Chương 2627 Một cái tai
Ba ngày sau, trong cứ điểm an toàn ở TokyoLee Bon Seong nhai một miếng sushi phủ mù-tạc xanh, nhìn Triệu Ngọc với vẻ mặt không thể tin nổi.
Còn Triệu Ngọc, hắn đã cải tạo phòng khách của cứ điểm an toàn thành phòng phân tích vụ án từ lâu, trên tường, trên bảng trắng, trên bàn, tất cả đều dày đặc thông tin về vụ án.
“Cuồng thám đại nhân của tôi ơi” Lee Bon Seong thán phục, nói: “Ba ngày ba đêm, cậu giàu nghị lực thật đấy, tôi đã từ bỏ điều tra mấy phú hào mua những bức tranh nổi tiếng của Van Gogh rồi, vậy mà cậu vẫn còn kiên trì triển lãm nghệ thuật của cậu cơ đấy… Ừm… Thế nào, vẫn không có manh mối nào à?” Lee Bon Seong nếm một miếng sushi, khịt mũi nói: “Hay là chúng ta đi một vòng dựa theo dấu chân của hung thủ xem có tìm được manh mối gì không?”
“Ông giỏi ăn nói thật!” Triệu Ngọc nói: “Đã là lúc nào rồi hả? Chẳng lẽ ông cho rằng chúng ta nên đi chu du thế giới à?”
“Thế nhưng cứ thế này cũng đâu phải biện pháp hay?” Lee Bon Seong nói: “Nếu cứ dựa vào cách phân tích như vậy thì có thể tìm ra hung thủ à? Cậu xem, cậu đã tìm nhiều ngày như vậy rồi, chắc không phải triển lãm nghệ thuật đâu nhỉ? Cũng không phải phú hào” Lee Bon Seong nói: “Cho nên hẳn là người kinh doanh! Có phải chúng ta nên tìm hiểu theo phương diện này hay không?”
“Lão Lee” Triệu Ngọc nói: “Đừng nói nhiều lời nữa, tôi bảo ông tra La Phù Đạo, ông đã tra được chưa?”
“Không có, không có gì cả…” Lee Bon Seong lắc đầu nói: “Rất ít người biết loại pháp thuật này, hơn nữa lại ở nước cậu, cậu không đều tra được thì tôi đi đâu để tra đây?”
“Loại pháp thuật này chủ yếu để chữa bệnh” Triệu Ngọc cân nhắc, nói: “Bây giờ, bọn họ hoài nghi Peter và Trương Phượng Nghi trong vụ án bồn tắm đỏ đều thờ phụng loại pháp thuật tà ác này, huyết tế cô gái để chiến thắng bệnh ma của mình! Peter là bởi không có năng lực đàn ông, Trương Phượng Nghi thì là bởi mắc bệnh về máu… Bây giờ tôi hoài nghi, hung thủ tai trái mà chúng ta đang tra tìm liệu cũng đang mắc bệnh hiểm nghèo hoặc bệnh nan y gì hay không?”
“Ý của cậu là những người này đều tẩu hỏa nhập ma rồi à?” Lee Bon Seong nói: “Bọn họ đều là kẻ ngốc sao? Giết một hoặc hai người rồi thì nên biết pháp thuật đó là giả dối, tại sao còn muốn giết nhiều người như vậy chứ? Nhất là sát thủ tai trái này, 19 người! Rõ ràng hắn ta chỉ đơn thuần là muốn giết người thôi!”
