Chương 2628 Tà ác xúi giục
Cục Cảnh sát Vân Châu, tại văn phòng tổ điều tra đặc biệtHôm nay, Vân Châu có mưa nhỏ, hạt mưa làm ướt cửa sổ phòng làm việc, cũng khiến cảnh vật bên ngoài cửa sổ trở nên vặn vẹo biến hình.
Nhưng mà dù là như thế, bên trong văn phòng vẫn bật điều hòa, hơn nữa còn hạ nhiệt độ xuống rất thấp.
“Ba ngày, chúng ta đã sử dụng nhiều tài nguyên như vậy rồi, sao lại không thu hoạch được gì chứ?” Miêu Anh đứng trước màn hình lớn, nén giận nói: “Rốt cuộc La Phù Đạo là cái gì? Thầy phù thuỷ mù thờ phụng La Phù Đạo kia rốt cuộc là ai? Còn các học trò của ông ta là ai? Có Peter hay không? Tại sao không tìm được chứ?”
“Thật xin lỗi, tổ phó Miêu” Đội trưởng Thiệu chủ động thừa nhận sai lầm nói: “Chúng tôi sẽ nỗ lực hơn để tiếp tục điều tra! Chúng tôi… không hề viện cớ!”
“Tôi biết, đội trưởng Thiệu và mọi người đã cố hết sức rồi” Miêu Anh nói: “Tôi cũng biết, loại pháp thuật thần bí này có tính độc nhất, hơn nữa lại rất cổ xưa, cũng không thể tìm thấy rất nhiều người trong cuộc! Nhưng mà chúng ta không thể từ bỏ bất cứ cơ hội nào cả, chỉ khi điều tra rõ nguồn gốc của pháp thuật thì mới có thể hoàn toàn vạch trần chân tướng của vụ án bồn tắm đỏ!”
“Vâng!” Mọi người đồng thanh trả lời.
Lúc này, tất cả thành viên tổ điều tra đặc biệt và người của đội trưởng Thiệu đều ở đây, mọi người đang thảo luận bước tiếp theo của cuộc điều tra.
“Tôi không ngờ lại có ít tư liệu về La Phù Đạo đến vậy!” Tăng Khả nói: “Phỏng chừng chỉ là tên thầy bói nào đó nhất thời biên soạn ra để làm mánh khoé bịp người ta thôi, cho nên sớm nở tối tàn từ lâu! Trước mắt, chúng ta chỉ nắm giữ ba điểm: Thứ nhất, La Phù Đạo không phải trừ tà, mà là khám bệnh và cầu xin sức khỏe, nhưng không luyện đan cũng không tu đạo, chỉ tiến hành nghi thức nào đó; Thứ hai, nghe nói người sáng lập La Phù Đạo đã căn cứ vào một quyển sách cổ xưa hiếm có mà sáng lập ra, thời gian là vào những năm cuối cùng của triều đại nhà Thanh; Thứ ba, phù thuỷ mù kia khoảng 80 tuổi, vì vậy nếu bây giờ ông ta vẫn còn sống thì chỉ sợ ông ta đã hơn 120 tuổi rồi…”
“Chúng tôi gần như đã điều tra tất cả những người già từng sống ở Tứ Giác Đình rồi” Đội trưởng Thiệu tiếc nuối nói: “Thế nhưng không ai biết sau này thế nào cả! Hơn nữa, lời khai của bọn họ cũng không giống nhau, làm cho việc suy luận của chúng ta trở nên khó khăn hơn.
Có người nói rằng sau khi Peter bị bắt, thầy phù thuỷ mù kia lập tức biến mất một cách thần bí… Có người nói, thầy phù thuỷ mù kia vốn không phải người Trung Quốc, sau này đã ngồi ca nô ra nước ngoài… Cũng có người nói rằng ông ta lời rất nhiều tiền nên bị cướp bóc, bị người ta giết chết rồi… Quả thực là mỗi người một kiểu, không biết điều tra ở đâu nữa…”
“Chậc chậc…” Thôi Lệ Châu chậc lưỡi nói: “Nói như vậy thì rất có thể chẳng có người học trò nào của phù thủy cả! Chúng ta cũng không thể khẳng định học trò của ông ta là Trương Đình Sơn hay Peter được!”
“Miêu Anh à” Lúc này, Ngô Tú Mẫn mở màn hình lớn ra, vài hình ảnh 3D xuất hiện trên màn hình lớn, tất cả đều là các tượng thần: “Đây đều là tượng thần được vẽ dựa trên lời mô tả của cha mẹ Trương Thế Hùng! Bọn chị đã tìm nhiều chuyên gia tôn giáo để nhận dạng, nhưng lại không ai biết cả… Cho tới bây giờ, chúng ta thậm chí vẫn không thể xác định rốt cuộc tượng thần kỳ dị này có từ nước mình hay là nước ngoài…”
“Nhưng mà…” Thôi Lệ Châu nói: “Nếu chuyên gia trong nước chưa nhìn thấy bao giờ thì chắc là nước ngoài nhỉ?”
“Các tượng thần của nước ngoài thường có đặc điểm vùng miền rất rõ ràng” Ngô Tú Mẫn nói: “Thế nhưng đặc điểm của những tượng thần này lại không rõ ràng, chuyên gia phỏng đoán rằng dù là pháp thuật hay tượng thần thì đều do có người tự nghĩ ra!”
“Vậy thì chắc chắn là thầy bói hại người rồi!” Thôi Lệ Châu chậc lưỡi nói: “Lão thầy bói này hại người ta nghiêm trọng quá, sao lại dạy cả việc giết người chứ? Ông ta có thể lấy được bao nhiêu lợi ích chứ? May mà ông ta đã chết rồi, nếu còn sống thì lỗi của ông ta còn lớn hơn cả Peter và Trương Phượng Nghi nữa đấy! Làm thế chẳng phải là tội xúi giục giết người à!”
