Chương 2629 Tội ác
Chậc chậc…Chậc chậc…
Trong cứ điểm an toàn tại Tokyo, nhìn hàng chục nghìn điểm tích lũy Kỳ Ngộ mà mình đã tiêu, Triệu Ngọc đau lòng đến mức nghiến răng.
Nhưng mà đối với thu hoạch sau khi cường hóa công cụ tìm kiếm tàng hình thì hắn cảm thấy khá vừa lòng.
Lúc trước, hắn dùng công cụ tìm kiếm điều tra về La Phù Đạo, không ngờ rằng dù đã cường hóa rồi nhưng vẫn tra được rất ít tư liệu.
Công cụ tìm kiếm chỉ phát hiện ra La Phù Đạo là một pháp thuật tu luyện thân thể, được tạo ra bởi một đạo sĩ dựa trên một cuốn sách cổ vào cuối triều đại nhà Thanh.
Còn lại thì chẳng còn gì nữa.
Vì thế, Triệu Ngọc chỉ có thể tập trung đi tìm các buổi diễn âm nhạc.
Lúc trước, hắn hoài nghi hung thủ là một họa sĩ, thế nhưng dù đã tra các buổi triển lãm nghệ thuật rồi mà vẫn không thu hoạch được gì.
Bây giờ, hắn đoán hung thủ có liên quan đến âm nhạc, cho nên lập tức tập trung sự chú ý vào các buổi biểu diễn âm nhạc.
Đầu tiên là hắn bỏ ra hơn 4000 điểm tích lũy, điều tra xem có buổi biểu diễn âm nhạc nào được tổ chức ở Tokyo trong thời gian Nobuyoshi Hirajo bị giết hại hay không.
Kết quả, công cụ tìm kiếm đã tìm thấy được hơn hai mươi tin tức cho hắn, Triệu Ngọc thì nhìn trúng tin nổi bật nhất.
Dàn nhạc giao hưởng Hoàng gia Anh!
Trong khoảng thời gian Nobuyoshi Hirajo bị giết hại, dàn nhạc giao hưởng Hoàng gia Anh vừa hay tổ chức một buổi hòa nhạc kéo dài ba ngày ở Tokyo!
Triệu Ngọc nhanh chóng mở tư liệu, phát hiện dàn nhạc giao hưởng Hoàng gia Anh này ở London.
Mà trùng hợp là trong 19 vụ án tai trái, cố tình lại không có địa danh London!
Đây… chỉ là một sự trùng hợp thôi sao?
Liệu hung thủ có phải là người London nước Anh hay không? Hắn ta là một thành viên trong dàn nhạc, hắn ta đi theo dàn nhạc đến các thành phố lớn trên thế giới để biểu diễn, sau đó lợi dụng thời gian rảnh để tiến hành giết người!!?
Như vậy… Người này là ai?
Nhưng mà Triệu Ngọc là thám tử dày dặn kinh nghiệm, hắn biết đây chỉ mới là suy đoán của mình.
Hắn phải biết liệu ở các thành phố khác có buổi biểu diễn nào tương tự trong thời gian xảy ra vụ án hay không.
Vì thế, hắn lại sử dụng công cụ tìm kiếm tàng hình, muốn điều tra hành trình của dàn nhạc.
Kết quả, hệ thống lại giở “công phu sư tử ngoạm” lần nữa, không ngờ lại lên giá đến 12000 điểm tích lũy mới có thể tra được.
Cuối cùng, Triệu Ngọc phải trải qua một phen đấu tranh tư tưởng rất mãnh liệt mới hạ quyết tâm.
Nhưng kết quả cuối cùng đã chứng minh 12000 điểm tích lũy này không hề bị phí phạm.
Sau khi có kết quả điều tra, hắn phát hiện lịch trình biểu diễn của ban nhạc năm đó vậy mà lại hoàn toàn ăn khớp với quỹ tích của loạt vụ án tai trái!
Trước năm 95, ở tất cả các thành phố từng xảy ra vụ án tai trái lúc ấy đều nằm trên lịch trình biểu diễn của dàn nhạc kia!
Được kết quả này, Triệu Ngọc tất nhiên là mừng rỡ.
Bởi vậy, về cơ bản hắn đã có thể phán đoán ra sát thủ tai trái hẳn chính là một thành viên trong dàn nhạc này!
Như vậy… sẽ là ai đây?
“Các cậu lợi hại thật đấy!” Ngay tại lúc Triệu Ngọc tập trung nghiên cứu, Lee Bon Seong lại xông đến: “Tôi sử dụng nhiều tài nguyên như vậy mà mới chỉ tra được một vài, còn cậu đã tập trung được hung thủ rồi! Không thể không nói, hiệu suất làm việc của bên phía các cậu cao thật đấy!”
Nói xong, Lee Bon Seong đưa một chai rượu đỏ cho Triệu Ngọc, tiếp tục nói: “Biết thế thì tôi đã không phải nhọc lòng làm gì rồi! Thế nào, bây giờ có phải cậu đã biết hung thủ là ai rồi không?”
“Vẫn chưa rõ” Triệu Ngọc nói: “Đối với dàn nhạc cao cấp thế này, tính cơ động của các thành viên cực cao, muốn có được danh sách các thành viên thì còn phải tốn rất nhiều công sức đấy!”
“Đúng, lần này thì chúng ta nghĩ giống nhau rồi!” Lee Bon Seong nói: “Theo tôi thấy, chúng ta phải tự mình đến London một chuyến! Tới London rồi thì cái gì cũng dễ làm” Lee Bon Seong tràn đầy tự tin nói: “Chỉ cần tra được ai thiếu một cái tai là có thể tìm ra hung thủ!”