“Đúng rồi” Triệu Ngọc nói: “Tôi đã thấy nhiều vụ án như thế này rồi, ban đầu, có lẽ hắn ta chỉ vì muốn cứu mình, nhưng khi hắn ta thấy không có tác dụng thì cũng đã nghiện rồi, không thể tự thoát ra được! Giống như sát thủ tai trái ấy, lúc trước hắn ta là vì huyết tế, nhưng sau này thì rất có thể vì dục vọng của mình! Lão Lee, ông xem này” Triệu Ngọc chỉ vào quỹ tích trên bảng trắng, nói: “Sát thủ tai trái đã ngừng tay một thời gian ngắn ngủi từ năm 1995 đến 1999! Lúc ấy, nhất định là có chuyện gì xảy ra với hắn ta! Hoặc là ngồi tù, hoặc là nằm viện, hoặc là…”
“Hoặc là phá sản, không có tiền ra nước ngoài!” Lee Bon Seong tiếp lời.
“Đúng! Chính là như vậy” Triệu Ngọc nói: “Tôi cho rằng đây là điểm đột phá thứ nhất của chúng ta!”
“Ồ? Thứ nhất?” Lee Bon Seong nhướng mày: “Còn có thứ hai à?”
“Thứ hai chính là mấy vụ án sau đó, tuổi của hung thủ tăng dần, phương pháp kỹ thuật phá án cũng tiến bộ, chắc chắn hắn ta sẽ để lại chứng cứ xác thực quan trọng trong các vụ án sau đó! Cho nên, tôi đang tính nếu thật sự bế tắc thì chúng ta đi tra mấy vụ án xảy ra sau này xem cảnh sát địa phương có tìm được thông tin gì về danh tính của hung thủ hay không…”
“Hầy! Không cần phiền toái như vậy chứ?” Lee Bon Seong chỉ vào bảng trắng, nói: “Vụ án năm 2001 xảy ra ở Paris, chúng ta chỉ cần gọi điện thoại cho sư tỷ Dagger thì chẳng phải cái gì cũng biết à?”
“Không” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Tôi không muốn liên hệ với cô ta nữa! Ông không hiểu à? Lần trước gặp nhau ở Paris, Juliet đã tỏ thái độ rất rõ ràng rồi! Nếu chúng ta lại đi tìm cô ta thì có thể sẽ gây ảnh hưởng bất lợi cho cô ta đấy… Hơn nữa” Triệu Ngọc nói: “Cũng rất có thể sẽ bất lợi cho chúng ta!”
“Được rồi” Lee Bon Seong nói: “Dù sao cũng không phải chuyện gì khó khăn quá, tôi có thể giúp cậu giải quyết! Chỉ sợ hung thủ không để lại manh mối thôi…”
“Không, chắc chắn là có!” Triệu Ngọc chỉ vào hình ảnh trên bảng trắng, nói: “Trong vụ án ở Lisbon, vết thương trên người nạn nhân rõ ràng nghiêm trọng hơn các vụ trước, điều này chứng tỏ hung thủ đã cao tuổi, không thể khống chế tự nhiên giống như trước nữa! Tôi đoán đây cũng là nguyên nhân tại sao từ sau năm 2003, hắn ta không ra tay nữa?”
“Còn nữa, tôi cảm thấy hung thủ hẳn là chỉ mắc bệnh cứng đầu nào đó chứ không phải một căn bệnh hiểm nghèo” Triệu Ngọc nói ra nghi ngờ của mình: “Cho nên, bây giờ rất có thể hắn ta vẫn còn sống! Dù có qua đời đi nữa, nhưng chỉ cần tìm được hắn ta là chúng ta sẽ biết rốt cuộc kẻ kế nhiệm muốn chúng ta làm gì!”
“Được rồi, có lẽ cậu nói đúng!” Nói xong, Lee Bon Seong nhét một miếng sushi to vào miệng.
Vị mù-tạc xanh dường như không kích thích đến hắn ta, không ngờ hắn ta vẫn chẳng hề gì.
