Chương 2633 Người điếc
“Nghĩa là sao?” Triệu Ngọc hỏi: “Tại sao tôi lại không biết nhỉ?”“Long Đan tuy rằng bị điếc, nhưng ông ta lại là một người sĩ diện” Ông lão nói: “Bí mật này, ngay cả người trong đoàn cũng ít người biết lắm!”
À…
Triệu Ngọc giờ mới hiểu được, thì ra mục tiêu mà hắn muốn tìm kiếm không phải bị thiếu một tai mà là bị điếc! Hắn ta là người điếc!
Long Đan, Long Đan…
Không ngờ nước ngoài còn có người tên như thế, vậy… người này có thật là mục tiêu mà mình muốn tìm kiếm không?
“Không phải chứ?” Triệu Ngọc chỉ có thể tiếp tục bịa chuyện: “Ông ta không phải hoàn toàn bị điếc mà chỉ điếc một tai thôi mới đúng? Ông chắc chắn không biết bên nào thôi, đúng không?”
“Tai trái đó” Ông lão nheo mắt lại, nghiễm nhiên coi Triệu Ngọc như khách không mời mà đến: “Chuyện này thì tôi sẽ không nhớ lầm đâu! Ông ta là nghệ sĩ cello, sau khi tai trái không nghe được khiến chuẩn âm bị lệch lạc, mà chỉ có tôi mới nghe ra được thôi!”
“À…” Triệu Ngọc bắt đầu cảm thấy hưng phấn vì lấy được tin tức quan trọng, hắn nhanh chóng suy nghĩ rồi nói: “Trong chuyến lưu diễn thế giới vào những năm 90, Long Đan đều có mặt đúng không? Thế mà tôi lại chẳng nghe ra được…”
“Đương nhiên” Ông lão lại nhấp một ngụm rượu, nói: “Dàn nhạc giao hưởng đâu chỉ có một nghệ sĩ cello, khi chuẩn âm bị lệch lạc thì cho dù là nghệ sĩ chuyên nghiệp cũng chưa hẳn đã nghe ra được! Nhưng nếu Long Đan không gặp vấn đề về tai thì ông ta vốn có thể trở thành nghệ sĩ cello ưu tú nhất thế giới, khi tôi vừa mới vào dàn nhạc, ông ta thậm chí đã tổ chức một buổi biểu diễn đàn cello đặc biệt rồi! Chỉ tiếc, haiz…”
“Vào những năm 1990 và 1991, các ông đã đến Seoul biểu diễn, một tháng sau đó thì đến Tokyo đúng không?” Triệu Ngọc lại hỏi: “Lúc ấy, ông vẫn chưa phải nhạc trưởng đúng không? Tôi thật sự không nhớ gì về ông cả!”
“Cậu… Tôi già rồi, không muốn mắng mỏ cho lắm” Ông lão trừng mắt nhìn Triệu Ngọc một cái, nói: “Lúc ấy, tôi đã chỉ huy nhiều năm rồi! Lời nói của cậu thực sự khiến tôi muốn đánh nhau một trận đấy, cậu thật sự… không biết tôi à? Hay chỉ đơn thuần là cậu muốn khiêu khích thôi?”
“Không không không…” Triệu Ngọc nói: “Nói thật, tôi rất muốn tìm Long Đan, muốn cùng ông ta chụp một bức ảnh, không biết bây giờ ông ta…” Triệu Ngọc chỉ một ngón tay vào phòng hòa nhạc đối diện: “Ông ta có ở đó hay không?”
“Ông ta đã nghỉ hưu từ lâu rồi!” Ông lão nói: “Có lẽ… Ừm… chắc là sau năm 1995, bởi vì bệnh tình chuyển biến xấu nên ông ta đã chủ động rời khỏi dàn nhạc! Thật ra, có thể coi ông ta như một người trước sau vẹn toàn, công thành danh toại!” Ông lão nói: “Rời khỏi vào thời điểm tốt nhất mà không chút tiếc nuối! Nhưng mà con người ông ta khá quái dị, không có bạn bè nào cả, tôi có đi thăm ông ta mấy lần nhưng đều không gặp được, về cơ bản là từ đó đã cắt đứt liên hệ rồi… Tôi chỉ gặp ông ta một lần trong đám tang của người bạn già thôi!”
“Năm 1995” Triệu Ngọc hỏi: “Có phải sau buổi biểu diễn ở Toronto không?”
“Đúng thế!” Ông lão gật đầu: “Tôi bắt đầu tin tưởng lời nói của cậu rồi, cậu đúng là đã xem không ít buổi biểu diễn của dàn nhạc giao hưởng Hoàng gia nhỉ!”
“Bệnh tình của ông ta chuyển biến xấu nghĩa là sao?” Triệu Ngọc lại hỏi: “Ngoại trừ tai ra, ông ta còn mắc bệnh gì nữa à?”
“Cậu thật sự quan tâm ông ta nhỉ!” Ông lão lại uống một ngụm, nhưng mà rượu đã cạn, nên bất đắc dĩ thở dài: “Chính là tai ấy, ông ta đã mắc chứng loạn thần kinh thính giác hiếm gặp, tai phải sẽ từ từ thoái hóa, cho đến khi không thể nghe thấy gì nữa! Nghe nói là sau năm 1995, ông ta từng trải qua một cuộc phẫu thuật, hình như là làm ốc tai nhân tạo gì đó, nhưng lại không thành công… Máy trợ thính tốt nhất cũng chỉ có thể khiến ông ta miễn cưỡng nghe thấy một vài thứ thôi!”
