← Quay lại trang sách

Chương 2632 Bệnh không tiện nói ra?

“Cho nên mới nói…” Nhiễm Đào đứng ở sảnh tầng một của Thần Dương Cư, nói: “Mặc dù có camera giám sát, nhưng máy chủ chứa ổ cứng lại không ở phòng bảo vệ mà là ở trong tòa nhà phương Tây này?”“Đúng thế” Nằm trên vai Nhiễm Đào, Ngô Tú Mẫn thì thào nói: “Hồi lắp đặt hệ thống theo dõi, bên ngoài Thần Dương Cư vẫn còn đang được quy hoạch, phòng bảo vệ nằm ở bên trong tòa nhà! Sau này khi quy hoạch xong, phòng bảo vệ mới được chuyển sang cửa lớn, nhưng mà tất cả máy chủ đều được để lại trong tòa nhà!”

“À…” Nhiễm Đào cân nhắc, nói: “Nói như vậy thì hẳn là hung thủ đã giết người trước, sau đó mới đi xử lý ổ cứng của camera theo dõi? Bởi vì nếu phá hỏng ổ cứng trước thì rất có thể sẽ bị bảo vệ bên ngoài phát hiện?”

“Những gì cậu nói đều là vô nghĩa cả!” Ngô Tú Mẫn híp mắt nói: “Ngoài nạn nhân ra, hắn ta còn có rất nhiều vật phẩm hiến tế nữa, tất nhiên là giết người trước rồi! Hơn nữa, trong phòng vệ sinh lại không có camera theo dõi, chỉ khi đi vào buồng vệ sinh thì mới không bị phát hiện!”

“À, vậy được rồi!” Nhiễm Đào nói: “Chúng ta lên tầng trước đi!”

Nói xong, Nhiễm Đào lập tức vác Ngô Tú Mẫn lên trên tầng.

“Nhưng mà…” Ngô Tú Mẫn nói: “Hẳn là không có nhiều người biết tin tức máy chủ theo dõi của Thần Dương Cư nằm bên trong tòa nhà, sau khi về thì chúng ta có thể điều tra xem liệu Trương Thế Hùng có biết chuyện này hay không!”

“Ôi ôi, nóng thật đấy!” Nhiễm Đào đổ đầy mồ hôi trên đầu: “Vào hôm hung thủ gây án cũng nóng như vậy à? Có khi nào hắn ta cũng chảy mồ hôi xuống đất hay không?”

“Hung thủ có thường chảy mồ hôi hay không thì tôi không biết” Ngô Tú Mẫn trêu ghẹo: “Nhưng mà hắn ta chắc chắn không dài dòng như cậu đâu!”

“Ôi ôi” Nhiễm Đào oán giận: “Được rồi, tôi còn chưa chê chị nặng đâu, chắc Chắn Trương Khải Nhạc nhẹ hơn chị nhiều…”

“Cậu chẳng biết ăn nói gì cả” Tiểu thư Ngô tức giận: “Cậu không biết là nói về cân nặng của con gái thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng à?”

“Con gái?” Nhiễm Đào nghiêm túc nói: “Làm ơn đi, chị còn lớn tuổi hơn tôi đấy! Đâu thể gọi là con gái nữa?”

“Ôi trời!” Ngô Tú Mẫn tức giận véo tai Nhiễm Đào một cái.

“Này này này… Chuyên nghiệp một chút đi được không” Nhiễm Đào đau đến mức nghiến răng: “Bây giờ chị đang sắm vai nạn nhân đấy, nếu chị véo tai hung thủ thì chẳng phải là xác chết vùng dậy à?”

“Ôi, cậu đúng là đáng đánh đòn mà!” Ngô Tú Mẫn nói: “Tôi thật sự bị mù rồi, tự dưng lại đi bắt chước hiện trường với cậu! Sớm biết thế này thì thà hai chúng ta đổi chỗ còn hơn! Nói không chừng, tôi sẽ thật sự xử lý cậu đấy!”

“Đừng nóng giận, đừng nóng giận, tôi còn khó xử hơn cả chị đấy!” Nhiễm Đào nói: “Ai bảo chúng ta có sếp như vậy chứ! Nói thật, lần này sếp không ở đây, tôi cứ cảm thấy trong lòng không yên!” Nhiễm Đào nhìn thoáng qua hàng hiên tối mịt: “Trong lúc ngơ ngẩn, tôi còn tưởng mình lại quay lại hiện trường vụ án quỷ vương cơ! Tôi nhớ rõ lúc ở thư viện trong vụ án quỷ vương, sếp cũng dẫn chúng ta đi bắt chước hiện trường vào lúc nửa đêm, ôi ôi, lúc đó khủng khiếp lắm… Ôi ôi, ôi ôi…”

Ngay tại lúc Nhiễm Đào thở hổn hển, bọn họ cuối cùng cũng đi tới cửa buồng vệ sinh tầng ba.

Cửa buồng vệ sinh bình thường đều mở rộng, Nhiễm Đào một tay vác Ngô Tú Mẫn, một tay mở ra cánh cửa gỗ của buồng vệ sinh.

Kẹt…

Cứ như để phối hợp với tình hình vậy, cửa gỗ phát ra tiếng kẹt đầy đáng sợ, Nhiễm Đào lập tức toát mồ hôi lạnh, cả người cũng hơi run lên.

Trong phòng tối mịt, Nhiễm Đào đánh bật lửa, rồi mới thật cẩn thận đi tới trước bồn tắm.