Thấy thế, Triệu Ngọc cũng cầm lấy sushi cùng loại trên bàn, cũng học Lee Bon Seong mà ăn, kết quả, cái vị kích thích kia nhất thời khiến Triệu Ngọc ho sù sụ…
Khụ khụ… Khụ khụ…
Hắn ho dữ dội, ngay cả sushi cũng bị phun ra, rất xấu hổ…
Lee Bon Seong thấy mà chỉ muốn cười, thế nhưng hắn ta vừa mới nhướng khóe miệng lên thì lại đột nhiên nhớ tới điều gì, nhất thời mở to hai mắt, nói với Triệu Ngọc:
“Triệu Ngọc, Triệu Ngọc! Cậu dừng lại đã, hãy nghe tôi nói…” Lee Bon Seong dồn dập nói: “Có phải chúng ta đã thảo luận về điểm khác nhau và giống nhau giữa vụ án tai trái và vụ án bồn tắm đỏ không?”
“Khụ khụ… Khụ khụ…” Sắc mặt Triệu Ngọc chẳng khác gì màu của mù-tạc cả, hắn không nói ra lời, đành phải giơ tay ra hiệu OK.
“Lúc ấy chúng ta đã đoán sát thủ tai trái cũng là học trò của phù thủy La Phù Đạo kia đúng không? Cho nên hắn ta, Peter và cả Trương Phượng Nghi đều giống nhau, đều giết người theo kiểu huyết tế để xóa bỏ thứ bệnh cứng đầu trên người và mong muốn được sống lâu?”
“Khụ khụ… Khụ khụ…” Triệu Ngọc mở một lọ nước khoáng để súc miệng, cuối cùng mới có thể nói ra lời: “Rốt cuộc ông muốn nói gì thế?”
“Tôi muốn nói là tại sao Peter và Trương Phượng Nghi đều không cắt tai, mà cố tình sát thủ tai trái này lại cắt chứ?”
“Chuyện này…” Triệu Ngọc vẫn không biết hắn ta có ý gì, lại theo bản năng cảm giác được lời nói của Lee Bon Seong rất quan trọng.
“Triệu Ngọc!” Lee Bon Seong kích động bắt lấy cánh tay của Triệu Ngọc, nói: “Lý do hắn ta cắt mất tai của nạn nhân liệu có phải vì bản thân hắn ta vốn chỉ có một cái tai hay không!?”
“Hả?” Triệu Ngọc bỗng dưng ngẩn ra, mãi không nói ra lời.
“Cho tới nay, bởi vì hoa hướng dương và cái tên mà báo chí địa phương đã đặt cho vụ án nên tất cả chúng ta đều liên tưởng vụ giết người với Van Gogh, nhưng cậu có bao giờ nghĩ rằng hung thủ không phải vì Van Gogh không? Nobuyoshi Hirajo chỉ trùng hợp chết trên cánh đồng hoa hướng dương? Nạn nhân ở Seoul tình cờ mang theo hoa hướng dương bên người, trong các vụ án tai trái khác, chẳng phải đều không có hoa hướng dương à?”
“Một cái tai…” Triệu Ngọc nhíu mày nói: “Ý ông là hung thủ cũng chỉ có một tai thôi à? Hắn ta bởi vì thiếu một cái tai nên muốn dùng cách này để mọc ra cái khác? Chuyện này…”
“Ừm… Đúng vậy…” Lee Bon Seong và Triệu Ngọc đều nghĩ giống nhau: “Nếu chỉ vì một cái tai thì hình như đâu cần phải giết nhiều người như vậy chứ?”
“Trừ phi… Trừ phi…” Đột nhiên, Triệu Ngọc nghĩ tới một khả năng: “Tai của hung thủ… rất quan trọng!!!”
“Ồ? Tai của hung thủ rất quan trọng?” Lee Bon Seong khó hiểu: “Cái gì… Nghĩa là sao?”
“Ôi trời ạ!” Lúc này, đến lượt Triệu Ngọc bỗng trừng to mắt, vỗ tay nói: “Lão Lee, ông nói xem, liệu tên hung thủ này có thể là người trong ngành nghề âm nhạc hay không!!?”