“Phục vụ!” Triệu Ngọc búng tay một cái với nhân viên phục vụ, sau đó chỉ vào ông lão nói: “Mang cho nhạc trưởng của chúng ta loại rượu tốt nhất của các anh đi! Tôi sẽ thanh toán hóa đơn!”
“Vâng, thưa ngài!” Nhân viên phục vụ lễ phép cúi người: “Xin hỏi, ngài uống rượu gì?”
“Whisky, rượu mà tôi yêu thích nhất đấy!” Ông lão trực tiếp đưa bầu rượu sáng bóng cho nhân viên phục vụ.
“Nhà nghệ thuật từ trước đến nay luôn gặp nhiều đau khổ nhỉ!” Triệu Ngọc nói: “Long Đan phải bước vào một thế giới không tiếng động, cho nên tính tình và tính cách mới có vẻ không giống người thường đúng không?”
“Cũng không hẳn đâu” Ông lão nói: “Từ lúc Long Đan còn chưa bị điếc đã như vậy rồi! Cho dù bây giờ ông ta có trở thành nghệ sĩ cello ưu tú nhất thì cũng không có bạn bè gì, tôi dám khẳng định đấy! Ha ha…”
Bởi vì được Triệu Ngọc mua rượu cho nên ông lão dần bỏ đi địch ý, lộ ra nụ cười tươi.
“Tôi nhớ hình như Long Đan thích Van Gogh đúng không nhỉ?” Triệu Ngọc không ngừng cố gắng, lại hỏi một câu.
“Ồ? Thế hả?” Ông lão nói với vẻ không xác định: “Sao tôi không biết nhỉ? Nhưng mà hình như Van Gogh cũng chỉ có một tai thôi đúng không? Cùng chung cảnh ngộ à? Ha ha ha…”
“Ông ta… Bây giờ ông ta đang sống ở đâu thế?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“E là cậu rất khó tìm được ông ta đấy” Ông lão nói: “Tôi đã mười mấy năm không gặp ông ta rồi, thậm chí ông ta còn sống hay không mà tôi cũng không biết! Căn nhà cũ của ông ta ở ngay quận Baker, nhưng mà đã bán rồi!”
“Vậy…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Trong số những người quen của ông cũng không có ai gặp lại ông ta à?”
“Ừm…” Ông lão lắc đầu nói: “Không có ai cả! Nhưng mà… Tôi không biết có chuyện gì mà… Mười mấy năm không ai hỏi thăm, thế nhưng trong một tháng gần đây lại có nhiều người hỏi Long Đan như vậy, thế này… đã có chuyện gì thế?”
“Hả?” Triệu Ngọc kinh ngạc: “Còn có ai khác đi tìm Long Đan nữa à?”
“Rượu tới đây…” Lúc này, nhân viên phục vụ đã mang bầu rượu trở lại, đồng thời còn rót cho Triệu Ngọc một ly Whisky.
“Bảo bối của tôi” Ông lão nhận lấy bầu rượu, nhanh chóng nhấp một ngụm, trên mặt tràn đầy thích thú, sau đó nói: “Tháng trước, có một ông lão đi tìm tôi, cũng hỏi tôi tung tích của Long Đan! Hơn nữa, các thành viên lâu năm trong dàn nhạc cũng giống tôi, đều lần lượt bị người ta hỏi thăm, thậm chí còn có cảnh sát nữa chứ…”
“Này, cậu là người châu Á mà tìm Long Đan làm gì thế?” Ông lão nói: “Sao tôi cứ cảm thấy cậu không giống fan của ông ta thế? Có phải Long Đan đã gây ra chuyện gì rồi không?”
“Ông lão” Triệu Ngọc hỏi: “Là một ông lão như thế nào? Là người châu Á như tôi, hay là…”
“Ừm…” Ông lão nói: “Là một người thành đạt, không phải người châu Á mà là người da trắng! Khoảng độ tuổi tôi, trông còn khá quen nữa, à… còn nói giọng London rất nặng nữa!”
“Giọng London?” Triệu Ngọc nhíu mày, tập trung nhớ lại, cảm thấy trong trí nhớ không có người nào như vậy cả.
Từ từ đã…
Trông khá quen?
Triệu Ngọc nghĩ tới cái gì, vội vàng lấy điện thoại di động ra, mở bức ảnh của cựu thủ phủ thế giới Lundy, sau đó đưa cho ông lão và hỏi: “Ông xem có phải người này không!!?”
“Ừm…” Ông lão cẩn thận nhận dạng rồi lắc đầu nói: “Không phải, người kia không đeo kính, hơn nữa còn gầy hơn người này một chút! Nói năng rất ôn hòa, ừm… Chờ đã, cậu còn chưa nói cho tôi biết tại sao các cậu lại muốn tìm Long Đan đâu! Ông ta… Rốt cuộc ông ta làm sao vậy?”
“Long Đan… Ừm…” Dòng suy nghĩ trong đầu Triệu Ngọc hoạt động cực nhanh, hai mắt sáng lên, lúc này, hắn đã ý thức được mình sắp tiếp cận chân tướng quan trọng kia rồi!
Vì thế, hắn nhanh chóng đổi ý, hỏi ông lão: “Long Đan hồi trẻ đã đến Vân Châu bao giờ chưa? Có phải ông ta tín ngưỡng một loại pháp thuật cực kỳ đặc thù không!!?”