Chương 2625 Sát thủ thế kỷ
Hố người ta à!Trong cứ điểm an toàn, Triệu Ngọc nổi giận đấm mạnh xuống mặt bàn làm bằng đá cẩm thạch, sau khi đập vỡ, Triệu Ngọc bèn thổi tay…
Vừa rồi, Triệu Ngọc đã tiêu tốn 1700 điểm tích lũy Kỳ Ngộ để cường hóa công cụ tìm kiếm tàng hình, cũng lợi dụng công cụ này để điều tra xem trong thời gian Nobuyoshi Hirajo bị giết hại năm đó, Tokyo có tổ chức triển lãm nghệ thuật gì không.
Thế nhưng, xài hết 1700 điểm rồi mà công cụ tìm kiếm chỉ cho ra hai chữ: Không có!
Giờ thì hay rồi, tất cả điểm tích lũy đều bay đi hết!
Triệu Ngọc vốn tưởng rằng không có các cuộc triển lãm quy mô lớn nhưng dù thế nào cũng phải có vài cuộc quy mô vừa và nhỏ chứ?
Lại không ngờ trong khoảng thời gian ấy lại không có một cuộc triển lãm nào cả!
Xem ra, dù là đô thị lớn quốc tế, nhưng vào thời ấy, các triển lãm nghệ thuật không phải lúc nào cũng có.
Vậy thì…
Xem ra thật sự không liên quan đến triển lãm nghệ thuật? Hay là… Triển lãm nghệ thuật không tổ chức ở Tokyo mà là ở Osaka hoặc là Nagoya*?
* Osaka, Tokyo và Nagoya là các đô thị lớn ở Nhật.
Nguyên nhân chính là vì xa hiện trường vụ án cho nên hung thủ mới có thể tránh thoát khỏi cuộc điều tra?
Không… Không đúng…
Triệu Ngọc đã đọc thông tin chi tiết về vụ án rồi, năm đó, cảnh sát đã tập trung tra xét tình hình giao thông, nếu có một người xa lạ thì rất có thể sẽ điều tra ra!
Cho nên, Triệu Ngọc xác định rằng hung thủ hẳn là ở ngay Tokyo, hơn nữa sẽ không quá xa hiện trường vụ án.
Nói không chừng, hung thủ đã đi bộ tới nơi Nobuyoshi Hirajo bị giết hại…
“Triệu Ngọc, cậu nhìn này…”
Đột nhiên, Lee Bon Seong xuất hiện trước mặt Triệu Ngọc, hơn nữa còn cho Triệu Ngọc xem máy tính xách tay của mình.
“Đây… Đây là cái gì thế?” Triệu Ngọc nhìn thấy trên màn hình hiện lên rất nhiều thông tin tư liệu của người nước ngoài, bên dưới còn có ảnh chân dung và phần giới thiệu bằng tiếng Anh.
“Đây đều là các phú hào quốc tế giàu có, thích sưu tầm các tác phẩm của Van Gogh!” Đôi mắt Lee Bon Seong tỏa ánh sáng, hắn ta nói: “Chúng ta hãy lục soát tư liệu của những người này, nói không chừng tên hung thủ biến thái kia đang ẩn náu trong số họ đấy!”
“Chuyện này…” Triệu Ngọc nhíu mày nói: “Lão Lee à, ông xem, tôi làm một phép so sánh nhé, những doanh nhân giàu có này đã có tác phẩm của Van Gogh rồi, vậy có phải họ đã thỏa mãn được dục vọng hay không? Ông không cảm thấy hung thủ nên là một người không chiếm được tác phẩm Van Gogh à?”
