← Quay lại trang sách

Chương 2630 Tội phạm giết người kém cỏi

Vân Châu, đêm khuya, mưa đã ngừng rơiMột chiếc ô tô màu trắng chạy chậm từ đường Thành Công đến cửa sau của Thần Dương Cư.

Xe chạy chầm chậm, tìm một chỗ đậu thích hợp ở đó.

Nhưng mà hai bên đường đầy xe cộ, thậm chí có xe còn chặn ngay trước cửa sau của Thần Dương Cư.

Rơi vào đường cùng, chiếc xe ô tô màu trắng đành phải đậu giữa đường phố, khiến các phương tiện chạy ngang qua đây không thể vượt qua được.

Nhưng mà bây giờ là một giờ sáng, con phố lại khá hẻo lánh nên tạm thời sẽ không gây cản trở giao thông.

Sau khi xe dừng lại, một người đàn ông cao lớn mặc áo phông đen bước xuống từ ghế lái xe.

Người này đội một chiếc mũ màu đen, đè vành nón xuống rất thấp, không thể thấy rõ dung mạo của hắn. Nhưng mà qua đường cong thì có thể thấy được người này có thân hình cường tráng, chắc đã được huấn luyện chuyên nghiệp.

Người đàn ông cảnh giác nhìn xung quanh một lượt, rồi mới đi về phía cốp xe ô tô.

Bởi vì trên đường có một vũng nước nên hắn giẫm thẳng xuống, làm nước bùn bắn tung tóe.

Tuy rằng trời vừa mưa, lại đang là đêm khuya nhưng không khí vẫn ngột ngạt đến mức làm người ta thấy khó chịu, không khí nóng ẩm khiến mồ hôi rất khó bốc hơi nhanh, cho nên người này đành phải dùng mu bàn tay lau giọt mồ hôi trên trán.

Cạch!

Cốp xe ô tô mở ra, bên trong là một người phụ nữ đang nằm cuộn mình lại, cô gái mặc váy dài màu đỏ, trông như một quý bà cao sang vậy.

Người đàn ông thấy thế, đầu tiên là gãi gãi đầu theo thói quen, sau đó lập tức cúi lưng xuống, vác cô gái lên bờ vai rộng lớn của mình.

Sau đó, hắn cứ thế vác cô gái đi về phía cửa sau của Thần Dương Cư.

Đến cửa sau, hắn móc lưỡi dao mà mình đã chuẩn bị trước, cắm vào khe cửa rồi đâm vào lưỡi của khoá chìm.

Thế nhưng bởi vì trên vai đang vác một người phụ nữ nên động tác của hắn rất khó, thậm chí còn làm đầu cô gái va vào cửa sau.

Đúng lúc này, người phụ nữ kia đột nhiên lên tiếng:

“Cái đồ đầu gỗ! Cậu không thể mở cửa ra trước rồi vác người ta vào à?”

“Chuyện này…” Nghe thấy vậy, người đàn ông đành phải ngồi xổm xuống, đặt người phụ nữ xuống đất.

Người phụ nữ ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp, đúng là… Ngô Tú Mẫn của tổ điều tra đặc biệt!!!

Mà người đàn ông bị mắng là đầu gỗ kia đúng là Nhiễm Đào!

Thì ra hai người được Miêu Anh cắt cử điều tra vụ án Trương Khải Nhạc bị hại, nhưng mãi vẫn không bắt được trọng điểm. Cho nên, hai người quyết định mô phỏng hiện trường trăm phần trăm xem có thể tìm được sơ hở gì hay không?

Cái gọi là bắt chước trăm phần trăm, đó là Nhiễm Đào sắm vai hung thủ, còn Ngô Tú Mẫn sắm vai cô gái bị hại, cho nên cảnh tượng vừa rồi mới diễn ra.

“Còn nữa” Ngô Tú Mẫn ôm vai, tiếp tục giận dữ nói: “Lúc trước chẳng phải đã nói là cõng à? Tại sao cậu cứ muốn vác hả? Muốn khoe chuyện cậu cường tráng vạm vỡ chứ gì?”

“Không phải đâu” Nhiễm Đào tủi thân: “Tôi phải nhấc chị ra khỏi cốp xe ô tô, nếu vác trên vai thì thuận tay hơn mà! Hơn nữa, bây giờ chị là người bị hôn mê, nếu tôi cõng chị thì chẳng phải chị ngửa ra à?”

“Ngốc thế” Ngô Tú Mẫn xoay người Nhiễm Đào lại, sau đó dứt khoát nhảy lên lưng anh ta, vừa làm mẫu vừa nói: “Tay của tôi không có sức lực, nhưng mà cậu có thể vòng tay của tôi qua cổ cậu, sau đó dùng tay cậu kẹp lại, như vậy thì tôi làm sao có thể ngửa ra được không?”

“Không không không” Nhiễm Đào lắc đầu: “Tôi đang đeo găng tay, trời lại nóng như vậy, Trương Thế Hùng vốn gầy yếu như thế, so với cõng thì vác lên vẫn thoải mái hơn!”

“Trương Thế Hùng tuy không cường tráng bằng cậu, nhưng mà Trương Khải Nhạc nhẹ hơn tôi!” Ngô Tú Mẫn kiên trì nói: “Tôi cảm thấy vẫn nên cõng thì nhẹ nhàng hơn… Ừm…”

Đúng lúc này, Ngô Tú Mẫn nhìn thấy vị trí ô tô đỗ, không khỏi lại tìm được điểm mới để phàn nàn: “Này, sao cậu lại đỗ ô tô thế kia hả? Xe người khác làm sao mà đi qua được!”

