← Quay lại trang sách

Chương 2634 Anh Đào bấm ngón tay tính toán

Nửa đêm canh ba*, tiếng đọc chú ngữ vang lên trong phòng vệ sinh của Thần Dương Cư: “Yêu ma quỷ quái mau rời khỏi, yêu ma quỷ quái mau rời khỏi, Thái Thượng Lão Quân hãy hiển linh, thiên linh linh, địa linh linh, đại pháp sư Nhiễm Đào sắp ra chiêu rồi…”* Canh 3 là từ 23 giờ đến 1 giờ sáng.

Nhiễm Đào nhảy một hồi lâu mới dừng lại nói với Ngô Tú Mẫn trong bồn tắm: “Tôi làm thế này chắc chắn không đúng đâu, tôi dám đánh đánh cuộc là Trương Thế Hùng lúc ấy tuyệt đối không ồn ào thế này đâu! Này… chị lại muốn trêu tôi đấy à, sao lại chẳng nhúc nhích gì thế?”

Nhiễm Đào nhìn thấy Ngô Tú Mẫn nhắm mắt lại, dường như đang ngủ.

Lúc này, anh ta cẩn thận tới gần, cẩn thận lắng nghe một lúc, không ngờ Ngô Tú Mẫn vậy mà thật sự đang ngáy…

“Không phải chứ?” Nhiễm Đào đặt mông ngồi xuống đất, thì thào lẩm bẩm: “Chị đại ơi, chúng ta tới đây để bắt chước hiện trường, thế mà chị vẫn ngủ được cơ à? Nếu chị ngủ thẳng đến bình minh thì tôi phải làm sao bây giờ đây?”

Vừa lẩm bẩm, Nhiễm Đào vừa liếc nhìn buồng vệ sinh âm trầm, nhất thời cảm thấy sau lưng chợt ớn lạnh.

⚝ ✽ ⚝

Một cơn gió u ám thổi qua, làm cho ánh sáng của ngọn nến trắng trên mặt đất rung lên, cực kỳ đáng sợ.

Ôi mẹ của con ơi…

Nhiễm Đào hơi chột dạ, bất giác dựa lưng vào bồn tắm, đến gần Ngô Tú Mẫn hơn một chút.

Anh ta quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện Ngô Tú Mẫn vẫn đang hơi ngáy, đúng thật là đang ngủ.

Bao nhiêu ngày qua, Ngô Tú Mẫn vẫn luôn chiến đấu hăng hái ở tuyến đầu, rất ít nghỉ ngơi, lúc này thật sự là mệt chết đi được…

“Chậc chậc…” Nhiễm Đào chậc lưỡi, lại nhìn về phía cửa sổ.

Lúc trước, bởi vì anh ta đến bên cửa sổ xem xét tình hình bên ngoài nên đã mở rộng một nửa bức màn ra.

Lúc này, anh ta có thể nhìn thấy ánh đèn từ nơi khác chiếu xạ vào trong phòng.

Ôi ôi…

Nhiễm Đào nhìn nhiều bóng dáng được chiếu xuống mặt đất, trong lòng tiếp tục lẩm bẩm, tên sát thủ bồn tắm đỏ kia có thần kinh thô đến mức nào thế?

Giết người ở nơi u ám thế này, hoặc là đây không phải lần đầu tiên của hắn ta, hoặc là trời sinh hắn ta vốn có tố chất tâm lý siêu cường rồi.

Trương Thế Hùng…

Nhiễm Đào nhớ lại lúc thẩm vấn Trương Thế Hùng, trông thì khẩn trương căng thẳng, đâu giống người có tố chất tâm lý cực mạnh?

Nhưng mà không chừng hắn ta chỉ giả vờ thôi…

Ngô Tú Mẫn hoài nghi hắn ta có bệnh kín, hắn ta dùng bồn tắm đỏ để giết chết Trương Khải Nhạc, cầu mong có thể lợi dụng huyết tế để chữa bệnh kín giống như cô của hắn ta?

Thế nhưng, nếu hắn ta chỉ có một chút đầu óc thôi cũng phải nghĩ đến mấy thứ pháp thuật đó vốn dĩ chỉ là dối trá mới đúng?

Nếu không thì cô của hắn ta bây giờ vẫn phải còn sống mới đúng…

Đúng thế…

Nhiễm Đào bình tĩnh phân tích, anh ta vẫn cảm thấy phỏng đoán lúc trước của bọn họ gần với sự thật hơn.