“Điều này sao có thể tuyệt đối được?” Lee Bon Seong biện giải: “Các tác phẩm của Van Gogh đều có giá trên trời, những người này có một, hai tác phẩm đã xem như giỏi lắm rồi! Chắc chắn bọn họ cũng thèm nhỏ dãi các tác phẩm mà mình không chiếm được, cho nên mới tràn ngập dục vọng thôi… Nếu không mua được tranh thì ta đây giết người, làm cho nó giống như tác phẩm của Van Gogh, còn thêm hoa hướng dương, còn cắt tai nữa…”
“Ừm… Được rồi, ông đã kiên trì như vậy thì tôi không phản đối!” Triệu Ngọc nói: “Ông tra của ông, tôi tra của tôi thì vẫn hơn…”
“Được!” Lee Bon Seong nói chắc nịch: “Tôi chỉ cần tìm một người hợp tuổi, hành vi kỳ quái, có chút biến thái, hơn nữa có quỹ tích sinh hoạt khớp với thời gian xảy ra vụ án trong số những người này, thế là phá được vụ án rồi!”
Khi nói chuyện, Lee Bon Seong phát hiện Triệu Ngọc đang nghiên cứu thứ gì đó nên hỏi: “Cậu đang tra gì thế? Không phải tôi đã tra rồi à? Trong lúc xảy ra vụ án, không có cuộc triển lãm nghệ thuật nào cả! Xem ra, cậu vẫn kiên trì với suy đoán hung thủ là họa sĩ? Làm về nghệ thuật à?”
“Ừm…” Triệu Ngọc nói: “Tôi cảm thấy suy đoán này phù hợp với hồ sơ tâm lý của hung thủ hơn…”
“Cậu nói xem, có khi nào… là cuộc triển lãm nghệ thuật vẫn chưa được tổ chức không?” Lee Bon Seong đoán: “Hung thủ chỉ đến để chuẩn bị cho giai đoạn đầu của cuộc triển lãm? Tôi sẽ kéo dài quãng thời gian ra để điều tra, hoặc là mở rộng phạm vi? Đến cả nước Nhật?”
“Ừm… ông có thể thử xem sao” Triệu Ngọc nói: “Chỉ cần có một cơ hội, chúng ta vẫn phải giành lấy!”
Đích đích… Đích đích…
Đúng lúc này, điện thoại di động của Triệu Ngọc vang lên, có người gửi tin nhắn cho hắn.
Triệu Ngọc mở ra đọc, là Miêu Anh nhắn tới, Miêu Anh nói rằng trước mắt vẫn chưa tra được trong nước có vụ án nào tương tự với vụ tai trái không.
Bởi vì có quá nhiều vụ án nên bọn họ sẽ tiếp tục tra, nếu có tin tức thì sẽ liên hệ với Triệu Ngọc ngay.
Tắt điện thoại đi, Triệu Ngọc nhanh chóng suy nghĩ, lại nhớ tới công cụ tìm kiếm tàng hình của mình.
Đúng vậy, nếu chức năng của công cụ tìm kiếm mạnh mẽ thì sao mình không dùng nó điều tra xem toàn bộ thế giới còn có bao nhiêu vụ án tai trái chứ?
Vì thế, hắn mở công cụ tìm kiếm tàng hình ra, điền các đặc điểm của vụ án tai trái vào thanh tìm kiếm, sau đó lập tức nhấn vào nút tìm kiếm.
Kết quả, hệ thống nhắc nhở hắn rằng nếu muốn tìm kiếm nội dung này thì phải bỏ ra 6312 điểm tích lũy để cường hóa.
Chết tiệt! Triệu Ngọc muốn chửi đổng, thế này chẳng phải là giật tiền à?
Nhưng nếu trả điểm tích lũy là có thể điều tra được thì vẫn có thể xem như một con đường tắt! Đỡ phải bỏ sức điều tra…
Được rồi!
Hắn nhìn hơn 290000 điểm tích lũy của mình, nhẫn tâm nghiến răng một cái, lập tức tiêu hơn 6000 điểm tích lũy!
Hệ thống nhắc nhở cường hóa thành công, hiện đang tra tìm, chỉ chốc lát sau đã lập tức cho ra đáp án.
Lần này thì hệ thống không hề hố hắn, không ngờ lại xuất hiện hơn một trăm đáp án…
Ôi trời!
Triệu Ngọc lập tức bị dọa đến mức choáng váng, còn tưởng rằng mình gặp một sát thủ giết trăm người khiến người ta phải kinh hãi, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện có vài vụ án không mang đầy đủ đặc điểm của vụ án tai trái.
