← Quay lại trang sách

Chương 2631 Nhạc sĩ

Trong một quán cà phê đối diện với Royal Albert Hall* ở London, Anh* Royal Albert Hall là một nhà hát nằm ở phía bắc quận South Kensington, London, nước Anh. Nhà hát có sức chứa tối đa 5272 ghế ngồi. Đây là sân khấu nhận kinh phí duy trì hoàn toàn từ từ thiện, không liên quan tới quỹ quốc gia chính phủ Anh.

“Đây là danh sách từ năm 1994 đến năm 2003” Lee Bon Seong cho Triệu Ngọc xem một bức ảnh trên điện thoại di động của mình: “Căn cứ theo lời người phụ trách của bọn họ thì chỉ có thể ngược dòng đến năm 94 thôi, còn trước năm 94 thì dàn nhạc giao hưởng Hoàng gia biểu diễn ở nhà hát Hoàng gia, nhưng mà nơi đó đã được xây dựng lại, cho nên rất nhiều tư liệu đã bị mất…”

“Không phải chứ?” Triệu Ngọc nhếch miệng nói: “Chỉ có hai vụ tai trái vào năm 1994 và 1995, trong danh sách này chắc hẳn có nhiều người trùng tên lắm nhỉ?”

Nhìn tài liệu tiếng Anh dày đặc, Triệu Ngọc không khỏi nhíu mày một chút.

“Đừng nói với tôi là cậu đã mất kiên nhẫn rồi đấy nhé!” Lee Bon Seong nhàn nhã mỉm cười: “Đừng nói là nhiều tư liệu, cho dù chỉ có một tờ thôi, chúng ta vẫn mở được một nửa cánh cửa dẫn đến chân tướng rồi!”

“Tôi biết” Triệu Ngọc tức giận nói: “Chúng ta chỉ cần tìm một người lớn tuổi trong danh sách, sau đó tìm ông ta mà giáp mặt hỏi là có thể tìm ra nghi phạm rồi, đúng không?”

“Chẳng lẽ không đúng à?” Lee Bon Seong nhếch miệng lên: “Tìm được hung thủ vụ án tai trái là chúng ta có thể tìm được manh mối về kẻ kế nhiệm, tìm được manh mối là có thể sớm giải quyết bọn chúng! Vậy là về sau tôi không bao giờ phải lo lắng đề phòng nữa, có thể dẫn theo con trai sinh sống yên bình rồi!”

“Ui chao, nhìn quen sóng to gió lớn rồi mới có thể phát hiện ra một điều” Lee Bon Seong uống một ngụm nước trái cây với vẻ thích thú: “Bình thản mới là chân lý!”

“Ông lạc quan thật đấy” Triệu Ngọc nói: “Nhưng sao tôi cứ cảm thấy chúng ta càng tiếp cận chân tướng thì lại càng nguy hiểm thế nhỉ! Lão Lee, trên phim toàn diễn như vậy cả, thường thường khi cảm giác mình sắp hết khổ thì lại đánh mất cái mạng nhỏ rồi, ông đừng để “nhận cơm hộp*” một cách dễ dàng nhé…”

* Cụm từ này xuất phát từ trong phim “Vua hài kịch” của Châu Tinh Trì, chỉ vai diễn quần chúng sau khi diễn xong có thể nhận một suất cơm, nghĩa bóng là tỏ vẻ vai diễn sắp chết, hết đất diễn trong phim.

“Ừm? Nhận cơm hộp?” Lee Bon Seong khó hiểu: “Sao lại nhận cơm hộp gì cơ?”

À, Triệu Ngọc lúc này mới ý thức được đối phương là người nước ngoài.

“Được rồi” Triệu Ngọc chỉ vào màn hình điện thoại di động và nói: “Ông cảm thấy chúng ta nên bắt đầu ra tay từ người nào đây?”

“Chọn đại một tên đi!” Lee Bon Seong cười nhạt: “Những người này không còn trẻ trung gì nữa, tìm đại một tên thì hẳn là sẽ biết thôi!”

“Được rồi…” Triệu Ngọc nói: “Vậy tìm người gần chúng ta nhất trước nhé?”

Nói xong, hắn nhìn nhìn đồng hồ, hỏi: “Mười giờ rưỡi rồi, chắc bọn họ bắt đầu luyện tập rồi nhỉ?”