Những thứ về La Phù Đạo mà Trương Phượng Nghi để lại chỉ là một trong các nhân tố thúc đẩy Trương Thế Hùng dùng bồn tắm đỏ giết người. Mà nguyên nhân mấu chốt là hắn ta và Trương Khải Nhạc có thù oán!

Ở trên xe cứu thương, không biết Trương Khải Nhạc đã nói gì đó kích thích Trương Thế Hùng vốn vừa mới thất tình, cho nên Trương Thế Hùng mới bắt cóc Trương Khải Nhạc, tiện đà dùng cách này giết chết cô ta!

Nhưng mà…

Còn có một vấn đề mà họ vẫn không hiểu, đó là hắn ta có thể thoải mái đưa Trương Khải Nhạc vào Thần Dương Cư, hiển nhiên là đã chuẩn bị từ trước rồi.

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

Ngay tại lúc Nhiễm Đào dựa lưng vào bồn tắm suy nghĩ thì anh ta đột nhiên phát hiện trong ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào có một thứ gì đó…

⚝ ✽ ⚝

Nhiễm Đào giật mình, nhưng anh ta bất chấp sợ hãi, nhanh chóng vọt tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Bởi vì anh ta đụng phải khung cửa sổ, phát ra tiếng cót két cũ kỹ nên đã lập tức đánh thức Ngô Tú Mẫn…

“Chết tiệt…” Nhiễm Đào nhíu mày, lẩm bẩm: “Không ngờ lại là flycam…”

“Sao thế? Sao thế?” Vừa mới bừng tỉnh dậy, Ngô Tú Mẫn hỏi: “Cậu đang nhìn cái gì thế?”

“À, không có gì…” Nhiễm Đào nhanh chóng thu người về, nói: “Chỉ là một chiếc flycam bay qua mà thôi, ha ha…” Anh ta nhìn đồng hồ, lại nói: “Tôi dám đánh cược là quanh đây chắc chắn có một khách sạn xa hoa, hơn nữa còn cực kỳ cao nữa, xung quanh không có tòa kiến trúc cao tầng nào khác…”

“À…” Ngô Tú Mẫn lại ngồi xuống bồn tắm, bóp bóp cái lưng tê mỏi và nói: “Cứng quá đi mất, đây đúng là không phải chỗ tốt để ngủ mà, không ngờ tôi… lại ngủ mất…”

“Đúng đấy” Nhiễm Đào cười nói: “Chị chẳng hề kiêng dè gì chuyện trong bồn tắm này có người vừa mới chết!”

“Người chết đâu đáng sợ” Ngô Tú Mẫn bò ra khỏi bồn tắm, nói: “Đáng sợ vẫn là kẻ giết người kia kìa!”

Nhìn thấy Ngô Tú Mẫn có vẻ cố sức, Nhiễm Đào nhanh chóng đưa tay nâng.

Hai người tiếp xúc vô cùng thân thiết, lại đang là đêm khuya như thế, khó tránh khỏi có chút ái muội.

Thấy thế, Ngô Tú Mẫn nhanh chóng giãy ra khỏi cánh tay của Nhiễm Đào, chuyển sang đề tài khác: “Flycam bay qua mà cậu cũng có thể chú ý tới cơ à?”

“Đúng vậy, bóng của nó chiếu vào phòng mà!” Nhiễm Đào đỏ mặt trả lời, lại nói: “Chúng ta… có phải đã bắt chước hiện trường xong rồi không?”

“Đương nhiên là chưa xong rồi” Ngô Tú Mẫn nói: “Chúng ta chỉ mới bắt chước mở đầu và trung gian thôi, bây giờ còn thiếu kết thúc đấy!”

“Kết thúc?” Nhiễm Đào nhíu mày: “Kết thúc mà còn cần bắt chước sao? Nếu bắt chước thì chẳng phải không còn suất diễn của chị nữa à? Chị đã là người chết mà? Sau đó, tôi chỉ cần dọn dẹp mọi thứ, phá hủy camera giám sát, sau đó khóa cửa sau của Thần Dương Cư lại, giẫm lên kệ cây cảnh để trèo tường ra ngoài, lái xe… À không, trực tiếp về nhà là xong rồi còn gì?”

“Thì vẫn phải bắt chước chứ!” Ngô Tú Mẫn nghiêm túc nói: “Không làm từ đầu đến cuối thì sao có thể hiểu sâu sắc được tâm tình của hung thủ?”

