Chương 2620 Cái gì không tầm thường?
“Sao ạ?” Khứu giác của Ngô Tú Mẫn cũng rất nhạy bén, lập tức hỏi: “Bác biết nhà máy dầu gội đầu kia à?”“Ừm…”
Mẹ của Trương Thế Hùng vừa định mở miệng thì ông Trương lại đột nhiên túm bà ta lại, nói: “Hồi đó thì Vân Châu chỉ có một nhà máy dầu gội đầu thôi! Tên… Tên là gì ấy nhỉ? Lộ gì?”
“Ừm…” Bà Trương nhanh chóng nói: “Đúng thế, đúng thế, tôi cũng chỉ nhớ rõ được một chữ Lộ! Có thể là nhãn hiệu Vũ Lộ, hoặc là Triêu Lộ chăng?”
“Đùa kiểu gì vậy chứ!” Ngô Tú Mẫn nghiêm mặt nói: “Làm sao bác biết địa chỉ nhà máy dầu gội đầu ở bến Tân Hồ?”
“Đúng đấy” Một trợ lý bên cạnh cũng phát hiện ra vấn đề: “Đã xảy ra chuyện lớn như vậy rồi, hai bác còn muốn giấu giếm gì nữa?”
“Ừm… chuyện này…” Lúc này, hai ông bà đều im lặng, sắc mặt cực kỳ âm trầm và khó coi.
“Khụ khụ…” Miêu Anh nhìn ra ngay vấn đề, lập tức ho khan một tiếng, sau đó nháy mắt với Ngô Tú Mẫn một cái.
Ngô Tú Mẫn phản ứng nhanh nhẹn, lập tức hiểu ra ý của Miêu Anh.
Vì thế, cô ấy nói với trợ lý bên cạnh: “Tiểu Trương, chúng ta đã hỏi lâu rồi, hai bác đều đã khát nước, cậu dẫn bác trai đến văn phòng uống nước trước đã!”
“Ừm… tôi không khát, không khát đâu…” Nghe thấy vậy, cha của Trương Thế Hùng có vẻ rất mất tự nhiên.
“Không sao cả, chúng tôi đã hỏi bác lâu như vậy rồi, bác cũng nên đi toilet, hút một điếu thuốc nghỉ ngơi một chút đi! Tiểu Trương, cậu dẫn bác ấy đi đi!”
“À, vâng!” Tiểu Trương cũng ngầm hiểu, lập tức giơ tay ra hiệu tiễn khách: “Mời bác ạ!”
Ông Trương bất đắc dĩ, đành phải đứng dậy bước ra khỏi phòng, thế nhưng khi rời khỏi thì ông ta lại lén lút nháy mắt với bà Trương một cái.
Nhưng mà ông ta lại hành động hơi khoa trương, bà Trương còn chưa thấy rõ ràng thì đã bị đoàn người Miêu Anh nhìn thấy rõ rồi.
Lần này, mọi người không chỉ còn là hoài nghi nữa, chắc chắn hai ông bà đang giấu giếm chuyện gì đó.
Tiểu Trương cũng khá thức thời, lập tức nhanh chóng dẫn ông Trương ra ngoài.
Ông Trương vừa mới ra khỏi phòng, sắc mặt của bà Trương trở nên càng thêm âm trầm, bà ta khẩn trương bóp ngón tay của mình, trông cực kỳ bứt rứt, lo sợ bất an.
“Bác à” Ngô Tú Mẫn nói: “Bác đừng khẩn trương, bác chỉ cần nói cho chúng tôi những chuyện bác biết là được!”
“Cô cảnh sát à…” Bà Trương run rẩy hỏi: “Ông nhà tôi ở đây nên tôi vẫn không dám hỏi, có phải các cô hoài nghi Phượng Nghi… Phượng Nghi nhà chúng tôi… Ừm… Cô ấy…”
“Đúng vậy” Miêu Anh thản nhiên nói: “Sự thật đã rất rõ ràng rồi, chúng tôi đã đào ra bảy thi thể phụ nữ trong hầm của nhà Trương Phượng Nghi, bác nói xem, chúng tôi có thể không hoài nghi Trương Phượng Nghi được không?”
