← Quay lại trang sách

Chương 2635 Dự cảm ứng nghiệm

“Cái gì? Pháp thuật?” Ông lão tên là Victor nhớ lại một chút, rồi nói với vẻ khó hiểu: “Cậu đang nói gì thế? Long Đan là nghệ sĩ âm nhạc, sao lại dính dáng đến pháp thuật chứ? Còn nữa, Vân Châu mà cậu nói là vùng thuộc Trung Quốc đúng không?”“Đúng thế” Triệu Ngọc nói: “Hẳn là Long Đan đã từng đến đó rồi đúng không?”

“Không… Trong trí nhớ của tôi, Long Đan chưa từng đến Trung Quốc bao giờ cả” Ông lão nói: “Hồi đó, dàn nhạc giao hưởng Hoàng gia mãi cho đến sau năm 2005 mới có cơ hội đến các thành phố như Kinh Châu hoặc là Ma Đô để biểu diễn…”

“Tin tức về Long Đan cực kỳ quan trọng với tôi!” Triệu Ngọc nói: “Ông hãy nhớ kỹ lại xem, nếu ông có thể cung cấp càng nhiều tin tức về ông ta cho tôi thì tôi sẽ mua cho ông một thùng rượu đỏ ngon nhất!”

“Ha ha… Người trẻ tuổi, tôi thiếu rượu nhưng không thiếu tiền…” Ông lão mỉm cười: “Cậu không cần dùng mấy vật chất đó để lợi dụng tôi, tôi là một nhạc trưởng tự do…”

“Hai thùng! Whisky ngon nhất!” Triệu Ngọc vươn hai ngón tay.

“Sao cậu vẫn không hiểu thế? Người phương Đông các cậu vật chất quá” Ông lão xua tay, lại uống một ngụm mới nghiêm trang nói: “Tôi muốn rượu whisky ít nhất từ mười năm trở lên, hơn nữa phải là sản phẩm chính hãng của quán rượu Red Sea ở Yorkshire*!”

* Yorkshire là một hạt lịch sử của miền bắc nước Anh và lớn nhất tại Vương quốc Anh.

“Thành giao!” Triệu Ngọc lấy một xấp tiền mặt ra, đặt ở trước mặt ông lão.

“Long Đan đã trải qua hai cuộc hôn nhân bất hạnh” Ông lão nói: “Một là với hầu bàn trên một chuyến tàu du lịch dài ngày, một là người mẫu, cả hai người vợ đều không để lại cho ông ta đứa con nào… Người này trời sinh đã tính tình quái gở, không hòa đồng với mọi người, cũng không biết uống rượu!”

“Tuy tôi không biết có phải ông ta tin vào pháp thuật gì hay không, nhưng mà tôi nhớ rõ là ông ta luôn mang theo một vài đồ trang sức kỳ quái bên người, còn có… Ừm…” Victor nhớ lại và nói: “Có một lần khi kiểm tra an ninh, tôi nhìn thấy trong hành lý của ông ta có một tượng thần nho nhỏ, hình như là ác quỷ nào đó, còn mang đặc điểm phương Đông rất rõ ràng nữa!”

Ồ?

Dòng suy nghĩ trong đầu Triệu Ngọc chuyển động, dường như hắn đã tìm được cội nguồn rồi.

“Tàu du lịch dài ngày… Nữ nhân viên phục vụ…” Triệu Ngọc hỏi: “Long Đan… từng làm việc trên tàu à?”

“Biểu diễn, đúng… Chuyện đó xảy ra vào những năm 1970 thế kỷ trước, lúc ấy có tàu du lịch dài ngày” Ông lão nói: “Long Đan từng nói với những người khác rằng nơi đầu tiên ông ta kiếm sống là trên một con tàu du lịch dài ngày!”

“Từ Liverpool đến New York gần như cũng phải mất hai, ba năm đấy nhỉ? Thực ra thì kiếm được nhiều tiền lắm, khách hàng trên tàu đều rất hào phóng, toàn là khoang hạng nhất thôi! Ai cũng cho rất nhiều tiền boa… Ông ta đã gặp người vợ đầu tiên trên tàu đấy!”

À…

Triệu Ngọc nhớ ra Miêu Anh đã từng nói với hắn rằng cha của Trương Phượng Nghi là Trương Đình Sơn cũng từng làm thuỷ thủ.

Không biết ông ta và Long Đan có quen biết nhau không?

Trương Đình Sơn, Long Đan, vậy còn… Peter thì sao?

Peter chính là người Anh, liệu hắn ta và Long Đan có quen biết nhau hay không?

Vì thế, Triệu Ngọc nói ra tên “Peter”, thế nhưng sau khi ông lão nhớ lại thì nói là không biết Peter, thậm chí còn chưa từng nghe nói đến vụ án bồn tắm đỏ nào cả.

Nhưng mà ông lão tên Victor này không ngốc, Triệu Ngọc vừa hỏi như vậy, ông ta lập tức đoán được một chút manh mối, bèn hỏi Triệu Ngọc: “Không lẽ cậu là… là cảnh sát? Long Đan… Long Đan giết người à?”

“Được rồi, ông đã nói như vậy thì tôi đây cũng không lòng vòng với ông nữa!” Triệu Ngọc không giấu giếm nữa, tóm tắt gọn với ông lão một chút.

Sau khi nghe xong, ông lão hoàn toàn ngây ngẩn, môi run rẩy nói: “Không phải chứ? Hầu như… hầu như mỗi lần biểu diễn, chúng tôi đều ở cùng nhau, không lẽ tôi… không lẽ tôi đã qua lại nhiều năm với một tội phạm giết người hàng loạt à?”