“Chúng ta cược với nhau đi! Đó là sếp rồi” Nhiễm Đào nói: “Sếp là thần thám, cái thứ đó thì chúng ta không học nổi đâu!”

“Được, nếu cậu đã tự ti như vậy,” Ngô Tú Mẫn bắt đầu cúi người lục tìm đồ, đồng thời nói, “thì để tôi sắm vai hung thủ! Cậu nằm vào bồn tắm làm nạn nhân đi!”

“Dựa vào cái gì chứ?” Nhiễm Đào đương nhiên mặc kệ: “Nạn nhân đã chết rồi thì còn sắm vai làm gì nữa? Hay là để tôi làm trợ thủ đi!”

“Ngốc!” Ngô Tú Mẫn oán trách: “Hung thủ giết người mà còn mang trợ thủ giúp đỡ à? Ai chứ?”

Ngay tại lúc Ngô Tú Mẫn nói chuyện thì đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng lại hiện lên trên mặt đất!

Cô ấy vội vàng quay đầu lại nhìn, quả nhiên loáng thoáng thấy phía bên ngoài cửa sổ có một thứ gì đó đang bay.

“Chết tiệt!” Nhiễm Đào mắng: “Lại là cái flycam kia, kẻ cuồng rình mò chết tiệt, tôi mà bắt được hắn ta thì thể nào cũng tống hắn ta vào trại giam cho mà xem!”

“Không phải chứ?” Ngô Tú Mẫn nhíu mày nói: “Nó đang nhìn chúng ta à? Chúng ta ở Thần Dương Cư, còn ở hiện trường giết người nữa, nó… nó sẽ không đi báo cảnh sát đấy chứ?”

“Nó dám báo thử xem!” Nhiễm Đào đi đến gần cửa sổ, dựng thẳng một ngón giữa về phía flycam xa xa: “Dựa vào cái lá gan kia thì không dám đi báo cảnh sát đâu!”

Kết quả, sau khi nhìn thấy Nhiễm Đào, chiếc flycam kia lập tức yên lặng bay đi.

“Kẻ cuồng rình mò, cậu vừa nói kẻ cuồng rình mò à?” Ngô Tú Mẫn khó hiểu: “Nghĩa là sao?”

“Khụ!” Nhiễm Đào nói: “Khi làm nhiệm vụ ở vùng ngoại ô của thủ đô, tôi gặp phải chuyện này nhiều lắm! Vừa nãy tôi đã nói rồi, tôi đã bấm ngón tay tính toán, biết ngay gần đây chắc chắn có một khách sạn xa hoa, xung quanh trống trải, không có tòa kiến trúc nào cao hết!”

“Thế à?” Ngô Tú Mẫn tò mò, thậm chí còn mở bản đồ trên điện thoại di động ra để xem xét, quả nhiên phát hiện một khách sạn lớn Shangri-La ở phía Nam!

“Nhiễm Đào…” Ngô Tú Mẫn càng thêm nghi hoặc: “Làm sao mà cậu biết được thế?”

“Khụ!” Nhiễm Đào tỏ ra như người từng trải, nói: “Khách sạn xa hoa như vậy, xung quanh không có tòa nhà nào cao hơn, rất nhiều khách thuê đều lười kéo rèm cửa vào, nên mới tạo ra cơ hội tốt cho những kẻ có sở thích rình mò… Ôi ôi, chị biết không? Lúc ấy, ở ngoại thành thủ đô có nhiều khách sạn loại này lắm, nếu chúng ta thích thì chỉ cần một tuần đã có thể bắt được kín xe rồi…”

“Ồ? Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói đến chuyện này đấy” Ngô Tú Mẫn kinh ngạc: “Còn có cả loại hoạt động này cơ à?”

“Vụ này có từ lâu rồi!” Nhiễm Đào nói: “Thật ra, cũng không thể trách đám người thích rình mò đó được, bởi vì có rất nhiều người muốn kích thích, không thích kéo bức màn vào! Đương nhiên, trong các khách sạn, đặc biệt là khách sạn cao tầng, buồng vệ sinh còn không lắp bức màn cơ, có thể nhìn thấy rõ lắm…”

“Từ từ đã…” Ngô Tú Mẫn đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng nói với Nhiễm Đào: “Nhiễm Đào, nếu… trong ngày xảy ra vụ án, trên bầu trời cũng có flycam bay qua thì sao?”