“Tại… Tại sao có thể như vậy được chứ?” Bà Trương run rẩy nói: “Đúng là Phượng Nghi có hơi kiêu ngạo, nhưng mà giết người, đó là giết người đấy!”
“Bác à” Miêu Anh hỏi: “Bác tạm thời đừng nghĩ nhiều như vậy, bây giờ chúng tôi chỉ muốn biết tại sao bác hiểu rõ nhà máy dầu gội đầu bên bến Tân Hồ như thế?”
“Hiểu rõ? Cũng không hẳn là hiểu rõ lắm mà? Vừa rồi chúng tôi nói… Ừm… nhà máy kia khá nổi tiếng…”
Rầm!
Ai ngờ, Miêu Anh bỗng vỗ bàn rầm một cái, nhất thời khiến bà Trương sợ tới mức cả người run lên.
“Dù nhà máy nổi tiếng đến đâu đi chăng nữa, bác cũng không thể nào nói ra địa chỉ rõ ràng đến thế được” Miêu Anh nghiêm khắc nói: “Nói, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
“Chuyện này… Tôi… Tôi… Ừm…” Bà Trương hiển nhiên không có tâm cơ gì, Miêu Anh vừa quát một câu, bà ta nhất thời rối loạn, thì thào nói: “Cha chồng tôi… Cha chồng tôi…”
⚝ ✽ ⚝
À…
Ba chữ “cha chồng tôi” vừa thốt lên, Miêu Anh và Ngô Tú Mẫn lập tức hiểu ra, lúc này mới nhớ tới trong nhà Trương Thế Hùng tuy rằng không có nhiều bậc cha chú, nhưng Trương Thế Hùng có ông bà nội!
“Cha chồng của bác… làm sao vậy?” Ngô Tú Mẫn nhanh chóng hỏi dồn: “Có phải ông ấy đi làm ngay trong nhà máy dầu gội đầu ấy không!?”
“Là tài xế vận… vận chuyển hàng!” Bà Trương run rẩy nói: “Hồi ấy, cha chồng tôi vận chuyển hàng hóa cho nhà máy dầu gội đó… Cho nên chúng tôi mới biết được, hồi vừa mới kết hôn, chúng tôi còn đi giúp cha một tay nữa…”
Nghe được tin tức này, Miêu Anh lại mở to hai mắt nhìn, vô cùng có khả năng cô đã tìm được… đồng lõa của Trương Phượng Nghi rồi!!!
“Bồn tắm!” Miêu Anh nói: “Bồn tắm trong nhà của Trương Phượng Nghi được lắp đặt sau khi cô ta sinh bệnh! Là ai đã lắp cái bồn tắm kia cho cô ta?”
“Chuyện này… Ừm…” Bà Trương im lặng không lên tiếng, nhưng mà sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.
“Trương Phượng Nghi nói tầng hầm có mùi thối, là ai bịt kín giúp cô ta?” Miêu Anh lại hỏi.
“Chuyện này…” Bà Trương vẫn không nói nên lời.
Mà cùng thời khắc đó, Ngô Tú Mẫn đã sớm tìm được tin tức từ cơ sở dữ liệu của vụ án, lập tức lén đưa cho Miêu Anh xem.
Ông nội Trương Thế Hùng tên là Trương Đình Sơn, từng làm thuỷ thủ, còn từng làm công nhân kiến trúc và tài xế xe vận tải!
Ông ta qua đời năm 2002, thọ 74 tuổi…
Khi nữ công nhân của nhà máy dầu gội đầu mất tích, Trương Đình Sơn vừa hay vận chuyển hàng hóa cho nhà máy dầu gội đầu;
Mà năm ấy, Trương Phượng Nghi đã bị bệnh nặng nhiều năm;
Năm ấy, Trương Đình Sơn chỉ mới 61 tuổi…
Tất cả chuyện này, không phải là trùng hợp đấy chứ?
