← Quay lại trang sách

Chương 2636 Tay già đời và người đàn ông type ngoại cần

“Chuyện này…” Nhiễm Đào nhìn bên ngoài Thần Dương Cư, hỏi: “Không quá khó để bắt được tên đang điều khiển flycam đâu, nhưng mà có ích gì không? Một là hắn ta không nhất thiết phải đi ngang qua Thần Dương Cư mỗi ngày; thứ hai là khi flycam đang bay, nếu không mở ra chức năng ghi hình thì có ích lợi gì đâu?”“Thì vẫn phải tìm chứ!” Ngô Tú Mẫn hưng phấn nói: “Lỡ như flycam quay được thứ mà chúng ta muốn nhìn thấy thì sao?

“Ngay cả khi chỉ có một phần nghìn cơ hội, chúng ta vẫn phải giành lấy!

“Nhưng mà…” Ngô Tú Mẫn cũng nhìn ngoài cửa sổ, nói: “Nó đã bay xa rồi, sao cậu lại nói là không khó để bắt được flycam? Ở đây chỗ nào cũng là nhà trệt, đi đâu tìm được đây? Dù sao cũng không thể đến từng nhà tìm chứ?”

“Haiz, chị không có kinh nghiệm thực chiến, đương nhiên không biết rồi!” Nhiễm Đào nhếch miệng lên, nói với vẻ vô cùng tự tin: “Nếu muốn bắt lấy flycam thì phải để tay già đời ra trận mới được!”

Nói xong, Nhiễm Đào lập tức móc điện thoại di động của mình ra, bấm bấm một lúc, vừa bấm còn vừa hỏi: “Chị Ngô, chị vừa nói là khách sạn lớn Shangri-La đúng không? Có thể cho tôi một địa chỉ cụ thể được không?”

“Ừm…” Ngô Tú Mẫn không biết Nhiễm Đào muốn làm gì, lập tức mở bản đồ trên điện thoại di động ra, đọc vị trí cụ thể cho Nhiễm Đào.

“Được rồi” Nhiễm Đào nói: “Loại người này thích khoe khoang trên mạng nhất, nếu muốn tìm ra bọn họ thì quá dễ dàng!”

Nói xong, Nhiễm Đào lại ấn số, gọi điện thoại cho Tăng Khả một cuộc.

“Tăng Khả, cậu vẫn chưa ngủ đúng không?” Nhiễm Đào nói với vẻ rất có kinh nghiệm: “Bây giờ tôi gửi cho cậu một địa chỉ, cậu giúp tôi điều tra xem video được gửi từ IP nào, tốt nhất nên nhanh lên nhé, đây rất có thể chính là manh mối quan trọng để phá vụ án bồn tắm đỏ này đấy!”

Buông điện thoại xuống, Nhiễm Đào mở một đoạn video trên điện thoại di động của mình ra, đưa cho Ngô Tú Mẫn xem, đồng thời nói rõ: “Chị xem, nếu muốn xem đoạn video đầy đủ thì phải đăng ký thành viên… Chị xem cái tên này có hấp dẫn không? Tiếp viên hàng không tan tầm không trở về nhà mà đến khách sạn cực kỳ xa hoa để hưởng thụ…”

Ngô Tú Mẫn nhìn, thấy toàn là những đoạn video bất nhã bị quay lén, nhất thời cau mày, hỏi Nhiễm Đào một câu: “Không phải cậu nói là phải đăng ký thành viên à? Sao cậu có thể trực tiếp xem đầy đủ video thế?”

“Ừm… Khụ khụ…” Nhiễm Đào xấu hổ, đỏ mặt, ho khan rồi giải thích rành rọt: “Từ trước tới giờ, công việc của tôi luôn cần xem xét những trang kiểu này mà, nếu muốn bắt lấy kẻ địch thì phải xông vào hang ổ của địch chứ, ha ha…”

Nhiễm Đào giải thích, nhất thời bị Ngô Tú Mẫn xem thường.

