Chương 2621 Hiến tế máu
A!!!Sân vận động Yokohama tràn ngập tiếng ồn ào, mọi người đang xem một giải đấu bóng đá quốc gia, trên khán đài có chừng hơn 20000 người, những tiếng gào thét như sóng thần, hừng hực khí thế…
Ở một góc sân vận động, Hiyama Masako đang cho Triệu Ngọc xem một tập tài liệu.
“Đây” Masako mô tả chi tiết: “Đây là thứ mà tôi đã nhờ rất nhiều mối quan hệ và một ít tiền mới có được đấy! Manila năm 1994, New York và Amsterdam năm 1993, tất cả đều có vụ án tương tự xảy ra! Bởi vì đã xảy ra quá lâu rồi nên không dễ tìm ra tư liệu vụ án chi tiết, nhưng mà trong các vụ án này, nạn nhân đều là phụ nữ trẻ tuổi, sau khi chết đều bị hung thủ cắt mất tai trái…”
“Ừm…” Tư liệu đều là tiếng Anh, Triệu Ngọc không hiểu, hắn nói: “Thế là tính cả Bangkok, New Delhi, Tokyo, Seoul và Toronto… Nếu hung thủ đều là cùng một người thì sát thủ tai trái đã sát hại ít nhất tám cô gái, nhưng lại chỉ trong năm năm ngắn ngủn, con mẹ nó lại là một ác ma giết người!”
“Đúng vậy” Masako nói: “Trước mắt chúng ta vẫn chưa biết liệu ở thành phố khác hoặc là đoạn thời gian khác còn có vụ án nào tương tự xảy ra hay không, rất có thể không chỉ tám vụ này thôi đâu!”
“Toronto, Bangkok, New Delhi…” Triệu Ngọc cân nhắc, nói: “Không phải thủ đô thì là các thành phố lớn, hung thủ này đã đặc biệt chọn lựa à?”
“Thần thám Triệu” Masako hoảng hốt, hỏi: “Tôi luôn muốn hỏi liệu ở nước anh có xảy ra vụ án tương tự không?
“Anh có thể tập trung điều tra các đô thị lớn nổi tiếng thế giới như thủ đô hoặc là Thượng Hải, Vân Châu vv…”
“Ừm…” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Tôi đã hỏi rồi, nhưng mà vụ án quá phức tạp, giờ vẫn còn đang tra tìm…”
A!!!
Bởi vì một bàn thắng được ghi trên sân nên vô số tiếng hoan hô như sấm dậy, không khí gần như bùng nổ.
“Chúng ta hãy tổ chức lại suy nghĩ xem” Triệu Ngọc mở quyển sổ của mình ra, nói: “Ba mươi năm trước, có một kẻ sát nhân đã đến rất nhiều thành phố lớn, tìm kiếm một cô gái trẻ tuổi làm mục tiêu, đem đi sát hại rồi cắt lấy tai nạn nhân… Hơn nữa lại không có dấu vết xâm hại, chỉ là vì giết người, chỉ là vì cắt tai… Vậy thì… Tại sao hắn ta lại muốn làm như vậy chứ?”
“Biến thái mà…” Masako nói: “Chuyện này thì đâu khó giải thích chứ? Hơn nữa, tôi xem trọng suy nghĩ của anh đấy, hung thủ thật sự rất rất có thể là một nghệ thuật gia, Van Gogh chính là tượng thần của hắn ta! Cho nên, chúng ta chỉ cần điều tra xem năm đó đã có cuộc triển lãm tranh hoặc là triển lãm nghệ thuật nào được tổ chức trong các thành phố này hay không, có lẽ sẽ tìm được hung thủ là ai!”
“Thế nhưng…” Triệu Ngọc nhíu chặt mày: “Tại sao tôi vẫn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy nhỉ?”
“Tại sao cứ phải phức tạp chứ?” Masako hỏi ngược lại: “Mỗi lần hung thủ đến một thành phố là hắn đều gây án, nhưng vì hắn chỉ nhập cảnh tạm thời và rời đi sớm nên cảnh sát rất khó điều tra trong thời đại công nghệ chưa phát đạt ấy! Mà bởi vì tin tức không nhạy nên mọi người đều rất khó liên tưởng đến đây là một vụ giết người hàng loạt gây chấn động quốc tế!”
“Từ từ đã…” Đột nhiên, Triệu Ngọc nhớ tới cái gì, mở quyển sổ ra và nói: “Tôi nhớ rõ ở hiện trường Nobuyoshi Hirajo bị hại, người ta từng phát hiện ra dấu vết than củi bị đốt và nến trắng đúng không?”
“Đúng rồi” Masako nói: “Ngoại trừ mấy thứ đó ra, họ còn tìm được một vài mẩu giấy bị đốt cháy, hẳn là hung thủ đã cử hành nghi thức nào đó ở hiện trường!”
“Hiến tế… Nghi thức hiến tế à?” Triệu Ngọc cân nhắc, nói: “Hắn ta muốn biểu đạt cái gì nhỉ?”
“Cái này thì tôi không biết, nhưng mà…” Masako nói: “Vừa đến một thành phố đã giết một cô gái như vậy, tôi dám cam đoan nạn nhân và hung thủ không quen biết nhau!”
“Tất nhiên rồi” Triệu Ngọc nói: “Tôi đã đọc các báo cáo trước đây, nạn nhân đều vì buổi tối ra ngoài một mình nên mới gặp bất trắc, cho nên hẳn là hung thủ chỉ chọn nạn nhân ngẫu nhiên thôi!