Có nạn nhân không phải nữ giới, có rất nhiều vụ giết người bốc đồng, còn có rất nhiều nạn nhân bị cắt hai tai, thậm chí là nội tạng khác…
À…
Vì thế, Triệu Ngọc chỉ có thể cầm lấy giấy bút, bắt đầu lần lượt sàng chọn.
Chẳng bao lâu sau, hắn lập tức tìm được vụ án quen thuộc từ các kết quả tìm kiếm này, ví dụ như Bangkok năm 90, vụ án hoa hướng dương ở Tokyo năm 91, còn có Seoul, New Delhi, New York vv…
Sau khi sàng lọc một giờ, cuối cùng Triệu Ngọc cũng tìm được các vụ có khả năng cao là do sát thủ vụ án tai trái gây ra!
Mà sau khi tổng kết xong, tim hắn không khỏi đập rất nhanh, càng ngày càng không thể tin nổi.
Hắn vốn tưởng rằng bắt đầu từ vụ án sớm nhất là ở Bangkok năm 90 đến Toronto năm 95, sau đó hắn ta sẽ không gây ra vụ án nào nữa!
Nhưng sự thật lại vượt xa dự đoán của hắn, từ sau năm 95, sát thủ tai trái quả thực đã yên tĩnh một đoạn thời gian!
Nhưng mà bắt đầu từ năm 99, hắn ta lại ra tay lần nữa!
Hơn nữa, tình hình ngày càng trầm trọng, từ các thành phố Sydney, Istanbul và Paris vào năm 2001, đến Lisbon và Barcelona vào năm 2003, trong bốn năm sau đó, hắn ta đã gây ra tận tám vụ, gần như năm nào cũng giết hại hai cô gái vô tội!!!
Nếu tính cả vụ án từ năm 95 thì tên sát thủ tai trái này đã giết chết ít nhất 19 người!
Này… Này con mẹ nó đúng là sát thủ thế kỷ mà!
Tại sao… vụ án lớn như vậy mà vẫn không có ai phát hiện ra chứ?
Kẻ kế nhiệm… Kẻ kế nhiệm muốn mình điều tra phá vụ án này là vì cái gì?
Thật sự chỉ là muốn hắn điều tra vụ án, bắt lấy hung thủ thôi sao?
Nhưng mà…
Triệu Ngọc phát hiện ra sát thủ tai trái không còn ra tay từ sau năm 2003, không biết hắn ta đã đổi thủ đoạn khác hay là đã gặp phải chuyện gì bất trắc.
Nếu… Người này bây giờ đã không còn sống nữa thì có lẽ…
Chậc chậc…
Nhìn những vụ án dày đặc được ghi trong sổ tay, Triệu Ngọc càng ngày càng cảm thấy vụ án này không hề đơn giản chút nào!
Vậy… Nếu muốn biết rốt cuộc tên sát thủ tai trái này là ai thì nên tra như thế nào đây?
Tên này đi qua nhiều thành phố lớn của quốc tế như vậy, rốt cuộc hắn ta là nhà nghệ thuật hay là doanh nhân biến thái, hay là ai khác?
Chẳng lẽ mỗi lần gây án, hắn ta đều không để lại dấu vết gì?
⚝ ✽ ⚝
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc phát hiện ra một vấn đề quan trọng, dù sao thì vào những năm 1990, công nghệ ADN còn chưa phát triển, hơn nữa các vụ án lại xảy ra ở các quốc gia khác nhau, phương thức điều tra cũng không giống nhau!
Nhưng mà các vụ án sau năm 2000 thì có phải kỹ thuật đã tiên tiến rồi không?
Cameras, ADN, xét nghiệm máu, tế bào da vv… Chẳng lẽ… Hung thủ thật sự không để lại bất cứ manh mối nào sao?
Nếu cảnh sát của nước nào đó đã trích xuất được thông tin của hung thủ rồi thì sao?
Vậy có phải vụ án sẽ dễ phá hơn không?