← Quay lại trang sách

Chương 2622 Bí thuật

“Trương Phượng Nghi… quả thực đã từng tin vào một thứ” Bà Trương nhớ lại và nói: “Hình như là bí thuật cổ xưa nào đó, chúng tôi chưa từng nghe nói đến… Nhưng mà…”Bà Trương có vẻ khó xử, bà ta thậm chí quay đầu lại nhìn xung quanh một lượt, rõ ràng là kiêng dè chồng mình.

“Bác à, không sao đâu, bác nghĩ đến cái gì thì cứ nói ra” Ngô Tú Mẫn nhắc nhở: “Bác vừa nói là cái gì?”

“Nhưng mà người tin bí thuật này không phải Trương Phượng Nghi mà là cha chồng tôi!” Bà Trương nói: “Là cha chồng tôi học được trước, sau này mới dẫn theo Trương Phượng Nghi cùng học! Nghe nói, cha chồng tôi học được từ lúc chạy thuyền, nó giống như một nhánh của Phật giáo hoặc Đạo giáo, nhưng mà rất thần bí, có lúc, thường xuyên phải rạch ngón tay một cái, rồi còn nhỏ máu nữa…”

“Ồ?” Miêu Anh rất ngạc nhiên: “Bí thuật này có tên không?”

“Có, nhưng tôi không biết” Bà Trương quay đầu lại: “Có lẽ ông nhà tôi biết, nhưng nếu ông ấy mà biết tôi nói ra thì chắc chắn sẽ tức giận lắm! Em chồng và cha chồng đều đã không còn sống nữa, tôi nói bọn họ như vậy thì có vẻ không nên!”

“Nhưng mà bác nói sự thật mà!” Miêu Anh nói: “Bác à, chúng tôi cần phải biết chân tướng! Bác còn có thể nhớ rõ cái gì không? Ví dụ như chi tiết cụ thể, bọn họ thờ phụng cái gì?”

“Chuyện này…” Bà Trương nói: “Lúc mới sống chung với cha mẹ chồng, tôi thường xuyên nhìn thấy cha chồng lập tế đàn, còn lạy dập đầu nữa, trên tế đàn có bày đồ cúng một tượng thần có diện mạo hung ác, khá giống Diêm Vương gia hoặc là ma quỷ gì đó… Cho nên lúc ấy, tôi còn cho rằng cha chồng tin Đạo giáo cơ! Nhưng sau này mới thấy không phải…” Bà Trương nói: “Khi đọc chú, cha chồng tôi thường xuyên thì thầm chữ “Tôn”, ví dụ như cái gì mà thần tôn, thiên tôn, linh tôn, tôn thần gì gì đó… Cô cũng biết đấy, tôi là người làm công tác giáo dục, tuy là dạy trẻ nhỏ, nhưng cực kỳ mâu thuẫn với loại mê tín thế này…”

“Nhưng chúng tôi không sống với nhau lâu, tôi và cha của Thế Hùng mua nhà ở ngay trong khu Bàn Đào, rồi chuyển sang đó ở…”

“Vậy…” Ngô Tú Mẫn hỏi: “Sao bác biết Trương Phượng Nghi cũng tin vào đạo này theo ông cụ chứ?”

“Ừm…” Bà Trương nói: “Không phải tôi nói đâu, là cha của Thế Hùng nói! Ông ấy nói rằng có lần đưa đồ cho Trương Phượng Nghi, ông ấy đã nhìn thấy một vài đồ hiến tế và tượng thần gì đó ở trong nhà Trương Phượng Nghi, cho nên mới hoài nghi Trương Phượng Nghi cũng học theo cha chồng!”

Chậc chậc…

Nghe bà Trương kể, Miêu Anh không khỏi nhíu chặt mày, đồng thời trao đổi một ánh mắt với Ngô Tú Mẫn.

Nếu thứ mà Trương Phượng Nghi và cha cô ta thờ phụng là bí thuật nước ngoài nào đó, nhất là bí thuật châu Phi thì tất nhiên trùng hợp với đặc điểm của vụ án bồn tắm đỏ.

Thế nhưng cách gọi linh tôn, thiên tôn thì hình như chỉ có Trung Quốc mới có mà?

Như vậy… bí thuật trong nước mà bọn họ thờ phụng chính là nguyên nhân làm bọn họ gây ra vụ án giết người sao?

Cốc cốc cốc…

Đúng lúc này, bên ngoài phòng hỏi thăm có người gõ cửa.

Miêu Anh còn tưởng là cha của Trương Thế Hùng đã được dẫn về, cho nên đến mở cửa.

Nhưng bất ngờ là sau khi mở cửa, cô lại nhìn thấy pháp y Trương Bồi Bồi.

“Ủa?” Miêu Anh nghi hoặc: “Thế nào rồi… Có tin tức mới à?”

“Không” Trương Bồi Bồi giơ điện thoại di động của mình lên: “Có người tìm chị, em không rõ tại sao lại gọi cho em!”

“Ồ?” Miêu Anh càng thêm nghi hoặc, nhưng vẫn nhận lấy điện thoại, “alo” một tiếng vào microphone.

“Miêu Miêu, là anh đây” Kết quả, một giọng nói quen thuộc vang lên trong điện thoại: “Thế nào, không lẽ em lại đang tra án à?”

“Đúng là đang sống mà gặp quỷ!” Miêu Anh lập tức trừng to mắt, kích động mắng: “Cái tên chết tiệt kia! Có ai vô trách nhiệm như anh không hả?”

Nói xong, Miêu Anh nhanh chóng bước ra hành lang, tìm một góc để nói chuyện, Trương Bồi Bồi cũng thức thời mà rời khỏi hành lang.