Tăng Khả là cao thủ IT, nhanh chóng nhắn cho Nhiễm Đào một địa chỉ, đồng thời góp thêm một câu: “Anh Đào, chiêu của anh “hoang dã” thật đấy, tôi thật sự không biết còn có loại trang web này đâu!”

Cuối câu còn thêm một icon ôm quyền…

“Giải quyết xong!” Nhiễm Đào lờ đi lời khen ngợi của Tăng Khả, nhắc Ngô Tú Mẫn: “Đơn nguyên 301, khu nhà Kim Dương, phố Tú Mỹ, là nhà tầng không phải nhà trệt à? Chị đã nghe nói bao giờ chưa? Thử lên mạng tra xem sao!”

“Không cần đâu!” Ngô Tú Mẫn nói: “Ngõ nhỏ mà chúng ta vừa đi qua chính là thuộc phố Tú Mỹ, ở đây chỉ có một tòa nhà cũ được xây dựng từ những năm 1950, tòa nhà cao nhất là tòa ba tầng, nhưng vừa rồi tôi chú ý tới trên mái nhà có lều, chắc là có người trồng hoa…”

“À…” Nhiễm Đào búng tay một cái: “Đứng trên cao để nhìn cho rõ, đứng ở mái nhà điều khiển flycam, giỏi thật!”

“Vậy… Chúng ta còn chờ cái gì nữa?” Ngô Tú Mẫn sốt ruột nói: “Phái thêm người chứ?”

“Hừ” Nhiễm Đào vỗ ngực nói: “Chúng ta là cộng sự với nhau nhiều năm như vậy mà chị vẫn chưa nghe nói đến biệt danh của tôi à? Người đàn ông type ngoại cần chính là tôi đấy!”

“Hả?” Ngô Tú Mẫn nhíu mày: “Người đàn ông type ngoại cần, không phải câu này dùng để mắng chửi người ta à? Tức là “có hoa không quả”, trông được nhưng không dùng được?”

“Chị giỏi dội gáo nước lạnh thật đấy” Nhiễm Đào biện giải: “Người đàn ông type ngoại cần tức là tôi không chỉ anh dũng uy mãnh mà ngoại hình còn lóa mắt ngầu lòi, động tác xinh đẹp, tôi bắt tội phạm cứ như đóng phim ấy!”

“Ha ha ha a! Chị Ngô, chị đừng coi thường tôi nhé, đối phó với đám đại gian đại ác kia thì tôi quả thực không bằng được sếp, nhưng mà đối phó với đám lính tôm tướng cua này thì vẫn dư sức, sao phải gọi thêm người trợ giúp chứ?”

“Đi thôi!” Nhiễm Đào chỉ ra ngoài cửa, nói: “Đại ca hôm nay sẽ ra tay cho chị xem, chờ tôi bắt được kẻ cuồng rình mò này rồi thì chị cũng đừng yêu tôi đấy nhé!”

“…” Ngô Tú Mẫn nheo mắt lại, lẩm bẩm: “Cái dáng vẻ vô sỉ của cậu càng ngày càng giống tổ trưởng đấy!”

⚝ ✽ ⚝

Mười lăm phút sau, Nhiễm Đào và Ngô Tú Mẫn đi tới trước tòa nhà cũ của phố Tú Mỹ, để không gây chú ý, hai người bọn họ đi bộ đến, không hề phát ra một chút tiếng động nào.

Ngẩng đầu nhìn, thấy phòng 301 trong tòa nhà cũ thực sự vẫn còn sáng đèn, thậm chí còn có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh nào đó.

Kế tiếp, hai người bước vào hàng hiên, đi tới cửa phòng 301.

Nhiễm Đào lấy khẩu súng lục ra, giơ tay muốn gõ cửa.

“Này” Ngô Tú Mẫn đột nhiên ngăn cản anh ta, nhỏ giọng nói: “Tôi thấy hay là chờ chi viện đến? Tôi cảm thấy không bình thường lắm!”

