← Quay lại trang sách

Chương 2624 Đèn tục mệnh thất tinh?

Vân Châu, trong văn phòng tổ điều tra đặc biệt, vào lúc chạng vạng“Chị Miêu” Tăng Khả báo cáo với Miêu Anh: “Em đã tra xét hồ sơ vụ án trong kho lưu trữ rồi, nhưng không tìm thấy vụ án nào tương tự cả!”

“Ồ?” Miêu Anh đỡ cằm hỏi: “Tất cả thành phố lớn đều đã tìm rồi à?”

“Là điện tử sàng chọn” Tăng Khả giải thích: “Không chỉ mấy thành phố lớn mà trong suốt những năm 1990, tất cả các vụ án chưa được phá trên toàn quốc đều được tra xét!”

“Vụ án chưa được phá” Thôi Lệ Châu nhắc nhở: “Có khi nào là vụ án đã được phá, ví dụ như bắt nhầm hung thủ hay không?”

“Ừm, nếu muốn điều tra những vụ án đã được đóng thì không dễ cho lắm!” Tăng Khả nói: “Vào thời ấy, network còn chưa phổ biến, các vụ án đã được phá mà không có dị nghị gì thì thường không được nhập vào cơ sở dữ liệu điện tử, chúng ta chỉ có thể đến Cục Cảnh sát các nơi để thăm dò thôi…”

“À, vậy được rồi…” Miêu Anh nói: “Có lẽ hung thủ tai trái kia vẫn chưa tới nước mình đâu nhỉ?”

“Chị Miêu, chị lấy thông tin từ đâu vậy?” Thôi Lệ Châu tò mò hỏi: “Sao em không thấy mối liên hệ giữa vụ án tai trái và vụ án bồn tắm đỏ nhỉ?”

“Không, nhất định phải có mối liên hệ nào đó!” Miêu Anh đứng trước bảng trắng ghi vụ án, chỉ vào một chỗ trên bảng và nói: “Ngay từ đầu, chúng ta đã bỏ qua manh mối quan trọng nhất này rồi! Nếu muốn điều tra kỹ vụ án này thì nến trắng và vụn than còn sót lại ở hiện trường này mới là thứ quan trọng nhất! Chúng ta phải hiểu tại sao hung thủ lại làm như vậy!”

“Cái khác thì em không biết, nhưng mà căn cứ theo tình hình mà chúng ta đang nắm giữ” Thôi Lệ Châu cũng nhìn chằm chằm vào bảng trắng, nói: “Vụ án giết người hàng loạt xảy ra trong nhà của Trương Phượng Nghi chắc chắn có liên quan đến một loại bí thuật tà môn nào đó, mà bí thuật này chính là thứ mà ông nội của Trương Thế Hùng và cha của Trương Phượng Nghi đang tu luyện…”

“Ôi trời…” Tăng Khả nhếch miệng: “Ngay cả cụm từ “tu luyện” này cũng nói ra được, cô được đó, Tiểu Thôi!”

“Cho nên” Miêu Anh nói: “Kế tiếp, chúng ta cần điều tra trọng điểm xem thứ bọn họ thờ phụng rốt cuộc là cái gì!

“Còn nữa, thứ bọn họ thờ phụng và bí thuật mà Peter mang từ châu Phi tới có phải cùng một loại hay không?”

“Chị Miêu” Thôi Lệ Châu nói: “Em đã phái người liên hệ với đồng nghiệp cũ của Trương Phượng Nghi rồi, căn cứ theo tin tức mà bọn họ chia sẻ thì Trương Phượng Nghi rất có thể đã tiếp xúc với Peter! Nhưng mà cho tới bây giờ, vẫn không ai có thể chứng minh hai người bọn họ quả thực quen biết nhau…”

“Em đang nghĩ xem có nên điều tra theo hướng ngược lại hay không” Thôi Lệ Châu nói: “Chúng ta tìm mấy người quen biết Peter, hỏi xem bọn họ có biết mối quan hệ giữa Peter và Trương Phượng Nghi hay không!”

“Ừm…” Miêu Anh nói: “Chị cũng nghĩ vậy, cuộc điều tra vụ án đã được tiến hành đến giai đoạn này rồi, chúng ta không thể không điều tra lại vụ án Peter năm đó!

“Tiểu Thôi” Miêu Anh dặn dò: “Ngoài những thứ này ra, em hãy điều tra cha của Trương Phượng Nghi là Trương Đình Sơn, xem người này có biết Peter hay không? Theo tư liệu thì Trương Đình Sơn từng làm thuỷ thủ, thậm chí còn có thể nói tiếng Anh, cho nên rất có thể ông ta cũng quen biết Peter!”

“Em hiểu!” Thôi Lệ Châu nhận lệnh: “Chị yên tâm, em sẽ tìm ra mối quan hệ giữa những người này!”

“Đội trưởng Thiệu” Miêu Anh nói với đội trưởng Thiệu: “Anh hãy cử người điều tra bí thuật mà Trương Đình Sơn, Trương Phượng Nghi và Peter đã tín ngưỡng, xem có ai khác biết hay không?”

“Vâng!” Đội trưởng Thiệu gật đầu đồng ý, hơn nữa còn nói ra ý nghĩ của mình: “Tôi cho rằng cha mẹ Trương Thế Hùng là điểm đột phá tốt nhất, nếu chúng ta có thể tìm được người cùng thờ phụng bí thuật với Trương Đình Sơn năm đó thì chắc sẽ biết rốt cuộc đó là cái gì!”