“Không phải đâu, chị xem…” Nhiễm Đào chỉ vào lề đường đối diện và nói: “Có thể lái xe lên lề đường, chếch một chút là qua được rồi! Chị xem này, ở đây người ta đỗ kín như thế, làm gì còn chỗ nào để đỗ nữa!”

“Ừm…” Ngô Tú Mẫn gật đầu nói: “Miêu Anh từng suy đoán rằng Trương Thế Hùng sở dĩ không ra tay giết Trương Khải Nhạc ngay trong hôm bắt cóc rất có thể là gặp phải tình huống như chúng ta hôm nay, không có chỗ đỗ xe!”

“Đúng rồi, mà sang ngày hôm sau” Nhiễm Đào nói: “Rất có thể là anh ta đậu xe ở đây từ trước để chiếm chỗ, đợi đến nửa đêm, anh ta mới về mang nạn nhân đến! Chỉ tiếc là chúng ta đã tra xét rất nhiều camera hành trình của nhiều chiếc ô tô rồi nhưng không có chiếc nào quay được cả…”

Ngô Tú Mẫn nói: “Cho dù có quay lại được thì cũng không chứng tỏ được điều gì cả! Trương Thế Hùng đã đề cập đến vị trí đậu xe của mình lúc lấy khẩu cung rồi, anh ta nói hôm đó anh ta tan làm muộn quá nên đã đỗ xe ở vị trí gây cản trở giao thông một chút. Cho nên, giữa trưa ngày hôm sau, anh ta mới lái xe đến đường này!”

“Chết tiệt!” Nhiễm Đào chống eo nói: “Phố này cách nhà anh ta xa vạn dặm đấy! Rõ ràng chẳng hợp logic gì cả!”

“Nhưng mà cũng không có kẽ hở nào hết!” Ngô Tú Mẫn nói: “Chỉ dựa vào vị trí đỗ xe thôi thì chúng ta vẫn không chứng minh được điều gì!”

“Có lúc, tôi thực sự bội phục mấy tên ác ma giết người kia” Nhiễm Đào nhìn bốn phía, nói: “Nửa đêm thế này, không sợ gặp phải ma mãnh gì à?”

“Nhiễm Đào, không phải chúng ta đã nói phải tái hiện lại hiện trường giết người trăm phần trăm à?” Ngô Tú Mẫn búng tay một cái, nói: “Nào, chúng ta tiếp tục đi! Đã đỗ xe ở đây thì cứ đỗ đi!”

“Được!” Nhiễm Đào mở cốp xe ô tô ra, nói: “Chị đi vào trước, lúc này tôi đã rút kinh nghiệm rồi, cạy cửa rồi sau đó vác chị vào!”

Vì thế, Ngô Tú Mẫn lại chui vào xe, còn Nhiễm Đào thì cầm lưỡi dao cạy cửa.

Khoá chìm chỉ có một khóa lưỡi, Nhiễm Đào không tốn nhiều công sức đã mở được cửa sau ra.

Kẹt! Cánh cửa sắt cũ kỹ phát ra tiếng động, Nhiễm Đào mở cánh cửa sắt ra, rồi mới trở lại ô tô, đỡ Ngô Tú Mẫn dậy rồi vác lên vai.

Cạch!

Anh ta đóng cốp xe ô tô lại, sau đó vác Ngô Tú Mẫn vào Thần Dương Cư, rồi đóng cánh cửa sắt kia lại.

Không có đèn đường chiếu xuống, bên trong Thần Dương Cư cực kỳ yên tĩnh.

Nhìn thấy Nhiễm Đào hơi khó chịu, Ngô Tú Mẫn nhắc nhở: “Đi cửa chính đi đồ ngốc, chẳng phải cậu có chìa khóa à?”

“À…” Sau khi lục lọi, Nhiễm Đào buồn bực nói: “Chết tiệt, tôi để quên trên xe rồi…”

“Ôi trời!” Ngô Tú Mẫn phát điên: “Tội phạm giết người như cậu đúng là giỏi thật đấy!”

“Thật ngại quá, thật ngại quá…”

Nhiễm Đào vừa lẩm bẩm thật ngại quá, vừa kéo Ngô Tú Mẫn trở lại con phố bên ngoài, mở cửa xe, tìm chìa khóa, sau đó mới quay trở về Thần Dương Cư.

Mà trong cả quá trình, Ngô Tú Mẫn đều nằm trên vai anh ta, khiến tiểu thư Ngô cực kỳ buồn bực.

Cuối cùng, Nhiễm Đào cũng vác Ngô Tú Mẫn đi tới cửa chính của Thần Dương Cư, tuy rằng là trải nghiệm bắt chước trăm phần trăm, nhưng trước đó bọn họ vẫn thông báo cho bảo vệ để tránh xảy ra hiểu lầm.

Cho nên, bọn họ không lo bị ai phát hiện…

Vừa tra chìa khóa vào xong, cửa chính của Thần Dương Cư lập tức bị Nhiễm Đào mở ra, mà sau khi bước vào, anh ta lại do dự.

“Ừm…” Anh ta ngại ngùng hỏi Ngô Tú Mẫn: “Bây giờ tôi nên dỡ camera theo dõi xuống trước, hay là giết chị trước đây?”