngớn: “Còn muốn hôn tạm biệt nữa à?”
“Tôi… nếu không đi thì sao?” Nữ sát thủ tự dưng lại không ra bài theo logic.
“Đừng ép chúng tôi phải thay đổi ý định đấy nhé” Lee Bon Seong lấy ra một khẩu súng ra: “Đây là một nơi tốt để ném xác chết đấy!”
“Thế nhưng các anh còn chưa biết tên của tôi…” Nữ sát thủ lại nói: “Các anh không muốn biết hay là chẳng có nghĩa gì với các anh cả?”
“Cút!” Lee Bon Seong chỉ nói một chữ.
“Lão Lee, ông đúng là tồi tệ quá” Triệu Ngọc lại giả vờ làm người tốt, nói với nữ sát thủ: “Cô em à, tự giới thiệu nhé, tên tôi là Triệu Ngọc, cuồng thám nổi tiếng thế giới, tiếng tăm toàn cầu chính là tôi! Xin hỏi, cô em tên gì thế? Là người nước nào? Có ngại làm thêm bạn trên WeChat không?”
“Hừ! Bệnh thần kinh!” Nữ sát thủ tức giận lườm Triệu Ngọc một cái, xoay người đi thẳng.
“Lão Lee” Triệu Ngọc lập tức chuyển máy phiên dịch đồng thanh sang tiếng Hàn, khuyến khích Lee Bon Seong: “Người phụ nữ này còn rất nhiều chuyện chưa nói đâu! Cô ta không muốn đi, ông thu nhận và giúp đỡ cô ta không được à? Còn nữa, ít nhất cũng phải biết tên chứ nhỉ?”
“…” Lee Bon Seong mặt mày âm trầm, nhắc nhở: “Đặc công háo sắc không sống được lâu, đây là luật lệ trong nghề của chúng tôi rồi! Chẳng lẽ cậu cho rằng cô ta muốn ở lại, thật sự là vì muốn gia nhập vào đội chúng ta sao?”
“Ừm… À…” Triệu Ngọc tự nhiên hiểu rõ, đành phải bất đắc dĩ mà gật đầu.
“Đúng rồi” Ai ngờ, nữ sát thủ kia đột nhiên quay lại, hỏi Triệu Ngọc: “Cuồng thám kia, tôi có chuyện này muốn hỏi, Long Vương thật sự đã chết trong tay anh à?”
“Ừm…” Triệu Ngọc và Lee Bon Seong liếc nhau, hỏi ngược lại: “Cô gái à, sau khi đám Long Vương kia chết, Dạ Xoa thật sự không còn ai nối nghiệp nữa à?”
“Phù…” Nữ sát thủ thở ra một hơi nặng nề, ánh mắt đầy hung ác: “Cuồng thám, tôi nhớ kỹ anh rồi đấy! Anh chờ xem, hôm nay anh không giết tôi thì anh sẽ phải hối hận! Sớm hay muộn gì cũng sẽ có một ngày…”
“Ừm…” Triệu Ngọc ngẫm nghĩ, lập tức giơ khẩu súng lục lên quát: “Được, tôi đổi ý rồi! Bây giờ tôi giết cô để cắt đứt hậu hoạn là được chứ gì?”
“…” Lee Bon Seong nghẹn họng lau mồ hôi…
“Được!” Nhưng nữ sát thủ vẫn ung dung thản nhiên, không ngờ còn đứng thẳng trước họng súng.
“Ừm…” Triệu Ngọc do dự một lát, lại vẫn cất khẩu súng đi: “Chỉ đùa một chút thôi mà, cuồng thám này nói một không hai, đã nói thả thì thả, không thả cũng phải thả, cô đi đi! Khi nào cô muốn giết tôi thì nhớ báo cho tôi biết một tiếng đấy, để tôi còn chuẩn bị…”
“…” Lee Bon Seong bắt đầu vò đầu, vò đầu vẫn chưa hết giận, lại bắt đầu giật tóc…
“Mặc dù tôi không biết kẻ kế nhiệm là ai” Lúc này, nữ sát thủ đột nhiên nói một câu: “Nhưng mà hắn ta rất để ý đến con gái của Tịch Vĩ! Chuyện ở Côn Dương là hắn ta ra tử lệnh cho chúng tôi, không thể làm trái được, chính vì làm hỏng nên rất có thể hắn ta sẽ tiến hành tẩy trừ chúng tôi… Anh yên tâm đi cuồng thám, tôi biết kẻ địch của mình là ai, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại!”
Nói xong, nữ sát thủ thật sự không hề quay đầu lại mà đi thẳng…
Nhìn theo nữ sát thủ đi xa, Lee Bon Seong mới đến gần Triệu Ngọc và nói: “Cũng giống như Long Vương, bọn họ chỉ có biệt hiệu chứ không có tên, biệt hiệu của cô ta là Ve Sầu, tôi thực sự mong chờ xem trong tương lai, cái tên này có trở nên vang dội trong giới sát thủ hay không!”
“Ve Sầu?” Triệu Ngọc cười nhạt: “Biệt hiệu này không hay chút nào, nghe có vẻ hơi đoản mệnh đấy!”
“Triệu Ngọc” Lee Bon Seong thản nhiên nói: “Tôi phát hiện hai chúng ta có điểm giống nhau, đó là nhân từ! Thật ra, đây cũng là điểm tối kỵ của nghề đặc công!”