Khi nói chuyện, Ngô Tú Mẫn bước vào văn phòng, báo cáo với Miêu Anh: “Cha của Trương Thế Hùng không hề kháng cự, đã nói ra tất cả mọi chuyện rồi! Những gì mà mẹ của Trương Thế Hùng đã nói đều là sự thật, ông ta cũng muốn nói ra từ lâu nhưng sợ sẽ làm bẩn thanh danh của cha và em gái, cho nên mới lựa chọn giấu giếm…”

“Vậy…” Miêu Anh vội hỏi: “Ông ta có nhắc tới những thứ mà Trương Đình Sơn và Trương Phượng Nghi thờ phụng không?”

“Có” Ngô Tú Mẫn nói: “Ông ta nói rằng lúc ấy ông ta cũng thấy rất khó hiểu, cha không có văn hóa đã đành, tại sao ngay cả em gái có bằng cấp cao mà cũng tin vào thứ này… Ông ta nói rằng loại bí thuật này trông không hề có hàm lượng kỹ thuật gì, chẳng khác gì mê tín thời phong kiến cả, thế nhưng cha và em gái mình lại rất tin tưởng không nghi ngờ gì… Nhưng ông Trương khá thành thật, mặc dù có câu oán hận, cũng có lo lắng, nhưng không hề ngăn cản… Cũng chính vì vậy nên ông ta biết rất ít về bí thuật này, hơn nữa, đáng tiếc nhất chính là sau khi cha qua đời, ông ta đã vứt tất cả những thứ có liên quan đến bí thuật đó rồi…”

“Chậc chậc… Đáng tiếc thật…” Thôi Lệ Châu tỏ vẻ tiếc nuối.

“Vậy… ông ta có nhắc tới nến trắng và vụn than hay không?” Miêu Anh lại hỏi.

“Đúng vậy, cha của Trương Thế Hùng đã từng nhìn thấy trên tế đàn bái thần của Trương Đình Sơn có bảy ngọn nến, giấy vàng và than củi làm thành một vòng tròn lửa… Ông ta nói rằng khung cảnh ấy vô cùng tà dị, thậm chí còn khá kinh khủng nữa, mà điều ông ta lo lắng nhất lúc ấy chính là không biết than củi có gây ra hoả hoạn hay không…”

“Ôi trời…” Tăng Khả đột nhiên nói: “Sao tôi nghe thấy giống đèn tục mệnh thất tinh của Gia Cát Lượng thế nhỉ?”

“Đừng đùa chứ” Thôi Lệ Châu trừng to mắt: “Có mơ hồ đến vậy không?”

Tăng Khả nói: “Cho dù có phải hay không thì chúng ta vẫn biết được rằng đèn tục mệnh vô dụng, chẳng phải cuối cùng Trương Đình Sơn và Trương Phượng Nghi đều qua đời à?”

“Tôi đoán có lẽ chính là thế này!” Ngô Tú Mẫn suy đoán: “Cha con bọn họ tin vào loại bí thuật này, bí thuật này vốn chỉ là hiến tế bình thường thôi! Thế nhưng sau khi Trương Phượng Nghi mắc bệnh nan y, tư tưởng của bọn họ đã lập tức biến hóa, nghĩ tới những thứ như hy sinh người sống vv…”

“Hả? Chờ đã” Thôi Lệ Châu nhớ tới điều gì, vội hỏi: “Bà nội Trương Thế Hùng thì sao? Bà nội của anh ta còn sống không? Bà cụ có biết không?”

“Bà nội Trương Thế Hùng đã qua đời từ rất sớm” Miêu Anh nói: “Hồi Trương Phượng Nghi còn rất nhỏ, bà cụ đã qua đời vì bệnh phổi”

“À…” Thôi Lệ Châu chậc lưỡi nói: “Nếu đã vậy thì chúng ta chỉ có thể bàn bạc kỹ hơn thôi!”

“Càng không ổn là” Ngô Tú Mẫn nói: “Cha của Trương Thế Hùng nói rằng ngoại trừ Trương Đình Sơn và Trương Phượng Nghi ra, ông ta chưa từng gặp ai thờ phụng thứ này cả!

“Ông ta không biết cha con Trương Đình Sơn học theo ai, cũng không biết còn có ai thờ phụng bí thuật này với bọn họ nữa không, ông ta chỉ biết là cứ đến cuối tuần, Trương Đình Sơn đều đến một nơi tên là Tứ Giác Đình! Phỏng chừng, ông cụ đã học theo ai đó!”

“Tứ Giác Đình?” Thôi Lệ Châu vội vàng nhìn về phía đội trưởng Thiệu: “Đó là nơi nào?”

“À…” Đội trưởng Thiệu trả lời: “Tứ Giác Đình chỉ là cách gọi khác, đặc biệt chỉ vùng Tứ Giác Đình, đó là một khu dân cư cũ đã bị phá bỏ và xây dựng lại từ rất lâu trước kia, bây giờ là vườn cây… Nhưng mà…” Anh ta nói với Miêu Anh: “Tổ phó Miêu, cô cứ giao chuyện này cho tôi đi! Tôi sẽ phái người đi hỏi những người già từng sống trong Tứ Giác Đình xem bọn họ có biết lai lịch của loại bí thuật tà ác này hay không…”