“Cậu… Cậu biết không?” Ông lão nói: “Mỗi một lần biểu diễn, chúng tôi đều ngủ ở các phòng khách sạn khác nhau, nhưng ban tổ chức luôn tiết kiệm tiền nên thường là hai người ở cùng một phòng! Thế nhưng… Long Đan lần nào cũng lấy cớ là mình bị suy nhược thần kinh, sợ làm chậm trễ buổi biểu diễn nên muốn bên tổ chức thuê một phòng riêng! Thậm chí, ông ta còn không tiếc tự bỏ tiền túi ra…”

“Cậu không nói thì tôi không nghĩ ra đâu, nhưng mà cậu vừa nói như vậy, tôi lại nhớ tới hết” Victor kinh sợ nói: “Mỗi lần tôi đến phòng của Long Đan, tôi hay ngửi thấy mùi hoá vàng mã, bây giờ xem ra ông ta… ông ta thật sự đang sử dụng pháp thuật nào đó à!? Rốt cuộc người này làm sao vậy? Ông ta không chỉ gặp vấn đề về tai mà tâm lý cũng xảy ra vấn đề à?”

“Vậy… Ở bên trong dàn nhạc” Triệu Ngọc lại hỏi: “Còn có người nào khác hiểu biết Long Đan hơn ông không?”

“Đương nhiên là không rồi!” Victor chỉ vào phòng hòa nhạc đối diện, nói: “Những người dưới 50 tuổi thậm chí còn không biết Long Đan từng góp mặt trong đoàn cơ! Còn những người trên 50 tuổi thì giờ này đều không đến tập luyện, toàn tìm một chỗ tiêu khiển giống như tôi để khơi dậy cảm xúc thôi!”

“À…” Triệu Ngọc gật đầu, trong lòng thầm nói, xem ra, Lee Bon Seong kiên quyết ra ngoài điều tra nhưng lại không có nhiều thu hoạch bằng cách “ôm cây đợi thỏ” như mình.

Nhưng mà hắn ngẫm nghĩ, cảm thấy không nên để Lee Bon Seong tốn công nữa, vì thế nhanh chóng ấn thiết bị liên lạc bên tai, muốn thông báo cho Lee Bon Seong biết mình đã tìm được manh mối, bảo hắn ta nhanh chóng trở về.

Kết quả, sau khi bật thiết bị liên lạc lên, Triệu Ngọc còn chưa kịp nói gì thì đã lập tức nghe thấy một tiếng đoàng…

Ôi trời ạ!

Triệu Ngọc bỗng dưng đứng bật dậy, nhanh chóng hỏi: “Này này, lão Lee, ông có sao không? Này này…”

Nhưng mà hắn không nghe thấy tiếng trả lời của Lee Bon Seong mà chỉ nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt. Hình như còn có cả tiếng đàn dương cầm bị đập vỡ nữa…

“Chết tiệt!” Triệu Ngọc nhanh chóng sờ sờ khẩu súng lục bên hông, chuẩn bị chạy sang phía đối diện hỗ trợ.

Không hề nghi ngờ gì nữa, Lee Bon Seong đang bị tấn công.

Không ngờ dự cảm của mình lại chuẩn như thế, bên trong thật sự có mai phục!

Nhưng mà trước khi đi, Triệu Ngọc vẫn không quên chuyện quan trọng, đầu tiên là xin Victor số điện thoại, nói rằng tôi có việc gấp phải làm, chúng ta sẽ gặp lại sau và tiếp tục tán gẫu!

“Ủa? Chờ đã” Victor sốt ruột hỏi: “Whisky của tôi đâu?”

“Đây” Triệu Ngọc cầm một xấp tiền mặt rồi đập xuống bàn: “Số tiền này đủ để ông mua mười thùng đấy!”

Nói xong, hắn lập tức lao ra khỏi nhà hàng.

Trên đường vắng vẻ, rất thưa thớt người đi lại.

Từ bên ngoài thì vốn dĩ không thể nhìn thấy bên trong phòng hòa nhạc đã xảy ra chuyện gì.

Triệu Ngọc vừa sử dụng thiết bị liên lạc tiếp tục liên lạc với Lee Bon Seong, vừa nhanh chóng vòng ra phía sau phòng hòa nhạc, tính tìm một cánh cửa sau để đi vào.

Kết quả, khi hắn vừa mới trèo tường vào sân sau của phòng hòa nhạc thì nhìn thấy rõ cửa sau bị người ta phá vỡ, một người áo đen từ trong bay ra!

Người áo đen kia mặc âu phục màu đen, tuy rằng thân thể cường tráng nhưng sau khi ngã bịch xuống đất vẫn cứ hộc máu, cuối cùng không gượng dậy được nữa…

Ngay sau đó, Lee Bon Seong cuối cùng cũng xuất hiện, hắn ta và một người áo đen khác lăn từ trong cánh cửa ra bậc thang, vẫn liên tục đánh nhau trên mặt đất.

Lee Bon Seong được xưng là vua đặc công, thực lực tự nhiên không hề yếu, thế nhưng người áo đen kia đánh mấy hiệp với Lee Bon Seong mà vẫn không rơi xuống thế yếu.

Thấy vậy, Triệu Ngọc nhanh chóng trốn ra phía sau một cái rương gỗ lớn, muốn vòng qua rương để hỗ trợ từ phía sau.

Kết quả, ngay tại thời khắc mấu chốt này, một cái… bia bắn vốn đã lâu không thấy lại đột nhiên hiện ra trong đầu Triệu Ngọc!!!