“Chị Ngô, tôi… tôi đặt chị vào trong nhé” Nhiễm Đào run rẩy nói: “Nếu là bắt chước vụ án giết người thì tôi phải nghiêm túc mới được! Chị… Ừm… chị không kiêng kỵ gì chứ? Bồn tắm này… hình như đã được rửa rồi…”

Ai ngờ, Ngô Tú Mẫn đột nhiên không nói gì cả.

“Này” Nhiễm Đào lại hỏi một câu: “Tôi… Tôi sẽ thả chị vào trong, chị đừng tức giận nhé, chúng ta đều vì vụ án, vì vụ án cả…”

Nói xong, Nhiễm Đào nhẹ nhàng đặt Ngô Tú Mẫn vào bồn tắm, nhưng sau đó lại phát hiện Ngô Tú Mẫn không hề nhúc nhích, cứ như thật sự hôn mê vậy.

“Chị Ngô, chị Ngô… Này…” Nhiễm Đào sốt ruột, nhỏ giọng nói thầm: “Chị… Chị đang ngủ đấy à?”

Kết quả, chỉ trong phút chốc, Ngô Tú Mẫn bỗng mở to mắt rống lên một tiếng.

“Oa!!!”

“A!!!” Nhiễm Đào vốn đang khẩn trương chết đi được, Ngô Tú Mẫn đột nhiên kêu lên như vậy, lập tức khiến anh ta sợ tới mức thất khiếu bốc khói, hồn phi phách tán, ngã bịch xuống mặt đất!

“Ha ha! Ha ha ha!” Sau đó, tiếng cười của Ngô Tú Mẫn vang lên trong bồn tắm: “Xem bản lĩnh của cậu kìa! Sao lá gan nhỏ thế hả?”

“Ôi trời…” Nhiễm Đào lau khuôn mặt trắng xanh một cái, nghiến răng mắng: “Chị làm gì thế hả? Thú vị lắm à?”

“Tôi đã nói rồi” Ngô Tú Mẫn bướng bỉnh nói: “Tùy tiện nói về tuổi và cân nặng của phụ nữ là phải trả giá đắt đấy! Giờ thì cậu đã tin chưa?”

“Hả?” Đúng lúc này, Nhiễm Đào đột nhiên chỉ vào phía sau Ngô Tú Mẫn, tỏ ra cực kỳ hoảng sợ: “Chị… phía sau chị…”

Kết quả, Ngô Tú Mẫn không bị mắc mưu mà trái lại còn cởi giầy ra, trực tiếp ném thẳng vào mặt Nhiễm Đào…

⚝ ✽ ⚝

Mười phút sau, Ngô Tú Mẫn trợn tròn mắt, dựa vào bồn tắm.

Cô ấy mở hai tay ra, bắt chước cảnh tượng bị hung thủ cắt cổ tay…

Nhiễm Đào thì ở bên cạnh giơ tay ra hiệu và nói: “Tôi cảm thấy hung thủ sau khi bước vào, đầu tiên là thả nạn nhân vào bồn tắm, cởi quần áo, sau đó trút nước… Kế tiếp, hắn ta bắt đầu bày nến hoặc là các đồ vật hiến tế linh tinh như tượng thần, bước cuối cùng mới là giết người! Nhưng mà… Nhưng mà…” Nhiễm Đào vò đầu theo thói quen, nói: “Chúng ta vẫn không phát hiện ra hung thủ có sơ hở gì mà? Sau khi tiến hành nghi thức xong, hắn ta dọn dẹp mọi thứ là có thể rời khỏi đây… Ngọn nến đã cháy và một ít vụn than củi còn sót lại thì để lại hiện trường… Chúng ta vẫn không thể chứng minh người kia nhất định chính là Trương Thế Hùng mà?”

“Mặc dù ánh sáng từ ngọn nến rất yếu, rèm cửa thì bị kéo kín” Ngô Tú Mẫn nói: “Nhưng mà nếu phía đối diện có người đang chú ý tới nơi này thì chắc vẫn là có thể nhìn thấy!”

“Chỉ tiếc là chúng ta đã hỏi tất cả mọi người rồi” Nhiễm Đào nói: “Không ai chú ý tới nơi này cả, lúc ấy là nửa đêm, có ai rảnh rỗi đến mức nhìn ra ngoài cửa sổ suốt đâu?”

“Nhiễm Đào” Ngô Tú Mẫn nhắc nhở: “Cậu vẫn nên nhìn ra bên ngoài xem có gì không?”

“Được rồi!”

Vì thế, Nhiễm Đào đi đến bên cửa sổ và nhìn ra bên ngoài, đêm sâu người lặng, không thấy bất cứ dị thường nào.

“Sau khi giết người” Ngô Tú Mẫn lại nói: “Hung thủ lập tức dọn dẹp mọi thứ… Chờ đã… Nếu hung thủ thật sự là Trương Thế Hùng thì hiển nhiên là hắn ta đang bắt chước gây án” Ngô Tú Mẫn suy đoán: “Nếu hiện trường cũng có nến trắng và vụn than thì chứng tỏ Trương Thế Hùng cũng hiểu nghi thức hiến tế của La Phù Đạo! Cho nên, chúng ta gần như có thể kết luận Trương Thế Hùng nhất định đã từng đọc, thậm chí là học tập La Phù Đạo… Nếu Peter là vì cơ thể hoàn thiện, Trương Phượng Nghi là vì chiến thắng căn bệnh quái ác, vậy… Trương Thế Hùng vì cái gì chứ?”

“Chẳng lẽ…” Nhiễm Đào hỏi: “Anh ta cũng có bệnh gì không tiện nói ra à? Hay là chúng ta khám cho anh ta? Hoặc là tìm bạn gái cũ của anh ta để hỏi xem sao?”