“Không ai có thể đứng vững nếu không có niềm tin, đại trượng phu đội trời đạp đất, nhân nghĩa là cội, sao có thể giống như súc sinh được?” Triệu Ngọc thở dài: “Huống chi, tôi xuất thân từ cảnh sát, nếu tùy tiện giết người thì có khác gì những tên hung thủ kia đâu?”
“Nhưng mà thả cô ta đi cũng tốt” Lee Bon Seong cười nói với vẻ khôn khéo: “Ít nhất phải để lại phiền toái cho kẻ kế nhiệm chứ!”
“Ừm…” Triệu Ngọc quay sang biển rộng, nhìn sóng vỗ bờ xa xa, dòng nước ngầm cuồn cuộn, hắn buồn bã nói: “Lão Lee à, ông có nghe nói đến vụ án con ngươi đen sau khi ông chết không? Năm đó, Takaki Iwata đã đứng ở đây và nhảy khỏi vách đá! Không ngờ tôi lại đích thân tới hiện trường…”
“Cậu nói là lúc đó tôi đã chết thì làm sao mà tôi nghe nói được chứ? Nhưng mà…” Lee Bon Seong nói: “Takaki Iwata thì tôi có biết đến, Tani Ichiro cực kỳ si mê vụ án con ngươi đen, nên tôi có nghe ông ta nói đến rất nhiều lần!”
“Đúng vậy” Triệu Ngọc mỉm cười: “Ông có biết thật ra Takaki Iwata không hẳn là hung thủ vụ án con ngươi đen không?”
“Hả? Cái gì?” Lee Bon Seong vốn dĩ không biết từ đầu đến cuối vụ án con ngươi đen ở Seoul, vừa nghe thấy Triệu Ngọc nói như vậy thì nhất thời cảm thấy tò mò: “Takaki Iwata không phải hung thủ? Sao lại thế, chẳng lẽ năm đó hắn ta nhảy vách đá nhưng không chết à?”
“Không, hắn đã chết rồi, nhưng mà tình hình phức tạp hơn mọi người tưởng tượng nhiều!” Vì thế, Triệu Ngọc lập tức kể câu chuyện về vụ án con ngươi đen ở Hàn Quốc cho Lee Bon Seong nghe.
Gió biển đánh úp lại, mưa nhỏ rơi vào mặt, Lee Bon Seong đã nghe mê mẩn rồi.
“Thật không ngờ lại có vụ án như vậy…” Nghe xong, Lee Bon Seong kinh ngạc nói: “Oán khí của phụ nữ thật đúng là không thể đo lường mà! Nếu Tani Ichiro còn sống, chắc chắn sẽ phải giật nảy mình trước cậu đấy!”
“Cho nên” Triệu Ngọc nói: “Tôi và Hiyama Masako có quan hệ rất thân, có thể coi cô ấy là học trò của Tani Ichiro! Trong tay cô ấy có rất nhiều tư liệu vụ án, cho nên tôi muốn nhờ cô ấy hỗ trợ tìm, xem ở quốc gia khác có còn vụ án nào tương tự với vụ Nobuyoshi Hirajo nữa hay không!”
“Ừm… Nhưng mà…” Lee Bon Seong nói: “Vừa rồi, nữ sát thủ kia có nhắc tới con gái Tịch Vĩ, còn nhắc tới Côn Dương, chuyện này là thế nào?”
“À” Triệu Ngọc kể tóm tắt chuyện bọn họ bị tấn công ở Côn Dương, cuối cùng mới nói: “Nữ sát thủ nói vậy cũng đã xác minh đám sát thủ kia đều là người của Dạ Xoa!”
“Nhưng mà…” Lee Bon Seong lại hỏi: “Nghe ý của cậu thì xem ra ô tô vốn trực tiếp đâm về phía Tịch Mộng Na, như thế thì… mục đích của bọn họ đã rất rõ ràng rồi, đó là muốn mạng của Tịch Mộng Na?”
“Đúng thế” Triệu Ngọc nói: “Lundy từng bị Tịch Vĩ nhốt sáu năm, Lundy đã chết, kẻ kế nhiệm đương nhiên nên báo thù cho Lundy?”
“Ồ? Thế à?” Ai ngờ, một dấu chấm hỏi thật to xuất hiện trên mặt Lee Bon Seong.
“Sao thế, có gì bất thường à?” Triệu Ngọc khó hiểu.
“Sao mà kẻ kế nhiệm sốt ruột thế?” Lee Bon Seong nói: “Cậu quên rằng tôi đã bị kẻ kế nhiệm bắt lấy ở trong nhà Lundy rồi à? Lúc ấy, gia đình của Lundy đều đã bị kẻ kế nhiệm xử lý!”
“Ừm…” Triệu Ngọc hơi hơi sửng sốt: “Đúng nhỉ? Gia đình của Lundy đều bị diệt khẩu, nhưng lại giá họa cho ông, thế nhưng ngay cả ông vẫn còn sống, vậy thì… sao bọn họ còn muốn vội vã giết chết Tịch Mộng Na đến thế?”
“Con gái của Tịch Vĩ…” Lee Bon Seong suy đoán: “Có phải đang biết bí mật gì hay không!? Chẳng lẽ… cô ta biết kẻ kế nhiệm… là ai!!?”