“Lại thế nữa rồi, phụ nữ đúng là bà mẹ!” Nhiễm Đào nén giận nói: “Yên tâm đi, không cần chị vào bắt người đâu, chị cứ canh ở cửa là được, còn lại cứ giao hết cho tôi!”

Nói xong, anh ta vừa muốn đưa tay gõ cửa.

“Này” Ngô Tú Mẫn lại gọi anh ta, khẩn trương nói: “Nếu trong phòng không chỉ có một người thì làm sao bây giờ?”

“Khụ, yên tâm đi!” Nhiễm Đào nói: “Làm hoạt động này toàn là mấy đứa chuyên ru rú ở nhà, gặp vấn đề về tâm lý thôi, rất ít có đồng lõa! Với lại, tôi là ai chứ?” Nhiễm Đào giơ giơ khẩu súng lục của mình: “Dù có hẳn mười tám tên đi chăng nữa, đấng nam nhi vẫn thoải mái đối phó được!”

“Ừm… Được rồi…” Ngô Tú Mẫn đành phải đồng ý.

“Chị yên tâm đi!”

Nhiễm Đào nói một câu yên tâm, lại duỗi tay chuẩn bị gõ cửa.

Kết quả, ngón tay anh ta còn chưa chạm vào cánh cửa, trong phòng lại đột nhiên truyền ra một tiếng động lớn!

Bịch!

“Hồ rồi! Ha ha ha ha!”

Ôi trời ạ!

Nhiễm Đào sợ tới mức rụt tay về, nhanh chóng dán vào cửa phòng nghe lén, chỉ nghe thấy trong phòng có rất nhiều tiếng người cười nói, cực kỳ náo nhiệt.

Hiển nhiên là những người này đang chơi mạt chược, hoặc là vừa chơi mạt chược còn vừa uống rượu, bởi vì còn có âm thanh chạm cốc…

“Ôi…” Nhiễm Đào nhe răng, hung hăng vận khí, sau đó, anh ta mới dồn khí đan điền, nói với Ngô Tú Mẫn: “Chị còn thất thần làm gì nữa? Mau gọi chi viện đi?”

Ôi trời!

Ngô Tú Mẫn loạng choạng, suýt nữa đã ngã từ trên cầu thang xuống rồi…

⚝ ✽ ⚝

Mười lăm phút sau, rất nhiều cảnh sát tiến đến trợ giúp, thoải mái khống chế tất cả những người khả nghi trong phòng.

Điều khiến Nhiễm Đào và Ngô Tú Mẫn mở rộng tầm mắt chính là những người chơi mạt chược lại là bốn ông lão, hai ông hai bà, âm thanh chạm cốc không phải uống rượu mà là uống trà!

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ này, Nhiễm Đào còn chẳng biết ngại mà giải thích với Ngô Tú Mẫn: “Vừa rồi, tôi phát hiện nơi này bốn phương thông nhau, lo một mình tôi vọt vào là bọn họ sẽ chạy trốn mất, cho nên chỉ có thể nhờ trợ giúp… Tôi không thể làm chậm trễ việc phá án được, chị nói xem có đúng không?”

Ngô Tú Mẫn đâu còn lòng dạ nào để ý tới Nhiễm Đào, nhanh chóng hỏi cảnh sát hình sự phụ trách vụ bắt giữ: “Thế nào? Là anh ta đúng không?”

“Báo cáo!” Viên cảnh sát kia vội vàng trả lời: “Đúng là anh ta, chúng tôi đã khống chế flycam và máy tính của cháu chủ nhà rồi…”

“Ừm… Tốt lắm!”

Khi nói chuyện, Ngô Tú Mẫn đã được cảnh sát dẫn lên sân thượng phía trên phòng 301, trên đó có một căn phòng nhỏ.

Sau khi tiến vào, Ngô Tú Mẫn lập tức nhìn thấy người khống chế flycam là một cậu bé vẫn còn vẻ ngây ngô non nớt trên gương mặt…