“Bây giờ, vấn đề của chúng ta là…” Miêu Anh nói: “Kế tiếp nên xử lý như thế nào? Nghi phạm lớn nhất là Trương Đình Sơn và Trương Phượng Nghi đã qua đời, vậy vụ án Trương Phượng Nghi thì chúng ta nên xử lý như thế nào? Nếu chúng ta có thể điều tra rõ chân tướng mọi chuyện, chứng minh Trương Đình Sơn và Trương Phượng Nghi đều học được pháp thuật từ ông thầy phù thủy kia thì sẽ giúp ích cho việc kết án cuối cùng của chúng ta! Tôi không hy vọng rằng lúc chúng ta kết án lại xuất hiện mấy từ ngữ mơ hồ như “có thể”, “hoặc là”! Thứ nhất, truyền thông sẽ có không gian phát huy lớn hơn, công chúng cũng sẽ sinh ra nghi ngờ mức độ nghiêm túc của chúng ta”
“Em hiểu rồi!” Thôi Lệ Châu nói: “Nhưng mà đối với một vụ án đã xảy ra quá lâu như vậy, nếu muốn làm rõ ràng mọi chuyện thì dù thế nào cũng phải tìm một nhân chứng sống chứ?”
“Đúng vậy” Đội trưởng Thiệu phụ họa: “Chúng tôi đang toàn lực điều tra tung tích của ông thầy phù thủy kia! Nhưng mà… vừa rồi cô cũng nói rồi đấy, người đã 120 tuổi thì chỉ sợ…”
“Không!” Ai ngờ, Miêu Anh lại đưa ra ý kiến bất đồng, nói: “Có nhân chứng sống!”
“Ồ?” Thôi Lệ Châu vội hỏi: “Ai thế?”
“Trương Thế Hùng!” Miêu Anh nói: “Trương Thế Hùng chẳng những còn sống mà vụ án của hắn ta còn chưa được làm rõ đâu!”
“Ôi ôi, đúng nhỉ…” Thôi Lệ Châu lúc này mới nhớ tới vấn đề mấu chốt: “Dù thế nào đi nữa thì Trương Khải Nhạc chắc chắn đã bị giết hại, nhưng hung thủ vẫn đang ở trại tạm giam! Chúng ta chưa kết tội được anh ta…”
“Cha của Trương Thế Hùng từng nói…” Miêu Anh nói: “Tuy rằng sau khi ông nội của Trương Thế Hùng qua đời, bọn họ đã vứt các di vật liên quan đến pháp thuật thần bí này rồi, nhưng còn di vật của Trương Phượng Nghi thì bọn họ đều không hề động đến!”
“À…” Thôi Lệ Châu hiểu ra: “Nói cách khác, Trương Phượng Nghi chắc cũng để lại bằng chứng liên quan đến pháp thuật thần bí đó, nhưng mà… chúng ta lại không tìm được…”
“Cho nên, Trương Thế Hùng là điểm đột phá quan trọng!” Miêu Anh nói: “Những thứ Trương Phượng Nghi để lại rất có thể đã bị anh ta giấu đi rồi! Chỉ cần có thể chứng minh Trương Khải Nhạc đã bị giết hại thì chúng ta sẽ tìm được những thứ đó…”
Thôi Lệ Châu tiếp lời: “Chỉ cần tìm ra chúng… là chúng ta có thể kết án rồi!”
“Nhưng mà…” Lúc này, Nhiễm Đào vốn yên lặng đã lâu bỗng lên tiếng: “Nếu dễ chứng minh như vậy thì bây giờ Trương Thế Hùng đã thú tội rồi! Mọi người không phát hiện anh ta đã gây ra một vụ án mưu sát gần như hoàn mỹ sao? Tuy rằng rõ ràng hung thủ là anh ta, nhưng chúng ta không có cách nào bắt được anh ta cả!”
“Ừm… Hay là…” Thôi Lệ Châu cân nhắc, nói: “Chúng ta thử biện pháp của sếp xem sao? Chuẩn bị một thứ liên quan đến pháp thuật ấy, ví dụ như tượng thần để lừa anh ta?”
“Vô ích thôi!” Ngô Tú Mẫn nói: “Về chuyện pháp thuật, Trương Thế Hùng chỉ cần dùng hai chữ để đáp là đủ rồi, đó là “không biết”!”
“Em không nhận ra đấy…” Thôi Lệ Châu bĩu môi: “Không ngờ chị Ngô cũng biết nói đùa!”
“Nếu đã vậy chúng ta vẫn nên chia làm hai đội đi!” Miêu Anh nói: “Chị Ngô, anh Đào, hai người phụ trách vụ án Trương Thế Hùng, xem có đúng là thiên tài tội phạm hoàn mỹ này thật sự không hề để lại manh mối gì không? Tiểu Thôi, Tăng Khả” Cô tiếp tục phân công: “Hai người tập trung điều tra vụ án cũ, bắt đầu từ phù thủy thần bí đến Peter và cha con họ Trương, điều tra rõ chân tướng về bọn họ! Đội trưởng Thiệu” Cô lại nói với đội trưởng Thiệu: “Anh phụ trách cả hai vụ án, cung cấp tài nguyên cho mọi người!”
“Vâng!” Đội trưởng Thiệu nhanh chóng chào.
“Được rồi, mọi người hành động đi!” Miêu Anh nói: “Chúng ta đang ở rất gần chân tướng rồi…”