“Albert, nghệ sĩ đàn cello” Lee Bon Seong nói: “Tôi thích cái tên này, năm nay đã 56 tuổi, vào những năm 90 thì trong độ tuổi khoẻ mạnh, bắt đầu từ ông ta đi!”

“Tôi…” Triệu Ngọc nhìn thức ăn ngon trên bàn: “Tôi còn chưa ăn xong đâu!”

“Được rồi” Lee Bon Seong nhìn ngoài cửa sổ, nói: “Cậu cứ từ từ ăn, để tôi xử lý đi!”

Nói xong, hắn ta lập tức cầm lấy điện thoại di động, xoay người rời khỏi nhà hàng, đồng thời nói với vẻ đã dự tính trước: “Chờ tôi trở lại, chúng ta sẽ biết ngay rốt cuộc hung thủ của vụ án tai trái là ai!”

“Này…”

Nhìn bóng dáng Lee Bon Seong rời khỏi, trong lòng Triệu Ngọc càng thêm bất an.

Hắn đã xem quá nhiều phim điện ảnh, biết rất nhiều phim trinh thám đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong thời điểm mấu chốt, nhất là hôm nay Lee Bon Seong có hơi khác thường.

Kết hợp với quá trình phá án ở Tokyo lúc trước, Triệu Ngọc càng cảm thấy không thể để Lee Bon Seong đi một mình được.

Vì thế, hắn nhanh chóng đứng dậy, muốn đuổi theo Lee Bon Seong.

Nhưng ngay lúc vừa đứng dậy, hắn đột nhiên nghe thấy phía sau có nhân viên phục vụ đang nói chuyện: “Này, Victor, đã mười giờ rưỡi rồi, ông không vào trong luyện đàn đã đành, sao còn uống rượu thế? Nếu để đội trưởng của các ông biết được thì ông nhất định sẽ bị đuổi việc đấy!”

Sau khi đến London, Triệu Ngọc luôn bật máy phiên dịch đồng thanh, hơn nữa còn dừng lại ở kênh tiếng Anh, cho nên hắn hoàn toàn hiểu được những lời này.

Sử dụng hơn 1000 điểm tích lũy là gần như có thể mở máy phiên dịch đồng thanh hàng ngày, bây giờ hắn không thiếu điểm tích lũy, cho nên vẫn luôn bật.

Sau khi nghe thấy câu này, hắn tinh ý cảm thấy người mà nhân viên phục vụ đang nói đến có thể là nhạc công của dàn nhạc.

Vì thế, bước chân của hắn vừa giơ ra đã rụt lại.

Nhưng để phòng lỡ như, hắn vẫn sử dụng một quả cầu tránh nguy hiểm tàng hình cho Lee Bon Seong.

Thế là quả cầu ấy ít nhất có thể giúp hắn ta giữ được mạng sống một lần.

Nếu thực sự xảy ra chuyện gì bất trắc thì cũng không đến mức trực tiếp đi đời nhà ma.

Sau khi sử dụng xong, Triệu Ngọc giờ mới nhìn thấy một ông lão tóc bạc đang ngồi ở bàn ăn cách hắn không xa.

Ông lão không gọi món gì, chỉ ngồi đó đọc báo giấy, đồng thời cầm một bầu rượu màu bạc, vừa đọc báo vừa rót rượu vào miệng.

“Tôi vốn là thành viên lâu năm của dàn nhạc, dù là đội trưởng cũng không có quyền đuổi việc tôi” Ông lão cười ha ha, nói với nhân viên phục vụ: “Cô bé à, cô biết không? Giao hưởng đòi hỏi sự đam mê hơn bất kỳ loại nhạc nào khác, có lúc phải uống chút rượu mới có thể giúp tôi phát huy tốt hơn đấy, ha ha…”

“Nhưng mà ít nhất ông cũng phải gọi một món chứ?” Nhân viên phục vụ không nói rõ ràng mà cắn môi cười than thở: “Tiền lương cao như vậy, không ngờ lại keo kiệt đến thế, ngay cả tiền boa cũng không cho…”

Nói xong, nhân viên phục vụ lập tức phẫn nộ bỏ đi, còn Triệu Ngọc lại bước lên từ phía sau.

