← Quay lại trang sách

Chương 2623 Là trùng hợp thôi sao?

“Xong rồi, xong rồi…” Trong cứ điểm an toàn ở Tokyo, Triệu Ngọc gãi đầu nói: “Vụ án phiền toái, à không, biến dị rồi! Lão Lee, ông nói xem, sao trên đời này lại có chuyện khéo đến vậy chứ? Bên này chúng ta đang tra vụ án tai trái, còn chỗ vợ tôi thì cũng đang tra vụ án giống nhau như đúc? À không, cũng không thể tính là giống nhau như đúc được…”“Tôi rất hiếu kỳ…” Lee Bon Seong nghiêm trang nói: “Cuồng thám không sợ trời không sợ đất, sao cũng có lúc hoang mang lo sợ thế? Cậu đã xem quá nhiều vụ án kỳ quái như vậy rồi, sao còn cảm thấy kinh dị như thế chứ? Rốt cuộc vụ án này làm sao vậy?”

“Miêu Miêu nhà tôi nói là vào những năm 80 90 ở Vân Châu từng xảy ra một vụ án bồn tắm đỏ quay xung quanh một chiếc bồn tắm! Nạn nhân cũng là cô gái trẻ tuổi, hơn nữa phương thức bị hại đều là cứa vết thương hình chữ X trên cổ tay nạn nhân…”

“Bồn tắm đỏ?” Lee Bon Seong cắn môi nhớ lại, nói: “Sao nghe quen thế nhỉ? Cái tên Tani Ichiro kia hình như có kể với tôi rồi, à không, không phải Tani Ichiro, là ai ấy nhỉ? Là Miêu Khôn à?”

“Từng nói đến? Ông cũng biết vụ án bồn tắm đỏ à?” Triệu Ngọc tò mò.

“Ừ” Lee Bon Seong gật đầu: “Hung thủ là kiến trúc sư, còn là người Anh nữa, đúng không? Tên… tên là gì nhỉ?”

“Tên là Bond, à không, Pika, hay là… Peter nhỉ?” Triệu Ngọc tiếp tục vò đầu: “Sao đầu óc chẳng nhanh nhạy thế này nhỉ! Nhưng mà không sao, Miêu Miêu nhà tôi đã gửi tư liệu cho tôi rồi…”

“Thế nào? Vụ án chúng ta điều tra có liên quan đến bồn tắm màu đỏ à? Tại sao… Tại sao có thể như vậy được?” Lee Bon Seong nhíu chặt mày hỏi: “Nạn nhân cũng bị cắt mất tai à?”

“Cái này thì lại không, hơn nữa…” Triệu Ngọc nói: “Vụ án đã cơ bản xem như được phá rồi! Bọn họ đã tra được hung thủ là ai! Còn nữa, tính chất vụ án cũng không giống, hung thủ liên tục giết nhiều người ở Vân Châu, chứ không mỗi chỗ một nơi như vụ án tai trái!”

“Không bị cắt mất cái tai, như vậy… có hoa hướng dương không?” Lee Bon Seong lại hỏi.

“Hình như không có!” Triệu Ngọc trả lời.

“Vậy… có lẽ hai vụ án không liên quan đến nhau đâu!” Lee Bon Seong nói: “Có lẽ chỉ là sự trùng hợp nào đó thôi nhỉ?”

“Nhưng mà vết thương hình chữ X, còn có vụn than và nến trắng bị để lại hiện trường thì đều giống nhau!” Triệu Ngọc vươn ngón tay ra đếm: “Còn nữa, nạn nhân đều là phụ nữ trẻ tuổi, đều không bị xâm phạm…”

“Hì…” Lee Bon Seong nghiến răng nói: “Chẳng lẽ vụ án biến dị rồi à?”

“Qua tư liệu thì xem ra” Triệu Ngọc lại nói: “Vụ án bồn tắm đỏ sớm nhất xảy ra từ năm 80 đến năm 82, tuy hung thủ đã bị bắt nhưng lại tử vong một cách ly kỳ! Bây giờ, bạn gái tôi bên kia lại tra ra từ năm 89 đến năm 92, vẫn có nhiều vụ án bồn tắm đỏ liên tục xảy ra, chỉ là hung thủ lựa chọn ra tay ở trong nhà mình, cho nên đến nay vẫn không bị phát hiện ra!”

“Đến nay vẫn không bị phát hiện, vậy giờ tại sao vẫn bị lộ thế?” Lee Bon Seong ngạc nhiên, tự dưng lại hỏi.

“Ngốc thế, hung thủ giết người xong rồi chôn trong nhà mình, à, hình như là trong tầng hầm, họ đã đào ra rồi…”

“À… Thế hả…”

“Hung thủ rất có thể chính là chủ nhân của ngôi nhà, một người phụ nữ độc thân mắc bệnh nan y! Người phụ nữ này chết vì bệnh vào năm 1994…”

“Vậy… Nếu đã tìm được hung thủ rồi thì… có liên quan gì đến vụ án của chúng ta à?” Lee Bon Seong khó hiểu: “Chẳng lẽ cậu cho rằng hung thủ vụ đó cũng gây ra vụ án tai trái sao?”

“Không!” Triệu Ngọc nói chắc chắn: “Vụ án tai trái của Toronto xảy ra vào năm 1995. Lúc đó, người phụ nữ kia đã chết rồi!”

“Vậy… Còn khả năng gì nữa?” Lee Bon Seong xòe tay ra.