“Bác à…”
Ngô Tú Mẫn triển khai tấn công tâm lý, bắt đầu phân tích tình thế, nói lý cho bà Trương hiểu.
Cuối cùng, hơn 40 phút sau, bà Trương mới không chịu nổi áp lực cực lớn, khóc nói: “Các cô nói đúng, cái bồn tắm kia là cha chồng tôi lắp cho Trương Phượng Nghi! Vào thời ấy, bồn tắm vẫn là thứ xa xỉ, không hề dễ mua chút nào, hẳn là mất không ít tiền, tôi còn vì thế mà thầm nén giận sau lưng nữa…”
“Là năm nào thế?” Miêu Anh hỏi: “Năm lắp bồn tắm ấy?”
“Ừm…” Bà Trương nhớ lại, nói: “Hình như là một, hai năm sau khi Trương Phượng Nghi bị tra ra bệnh máu thì phải? Khoảng năm 86 hoặc là 87 gì đó…”
86, 87…
Miêu Anh nhớ lại một chút, Peter gây ra vụ án bồn tắm đỏ từ năm 80 đến năm 82, khoảng cách hơn bốn năm…
“Vậy…” Ngô Tú Mẫn lại hỏi: “Trương Phượng Nghi bị tra ra bệnh máu vào năm nào? Là năm 84 phải không?”
“Ừm… Đúng, hẳn là năm 84…” Bà Trương nói: “Đúng là độ tuổi đẹp nhất của cô ấy, thật sự là…”
Bà ta vốn muốn nói “đáng tiếc”, nhưng nghĩ đến bảy thi thể kia, bà ta không biết nói thế là tốt hay xấu nữa.
Miêu Anh hỏi: “Ông cụ… có phải rất yêu thương Trương Phượng Nghi hay không?”
“Đương nhiên rồi, nhà cũng cho cô ấy ở, các cô nói xem?” Bà Trương nói: “Thực sự cưng chiều lắm ấy, hơn nữa, Phượng Nghi còn là niềm kiêu ngạo của hai ông bà nữa, thường xuyên khoe khoang với người khác nữa cơ…”
“Vậy… Tầng hầm…” Ngô Tú Mẫn hỏi một câu.
“Chuyện này thì tôi không biết!” Bà Trương lắc đầu nói: “Các cô hỏi cha của Thế Hùng đi, hẳn là ông ấy biết đấy? Trong trí nhớ của tôi, tôi rất ít đến nhà Trương Phượng Nghi, đây đều là bệnh chung của chị dâu và em chồng cả, nhà lại còn được để lại cho cô ấy nữa, trong lòng tôi đương nhiên không thoải mái rồi… Nhưng mà cha của Thế Hùng hiền lành chân chất” Bà Trương nói: “Tôi chỉ giận dỗi nói vài câu rồi đành thôi, nên về mặt mũi thì vẫn không có mâu thuẫn gì!”
“Bác à” Miêu Anh hỏi: “Về cô em gái của chồng mình, bác có cái nhìn đặc biệt gì không? Bác có thể kể với chúng tôi một chút được không?”
“Cái nhìn? Chuyện này… Có lẽ là tôi không nên nói, nhưng mà…” Bà Trương nói: “Cô em chồng của tôi khá kiêu ngạo, nói chuyện và làm việc không hề hiền hoà như vẻ ngoài đâu, khá… khá tùy tính! Nhưng mà đây chỉ là một phương diện nhỏ thôi, tổng thể mà nói thì con người cô ấy vẫn không tệ…”
“Không, tôi không hỏi những chuyện đó” Miêu Anh hỏi: “Ý của tôi là cô ta có tin vào bất cứ điều gì không? Có điều gì bất thường trong vấn đề này không?”
“Hả?” Nghe thấy câu hỏi này, bà Trương lại run rẩy cả người lần nữa, yếu ớt ngồi phịch xuống ghế…