“Nhưng mà hắn ta đã cử hành nghi thức ở hiện trường giết người, còn đốt than châm nến, điểm này rõ ràng không bình thường chút nào…”
“À, đúng nhỉ!” Masako hiểu được ý của Triệu Ngọc: “Hắn ta toàn giết người vào lúc đêm khuya, đốt than châm nến, không phải là càng dễ bị người ta phát hiện ra à?”
“Còn nữa, hai tay nạn nhân đều bị rạch” Triệu Ngọc lại nói: “Chứng tỏ là hắn ta muốn rút cạn máu tươi của nạn nhân, hắn ta làm như vậy giống như đang cử hành một nghi thức nào đó!”
“Hiến tế máu à? Vậy tôi… vậy tôi sẽ điều tra thật kỹ xem sao” Masako nói: “Xem mấy thứ tôn giáo bí thuật tà ác trên thế giới có liên quan gì hiến tế máu không?”
“Masako, thế này đi!” Triệu Ngọc nói: “Tạm thời chúng ta vẫn nên tiếp tục điều tra dựa theo suy đoán của tôi lúc trước, quốc gia khác thì chúng ta không tiện xử lý, nhưng mà cô có thể giúp tôi điều tra xem Tokyo các cô có tổ chức triển lãm nghệ thuật gì trong thời gian Nobuyoshi Hirajo bị giết hại không?”
“À… Đây quả thật là ý kiến hay! Nhưng mà…” Masako nói: “Dù sao thì vụ việc đã trôi qua quá lâu rồi, tôi không dám cam đoan có thể tra được đâu!”
“Không sao cả” Triệu Ngọc nói: “Nạn nhân bị mất tai trái, tôi cảm thấy chắc đã bị hung thủ coi như vật kỷ niệm mà mang đi! Nhưng mang theo tai của một người để đi qua hải quan cũng rất nguy hiểm đúng không?”
“Ừm…” Masako cố gắng đuổi kịp ý nghĩ của Triệu Ngọc: “Anh nói như vậy tức là hung thủ không lo cái tai sẽ bị phát hiện ra à?”
“Đúng thế!” Triệu Ngọc nói: “Tôi nghe nói vào thời ấy, một vài tác phẩm nghệ thuật tiêu chuẩn cao, không cần qua kiểm tra đâu, cô nói xem, liệu tên hung thủ kia có lợi dụng sơ hở này hay không?”
“À…” Masako cuối cùng cũng hiểu được ý của Triệu Ngọc: “Ý anh là cuộc triển lãm nghệ thuật liên quan đến vụ án tất nhiên là có quy mô không nhỏ đúng không?”
“Đúng thế!” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Cuộc triển lãm như vậy thì hẳn là cô có thể tra được đúng không?”
“Khụ!” Masako dùng sức gật đầu: “Triệu-san, chuyện này cứ giao cho tôi xử lý đi! Hưng phấn quá đi, nếu chúng ta có thể tìm ra cuộc triển lãm nghệ thuật kia thì rất có thể sẽ tìm được hung thủ rồi! Nếu có thể tìm ra hắn ta thì có thể phá được vụ án hoa hướng dương, đồng thời cũng trở thành vụ án lớn tầm cỡ thế giới, thế thì chuyên mục của tôi sẽ giật gân lắm đấy! Tôi thậm chí có thể xuất bản ra một quyển, à không, ra một loạt sách báo, đặt tên là “Hiến tế máu” hoặc là “Sát thủ thiếu nữ tại đô thị”, tuyệt đối có thể kiếm lấy vô số ánh mắt, oa…”
Thấy Triệu Ngọc lau mồ hôi, Masako ý thức được thái độ của mình, xấu hổ vội vàng giải thích: “Ha ha ha, thật ngại quá, tôi hưng phấn quá! Triệu đại thần thám, ngay từ lúc gặp nhau ở Seoul, tôi đã biết anh là thần may mắn của tôi rồi, tôi tin tưởng chúng ta nhất định có thể tìm ra tên sát nhân quốc tế này! Yên tâm đi!”
Nói xong, Masako lại vui vẻ cúi người chào một cái rồi mới chào tạm biệt Triệu Ngọc, xoay người rời khỏi khán đài sân vận động.
Giờ khắc này, trận đấu bóng đá đã sắp kết thúc, các cầu thủ đều đang chiến đấu hết mình trên sân, các khán giả trên khán đài cũng tăng vọt cảm xúc, có người còn hào hứng ca hát…
Sau khi Masako đi xa, Lee Bon Seong bỗng xuất hiện cứ như quỷ mị vậy.
“Thế nào?” Triệu Ngọc thậm chí không liếc nhìn hắn ta một cái, thuận miệng hỏi: “Không ai theo dõi chúng ta đấy chứ?”
“Đúng thế” Lee Bon Seong gật đầu nói: “Chúng ta an toàn! Nhưng mà tôi cần báo cho cậu một tin xấu…”
“Ừm?” Lúc này, Triệu Ngọc không thể không liếc nhìn về phía Lee Bon Seong: “Sao vậy?”
“Tôi đã điều tra cuộc triển lãm nghệ thuật mà cậu nói rồi!” Lee Bon Seong bốc lấy một nắm bỏng ngô và nói: “Trong thời gian Nobuyoshi Hirajo bị giết hại, Tokyo không hề tổ chức cuộc triển lãm nào có tiêu chuẩn cao cả…”