“Chúng ta…” Triệu Ngọc nói với vẻ u buồn: “Có thể đã xem nhẹ một vài thứ quan trọng! Ví dụ như vụn than và nến trắng, hung thủ giết người chắc là muốn cử hành nghi thức nào đó, hơn nữa, giết người cũng vì mục đích nào đó!”

“Xem ra, chắc chắn là bí thuật tà giáo rồi…” Lee Bon Seong thì thào nói: “Kẻ giết người muốn lợi dụng việc này để hoàn thành nghi thức nào đó, hơn nữa… Ừm…”

“Hơn nữa” Triệu Ngọc tiếp lời: “Vụ án tai trái và vụ án bồn tắm đỏ hẳn là tồn tại một mối liên hệ nào đó, theo như cái này thì kẻ kế nhiệm muốn chúng ta tra vụ án này đích thật là có thâm ý! Rốt cuộc hắn ta muốn cho chúng ta biết cái gì?”

“Có phải loại bí thuật tà ác này chính là chuyện mà kẻ kế nhiệm muốn khiến cậu biết không?” Lee Bon Seong tràn ngập nghi hoặc: “Rốt cuộc hắn ta muốn thế nào?”

“Lão Lee” Triệu Ngọc lại nói ngược lại: “Cho dù vụ án này dị biến như thế nào đi nữa, vụ án tai trái quả thực đang tồn tại, mà những giả thiết trước đây của chúng ta không hẳn là không khả thi, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên nỗ lực điều tra vụ án này!”

“Nhưng mà cậu quên rồi à?” Lee Bon Seong nói: “Tôi đã tra rồi, trong thời gian Nobuyoshi Hirajo bị giết hại, Tokyo không tổ chức bất kỳ triển lãm nghệ thuật nào với quy mô lớn cả! Nếu có thì cũng đều là quy mô nhỏ, nhưng loại này thì lại không thể tra xét!”

“Ông… Ừm…” Triệu Ngọc cân nhắc, hỏi một câu: “Ông đã tra như thế nào?”

“Bí mật, chuyện này thì không thể nói cho cậu biết được” Lee Bon Seong thản nhiên nói: “Nhưng mà kết quả có độ tin cậy trăm phần trăm!”

“Được rồi!” Triệu Ngọc nói: “Theo phân tích trước đây của chúng ta, nếu không phải là cuộc triển lãm nghệ thuật với quy mô lớn thì hàng triển lãm phải đi qua con đường nhập cảnh bình thường, cho nên hung thủ sẽ rất khó mang tai ra ngoài!”

“Tôi cảm thấy điểm này không dễ suy đoán” Lee Bon Seong nói: “Tôi có một trăm biện pháp có thể cầm một cái tai rời khỏi hải quan! Ví dụ như dính nó dưới nách” Lee Bon Seong nói: “Cậu nói xem, hải quan tra thế nào được?”

“…” Triệu Ngọc nheo mắt lại, nhỏ giọng than thở một câu: “Ông đúng là biến thái… Nhưng mà có vẻ cũng có lý đấy!”

“Triệu Ngọc” Lee Bon Seong nói: “Có khi nào hung thủ chính là một phú hào không thiếu tiền không? Có lẽ không phải hắn ta tham gia triển lãm nghệ thuật gì, mà đang buôn bán! Hắn ta đã thừa dịp những quãng thời gian rảnh rỗi để thuận tiện giết chóc!”

“Ừm…” Triệu Ngọc triển khai suy nghĩ theo suy đoán của Lee Bon Seong.

“Ví dụ như tên phú hào này sùng bái Van Gogh” Lee Bon Seong lại nói: “Cho nên rất có thể hắn ta chỉ muốn sưu tập tai trái của nạn nhân?”

“Thế nhưng…” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Tôi vẫn cảm thấy khả năng hung thủ là nghệ thuật gia lớn hơn! Bởi vì nếu là phú hào thì hắn ta thiếu cái gì là có thể mua cái đó, cảm giác thỏa mãn lớn hơn người bình thường! Nếu không phải tâm lý xảy ra vấn đề nghiêm trọng thì chỉ sợ rất khó gây ra vụ án kiểu này đúng không? Nếu cái gì hắn ta cũng có thì tội gì lại đi gây án chứ?”

“Nghi thức hiến tế, bí thuật tà ác” Lee Bon Seong nói: “Có khi nào lại giống như người phụ nữ mà cậu nói không? Hung thủ bị bệnh nặng, hắn ta muốn lợi dụng giết chóc để có thể sống lâu? Giống như… Thám tử Phố Tàu ấy…”

“Ôi trời, ông xem phim nhiều thật đấy” Triệu Ngọc chậc lưỡi: “Nhưng nếu quả thật là vì để sống lâu thì cắt tai người ta làm gì?”

“Hả?” Lee Bon Seong bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nói: “Không phải các cô gái bị hại đều không bị xâm phạm à? Liệu có khả năng hung thủ là thái giám không? Hắn ta muốn lợi dụng loại bí thuật giết người này để “trọng chấn hùng phong”?”

“Đậu xanh rau má nhà nó… Nói như vậy tức là ông cũng xem “Kiếm Vũ” rồi à?” Triệu Ngọc nheo mắt lại.

“Đương nhiên là xem rồi” Lee Bon Seong nói: “Nam diễn viên là Jung Woo Sung, người Hàn Quốc đấy…”