Miêu Anh không thể nào ngờ lại là Triệu Ngọc gọi cho cô!

“Bình tĩnh, bình tĩnh nào!” Triệu Ngọc rất am hiểu chặn miệng người ta, không đợi tiểu thư Miêu giận dữ, hắn đã lập tức tâng bốc đối phương: “Người hiểu rõ anh nhất, lý giải anh nhất, lĩnh ngộ anh nhất thế giới chính là em! Anh biết ngay là em nhất định sẽ ủng hộ anh mà! Cho dù thời gian có quay trở lại, vẫn ủng hộ anh vô điều kiện, đúng không?”

“Ủng hộ cái đầu anh! Em là chị anh à?” Tiểu thư Miêu vẫn khó nén phẫn nộ: “Anh hãy ngoan ngoãn cút về đây cho em, bằng không, em sẽ nổi điên lên đấy!”

“Đừng đừng đừng” Triệu Ngọc thua một kế thì lại nảy ra một kế tiếp theo, hiên ngang lẫm liệt nói: “Hẳn là em biết anh làm như vậy là vì ích lợi của quốc gia, chuyển bị động thành chủ động, để cứu vớt… cứu vớt… ừm…”

“Thế nào? Quên bản thảo rồi à? Được rồi” Tiểu thư Miêu vểnh khóe miệng lên, quan tâm hỏi một câu: “Triệu Ngọc, chuyện Hawaii là anh làm à?”

“Ừm… Chuyện này…” Triệu Ngọc nói: “Làm chuyện tốt không lưu tên…”

“Anh xuống địa ngục đi!” Miêu Anh nén giận: “Nếu đã cứu được người ra rồi thì tại sao anh vẫn chưa về hả?”

“Không, bàn cờ vừa mới bắt đầu thôi” Triệu Ngọc nói: “Em còn không biết tình thế bây giờ ác liệt đến thế nào đâu, kẻ kế nhiệm này thật sự rất khó hạ gục, ngay cả Triệu Ngọc này ra trận cũng phải hao chút sức lực mới được, moa ha ha ha!!!”

“Lại thế rồi” Miêu Anh nói: “Nếu đã vậy thì tại sao bây giờ anh lại gọi điện về làm gì?”

“Miêu Miêu” Triệu Ngọc lập tức ngừng đùa cợt, nghiêm túc nói: “Em giúp anh điều tra xem ở một thành phố lớn vào những năm 1990 đã từng có một vụ án nào xảy ra mà đến nay vẫn chưa được phá án không? Nạn nhân trong vụ án là một cô gái trẻ tuổi, sau khi chết thì bị người ta cắt mất tai, là tai bên trái…”

“Ồ?” Miêu Anh bất ngờ: “Anh… không phải anh đi tìm kẻ kế nhiệm à? Sao lại đi tra án rồi? Rốt cuộc anh đang làm cái quỷ gì thế?”

“Nói ra dài lắm” Triệu Ngọc nói: “Khi nào về, anh sẽ từ từ giải thích với em tất cả mọi chuyện! Nhưng mà việc cấp bách bây giờ là anh thật sự muốn biết ở nước mình rốt cuộc có xảy ra vụ án nào như vậy hay không!”

“Nói như vậy tức là…” Miêu Anh nhướng mày, nhạy bén hỏi một câu: “Đây không phải chỉ là một vụ án đơn lẻ à? Anh đang điều tra vụ án giết người hàng loạt quốc tế sao?”

“Đúng, em thật thông minh! Không hổ là người phụ nữ của anh” Triệu Ngọc khen: “Bắt đầu từ năm 90 đến nay, có kẻ đã giết người ở các thành phố lớn, mỗi thành phố chỉ giết một người, bây giờ cũng không biết rốt cuộc hắn ta đã giết bao nhiêu người rồi!”

“Thành… thành phố nào thế?” Miêu Anh vội hỏi.

“Nhiều lắm, Tokyo, Seoul, Bangkok, New York, Amsterdam vân vân, Á, Âu và châu Mỹ đều có” Triệu Ngọc nói: “Hơn nữa, hình như vụ án này còn có liên quan đến kẻ kế nhiệm!”

“Ồ? Thế à?” Miêu Anh suy nghĩ một chút, hỏi: “Vậy anh có thể nói cụ thể hơn không? Em mới dễ đi tìm được!”

“Ừm… Có vụ thì có hoa hướng dương ở hiện trường” Triệu Ngọc nói: “Bởi vì nạn nhân đều bị cắt mất tai trái, cho nên có người gọi vụ án này là vụ án Van Gogh, hoặc là vụ án hoa hướng dương, cũng có người gọi là vụ án tai trái…”

“À…” Miêu Anh lại hỏi: “Vậy còn cách tử vong thì sao?”

“Cắt động mạch, chết vì mất máu quá nhiều” Triệu Ngọc nói: “Trên hai cổ tay đều là vết thương hình chữ X…”

“À…” Miêu Anh gật đầu, ghi nhớ trong đầu, nhưng chưa đầy hai giây sau, cô bỗng trừng mắt, lớn tiếng hỏi: “Anh… Anh nói cái gì? Anh lặp lại lần nữa…”

Triệu Ngọc không rõ cho nên lặp lại một lần.

“Vậy…” Miêu Anh hỏi ngược lại: “Ở hiện trường vụ án có xuất hiện than và nến trắng bị thiêu cháy không?”

“Hả?” Lần này, đến lượt Triệu Ngọc giật mình: “Em… Em làm sao mà biết!?”