“Tôi cũng nghĩ vậy” Triệu Ngọc chỉ vào tư liệu bản đồ và nói: “Nhưng trước khi đi, còn một vấn đề nhỏ nữa mà chúng ta vẫn chưa giải quyết.
Đối với vụ án sau năm 1995, quỹ tích hoàn toàn không khớp! Ví dụ như Sydney năm 1999, Paris năm 2001, và Lisbon năm 2003” Triệu Ngọc nói: “Khi những vụ án này xảy ra, dàn nhạc giao hưởng không hề lưu diễn tại đó!”
“Điều này chắc không khó giải thích đâu” Lee Bon Seong nói: “Nếu không khó giải thích thì trái lại càng phù hợp với thực tế hơn! Tôi cảm thấy sát thủ tai trái rất có thể đã rời khỏi dàn nhạc giao hưởng vào năm 1995, có thể là bị đuổi việc hoặc gặp phải biến cố nào đó! Cho nên, hắn ta mới yên lặng bốn năm, đợi đến năm 1999, hắn ta không nhịn được nữa, cho nên đã tự trả tiền tới Sydney, lại bắt đầu gây án ở Sydney! Mãi cho đến vụ án cuối cùng mà hắn ta gây ra…”
“Ừm… Có lý!” Triệu Ngọc gật đầu: “Nếu vậy thì chúng ta sắp tìm ra người này rồi!”
“Đúng vậy, vụ án khó như thế, không ngờ vẫn bị cậu tìm được manh mối quan trọng” Lee Bon Seong nói: “Thật không hổ là cuồng thám! Nào, có phải chúng ta có thể ăn mừng rồi không?”
Nói xong, hắn ta giơ bình rượu lên chạm với Triệu Ngọc một cái, sau đó hai người cùng cầm bình lên uống rượu đỏ.
Triệu Ngọc mỉm cười, nhưng trong lòng lại càng ngày càng bất an.
Hắn lén nhìn thoáng qua hai chữ “Càn Khôn” to đùng giữa giao diện hệ thống, hai chữ này đã ở đó năm, sáu ngày, có lẽ, sự kiện lớn thật sự vẫn đang chờ mình đấy!
Triệu Ngọc biết, mình cách chân tướng càng gần thì có nghĩa là cách sự kiện lớn này càng gần…
⚝ ✽ ⚝
Hai ngày sau, trên bờ biển.
“… Các anh phải đi nhanh như vậy à?” Hiyama Masako lưu luyến, nói với Triệu Ngọc: “Các anh… trạm dừng chân tiếp theo của các anh là đâu thế? Thật sự đến London à?”
“Đúng thế!” Triệu Ngọc nói: “Yên tâm, vụ án mà có tiến triển mới nhất thì tuyệt đối sẽ do cô đưa tin độc quyền!”
“Tôi… Tôi không có ý đó, ý tôi là…” Masako đỏ mặt nói: “Tôi muốn đi với anh, được không?”
“Không được” Triệu Ngọc lắc đầu: “Nguy hiểm lắm, Masako! Tôi còn có nhiệm vụ khác phải làm!”
“Tôi… Tôi không sợ nguy hiểm đâu!” Masako dứt khoát nói: “Tôi muốn tra án cùng với cuồng thám đại nhân, niềm vui này rất hiếm có, chẳng thể nào trải nghiệm một lần nữa đâu!”
“Không, Masako, ngoại trừ phá án ra, tôi còn có việc khác cần hoàn thành!” Thấy bốn phía không người, Triệu Ngọc nói với Masako: “Masako, sau khi tôi đi rồi, cô phải chú ý an toàn đấy! Còn nữa, có một việc rất quan trọng cần cô xử lý giúp tôi…”
“Ồ?” Masako khó hiểu: “Chuyện quan trọng gì thế?”
“Cô còn nhớ rõ trước khi Nobuyoshi Hirajo bị giết hại, cô ấy đã từng vô cùng thân thiết với một người nước ngoài không?” Triệu Ngọc nhắc nhở một câu.
“À, anh đang nói đến người nước ngoài thần bí kia!” Masako nói: “Ngay cả thủ tướng đại nhân cũng có thể làm chứng cho anh ta, đương nhiên là tôi biết rồi! Thế nào? Anh vẫn cho rằng sát thủ tai trái trong dàn nhạc này chính là người nước ngoài thần bí kia à?”
“Không” Triệu Ngọc nói: “Tôi đã điều tra kỹ rồi, người của dàn nhạc vốn dĩ không mua nổi một chiếc xe đắt tiền như vậy! Hơn nữa, bọn họ ra nước ngoài biểu diễn nên càng không thể mang theo ô tô được… Thêm cả lời khai của những người khác nữa, tôi tin rằng người nước ngoài kia không liên quan đến cái chết của Nobuyoshi Hirajo!”
“Nhưng mà…” Triệu Ngọc lại nói: “Tôi mà đã tra án thì phải tra kỹ trăm phần trăm, nên tôi vẫn muốn biết rốt cuộc người nước ngoài kia là ai!? Cho nên, cô hãy sử dụng các mối quan hệ của cô để tra giúp tôi nhé!”
“Vậy… Được rồi…” Masako nói: “Nhưng mà tôi không dám đảm bảo đâu, người kia chắc chắn là nhân vật lớn!”
“Tôi biết, cứ cố gắng hết sức thôi!” Triệu Ngọc mỉm cười, lễ phép vươn tay phải ra: “Cảm ơn cô đã trợ giúp chúng tôi trong chuyến hành trình ở Tokyo này!”
“Đó là điều nên làm mà…” Masako không bắt tay với Triệu Ngọc mà chủ động bước lên, ôm Triệu Ngọc một cái…