“Ôi chao, thì ra ông chính là đại sư trong dàn nhạc giao hưởng Hoàng gia!” Triệu Ngọc hưng phấn nói bằng tiếng Anh lưu loát: “Tôi đã xem màn trình diễn của ông từ rất lâu rồi, thật sự khiến người ta có ấn tượng khắc sâu đấy… Ha ha ha!”

“Ừm…” Ông lão liếc Triệu Ngọc một cái, hỏi: “Cậu là..”

“Tôi… Tôi chính là một fan nhỏ của dàn nhạc giao hưởng Hoàng gia đấy!” Triệu Ngọc rất tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh ông lão: “Không ngờ lại có thể gặp được ông ở đây, hân hạnh quá!”

Nói xong, Triệu Ngọc còn nhiệt tình vươn tay phải ra.

“Phía đối diện chính là nơi chúng tôi đi làm” Tuy ông lão bắt tay, nhưng vẫn giữ cảnh giác: “Nơi này lại bán cà phê chính hiệu, nếu không gặp được một, hai thành viên thì đó mới là hân hạnh chứ!”

“Ha ha, ông hài hước quá” Triệu Ngọc cười nói: “Ông có tin không? Thật ra, tôi chỉ từng xem ông biểu diễn, lại không nói ra được tên của ông! Ông là…”

Triệu Ngọc vốn định lừa đối phương nói tên ra, nhưng ông lão chỉ thản nhiên nhìn Triệu Ngọc, giữ im lặng.

“Ha ha” Triệu Ngọc lúng túng cười vài tiếng, tiến thẳng đến chủ đề: “Thật ra, không dối ông làm gì, tôi gần như đã xem hết tất cả các buổi biểu diễn ở nước ngoài của dàn nhạc giao hưởng Hoàng gia vào những năm 1990 đấy, hồi ấy tôi vẫn còn nhỏ, là cha tôi đưa tôi đi! Tôi nhớ rõ trong dàn nhạc có một nhạc công bị tàn tật ở tai, diễn tấu cực kỳ hay, ông có nhớ rõ ông ấy không?”

“Cậu… Có phải cậu đã uống cái gì đã hết hạn sử dụng không?” Ông lão quay lưng đi, lại mở nắp chai ra uống một ngụm, không hề để ý tới Triệu Ngọc.

“Không không không, Seoul và Tokyo năm 1991, New Delhi năm 1992, New York và Amsterdam năm 1993, Manila năm 1994, tôi đều xem cả… Người có tật ở tai luôn có mặt trong các buổi biểu diễn đó, à… à… tôi hiểu rồi” Triệu Ngọc cố ý nói: “Lúc ấy, không có ông, ông không tham gia…”

“Thằng nhóc kia, cậu có biết tôi là ai không?” Ông lão quay đầu lại, trừng mắt nhìn Triệu Ngọc một cái, hỏi: “Cậu có biết tôi chơi nhạc cụ nào không?”

“Ông… Ừm…” Triệu Ngọc nhanh chóng bắt đầu quan sát.

Trên tay ông lão không có vết chai, hẳn là chơi nhạc dây như đàn vi-ô-lông, cũng không giống gõ trống, vậy… chỉ có thể là nhạc giao hưởng?

“Ông là thổi… thổi… thổi gì nhỉ? Clarinet? Clarinet, hay saxophone?”

“Ha ha ha ha…” Ông lão bật cười, giơ tay ra hiệu nói: “Tôi chỉ huy dàn nhạc! Tôi đã ở dàn nhạc giao hưởng Hoàng gia gần như cả đời rồi!

“Thế nhưng tôi chưa từng nghe nói người nào bị khuyết tật ở tai cả! Cậu không thử ngẫm lại nếu bị tàn tật ở tai thì sao có thể… Ừm… Ừm…”

Nói đến đây, ông lão bỗng tạm dừng, hai mắt trở nên mù sương, dường như đang nghĩ tới điều gì.

“Nói đến mới nhớ… Vào thời ấy, trong đoàn đúng là có người gặp vấn đề ở một bên tai…” Ông lão nhìn về phía Triệu Ngọc với vẻ tò mò: “Thế nhưng… làm sao mà cậu biết được?”